Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 1647 chữ

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức khỏi giấc ngủ của mình bởi tiếng ồn ào từ khu chợ bên cạnh.

Tôi vẫn chọn nhà trọ rẻ mạt này để qua đêm như hôm qua. Tư thế ngủ kì dị của tôi cũng thế, ngồi trên giường và tựa lưng vào tường.

Duỗi căng cơ thể sau một đêm mệt mỏi, tôi mang túi đồ của mình xuống tầng trệt.

Vẫn như lần trước, khu tiếp tân không có lấy một bóng người. Tôi bèn mở cửa rời khỏi quán, hòa vào dòng người trên con đường lớn và chăm chăm hướng thẳng về cổng Đông.

Duyệt lại công việc một chút nào. Để hoàn thành yêu cầu đã nhận ngày hôm qua, tôi cần phải đến làng Rata, và cho dù có đi bằng ngựa thì cũng phải mất toi nửa ngày đường mới đến nơi.

Trong khi tạt ngang khu chợ, tôi tìm thấy một cửa hàng bán bánh mì, nhưng không hiểu sao lại chỉ có duy nhất một loại bánh, có vẻ khá giống một cái Beguette nhưng hình dáng bên ngoài lại hệt như bánh mì dưa, lớn hơn một chút. Giá cũng không phải là chát lắm so với con thỏ nướng tôi mua hôm qua, cũng chỉ khoảng chừng đó. Dù sao tôi cũng mua thử để khi đói có cái mà bỏ vào mồm.

Sau khi thanh toán, tôi lại tiếp tục công việc của mình. Trên đường, tôi dừng lại cạnh một đài phun nước để đổ đầy bình chứa. Quảng trường nhỏ phía trước cổng có vài tên bặm trợn trang bị hàng nóng lai vãng, chúng lườm liếc bất cứ ai đi qua, có lẽ Thành phố này là nơi chúng thường hội họp nên mới dám hổ báo như vậy.

Cổng thành hôm nay cũng chẳng có mấy khác biệt, vì thế tôi chỉ đơn giản xuấy trình thẻ thông hành ra và rời đi về hướng Bắc dọc theo bức tường bao quanh Thành phố, cho đến khi những cánh đồng lúa mì xuất hiện cùng với con hào. Dọc theo con đường, những người nông dân làm trên các cánh đồng gần đó cúi chào tôi một cách kính trọng, có vẻ họ nghĩ tôi là một Hiệp sĩ Hoàng gia.

Khi lên tới phía Bắc của Rubierute, một con đường lớn xuất hiện, tôi bèn tiếp tục cuộc hành trình theo con đường này. Một khi ra khỏi tầm nhìn của những người nông dân và khách bộ hành, tôi sẽ tiếp tục di chuyển với 【Bước Nhảy Thời Không】.

Theo lộ trình thì sẽ đi tới ngã ba, rẽ trái. Nhưng khi đến được ngã ba đường tôi lại hết sức phân vân. Con đường bên trái rõ ràng là đã mọc um cỏ, điều đó chứng tỏ rằng con đường này từ lâu đã không có người sử dụng. Nhưng mà khi ngó thấy có một con đường nhỏ đi xuyên qua rừng thì tôi tin chắc con đường đầy cỏ này chính là một con đường đúng.

Phía bên kia khu rừng, một ngôi làng thấp thoáng hiện ra với con hào bao quanh cùng bức tường gỗ dài chia cách. Ngoài ra, tôi cũng có thể trông thấy các cánh đồng trải ra xung quanh. Một phần cánh cổng làng được treo lên bởi những sợi dây thừng chắc chắn. Thế nên dẫu ngôi làng có bị tấn công, họ chỉ việc hạ cổng xuống để ngắn bọn quái vật tràn vào trong.

Phía trước cánh cổng, có hai người đàn ông lớn tuổi, lăm lăm ngọn giáo trong tay. Họ có vẻ đang bàn tán điều gì đó. Khi chỉ còn cách cánh cổng vài bước chân, một trong hai người kia nhận ra sự xuất hiện của tôi, ông ta nhanh chóng báo cho người còn lại.

Hai người đàn ông chỉ trỏ về phía tôi trước khi tiếp tục nói về dáng vẻ khả nghi của tôi.

Khi tiến lại gần cánh cổng, một trong hai người đàn ông nọ “đe dọa” tôi bằng cây giáo của họ. Xem chừng ấn tượng đầu tiên về tôi của những người gác cổng là không đáng tin cậy cho lắm.

“Th-Thưa Hiệp sĩ-sama! K-không biết có chuyện gì mà đích thân Ngài phải đến đây?”

“Hmm, Tôi chỉ là một Mạo hiểm giả, ông không cần phải căng thẳng vậy đâu. Tôi đến đây là để hoàn thành yêu cầu của Marca làng Rata.”

“Marca? Ý Ngài là con gái lớn của Senna?”

“Ông biết họ sao? Vậy ông có thể đưa tôi đến nhà bọn họ được chứ?”

“Đ-Được! Không vấn đề gì.”

Sau khi trả lời, ông ta dẫn tôi đi vào trong làng. Trong lúc đó người gác cổng còn lại tỏ vẻ khó chịu khi phải đứng gác một mình, mà cũng không cần bận tâm nhiều đến thái độ của ông ta, tôi chỉ cần tiếp tục công việc của mình thôi……

Mấy ngôi nhà…… à không, chúng trông tồi tàn như những túp lều hơn những là những ngôi nhà.

Ông già gõ cửa khi dừng lại trước một trong các túp lều và gọi người bên trong.

“Senna, cô có trong đó không!? Có người cần gặp cô đấy!!”

Tôi nghe thấy tiếng đáp của một người phụ nữ vang ra ngoài. Một lúc sau cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Tuy nhiên tôi lại chẳng thấy ai ở đó cả, liếc mắt nhìn xuống dưới, một cô bé tầm mười tuổi đang khép nép đằng sau cánh cửa.

“Ah, là Helena à? Mẹ con đâu? Hiệp sĩ-sama đây muốn nói chuyện với cô ấy.”

Khi cô bé được gọi là Helena nghe câu hỏi của ông già, cô mở rộng cửa ra và mời bọn tôi bước vào.

“Vậy thưa Hiệp sĩ-sama, nếu không còn gì nữa tôi xin phép được quay trở lại công việc của mình……”

Ông già lịch sự nói trước khi bước lùi về phía cánh cổng.

“Tới đây được rồi, tôi sẽ tự vào”.

Sau khi bước vào trong, tôi nhìn thấy một bếp lửa bằng đá lớn, trên đó có một ấm nước hãy còn nóng. Trong góc nhà, một vài đồ ăn bằng gỗ được sắp xếp gọn gàng. Ngoài ra, ngôi nhà còn có một số đồ gia dụng bằng gỗ khác. Bốn cái ghế xếp xung quanh bàn, và hai cái giường bằng gỗ được che lại bởi những tấm màn mỏng.

Cô gái nhỏ đứng cạnh bàn nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Cô có mái tóc màu hạt dẻ được cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt nâu ánh lên vẻ hoạt bát.

Từ trên giường, một người phụ nữ khập khiễng bước đến. Cô ấy cũng có mái tóc màu hạt dẻ như cô nhóc, nhưng được buộc lại và vắt ngang vai, đôi mắt màu xanh dương làm nổi bật gương mặt ưa nhìn mặc dù hơi lấm tấm tàn nhang. Cô ấy cao khoảng một mét bảy và bộ ngực đầy đặn được bó chặt đằng sau từng thớ vải.

“Tôi là mẹ của Helena, Senna. Không biết Ngài đến nhà chúng tôi có việc gì? Tôi tin là gia đình chúng tôi không có bất kì mối quan hệ nào với giới Hiệp sĩ như Ngài……”

“Tôi tên là Arc. Và tôi không phải là một Hiệp sĩ, chỉ là một Mạo hiểm giả thôi. Cô không cần phải căng thẳng vậy đâu. Với cái chân kia thì cô nên ngồi xuống đi, rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

“C-Cảm ơn Ngài……Vậy chính xác thì Ngài cần gì ở gia đình chúng tôi?”

Mẹ của Helena cúi người một chút trước khi ngồi lên một cái ghế gần đó. Tôi cũng tìm một cái ghế khác để đặt bàn tọa của mình xuống sau khi cô đã ngồi vững. Uhm, phải nói là cái ghế mà tôi ngồi khá vừa mông.

Để trả lời câu hỏi của cô ấy, tôi lấy từ túi đồ ra một tấm bảng yêu cầu và đưa cho cô ấy xem.

“Như đã giới thiệu từ trước, tôi tên là Arc, một cô gái tên là Marca đã đưa ra yêu cầu này cho Hiệp hội Mạo hiểm giả, tôi đã nhận nó … Cô ấy bây giờ có ở đây không?

“Eh? Con bé đã đưa ra yêu cầu này ư?! Bây giờ thì nó đang ở ngoài đồng……, có lẽ nó sẽ quay về vào chiều nay.”

Xui vật vã, đến tới nơi rồi lại còn không gặp được người yêu cầu, phải tới chiều mới quay lại nữa chứ, cô ta thật không biết điều khi để một chiến sĩ dũng mãnh “pờ rồ” bá đạo trên từng hạt gạo như tôi phải rung đùi ở đây ngồi chờ. Tới đây rồi, giờ chẳng lẽ xách đít về lại, thôi thì mở lòng từ bi ngồi chờ cô ta vậy.

“Nếu vậy, tôi sẽ chờ ở đây khi cô ấy quay lại. ……Nếu không phiền, cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cái chân trái của cô được chứ?”

Chán chẳng biết làm gì, tôi bèn mở lời trước. Thật chẳng vui vẻ gì khi thấy một người phụ nữ đi lại với cái chân quấn đầy băng như thế.

“Vâng, không sao thưa Ngài. Chuyện là lúc trước có một con quái vật lớn xuất hiện ở gần đây……Tôi đã bị thương trong lúc cố chạy thoát khỏi nó, vì thế nên bây giờ Marca phải làm công việc đồng áng một mình. Nhưng dù sao tôi cũng là một trong số những người may mắn. Khi con quái vật đó xuất hiện, nó đã giết rất nhiều người, ngôi làng cũng vì thế mà bị tàn phá nặng nề……”

Bạn đang đọc Kị Sỹ Undead của Manei ki meiko
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi royalmoon
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.