Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo giác?

Phiên bản Dịch · 975 chữ

2. Ảo giác?

Sở Nhạc cởi áo vest trên người ra, tháo cà vạt, sau đó rót một cốc nước rồi ngồi ở phòng khách.

Cuối cùng thì cũng về đến nhà, Sở Nhạc cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, đang muốn ngồi trên sofa nghỉ ngơi một lúcthì chợt nghe tiếng ‘cạch cạch cạch──’ truyền đến từ cửa sổ phòng khách, tiếng kêu rất gấp gáp.

Sở Nhạc vội quay đầu lại nhìn về hướng phát ra tiếng động, rèm cửa sổ phòng khách đã được kéo lại rồi vậy mà vẫn nhìn thấy hình bóng của một người, xuyên qua rèm in rõ trên cửa sổ.

Bóng người kia nằm úp sấp, cả người vặn vẹo, còn nhìn rõ thấy mái tóc dài đang rủ xuống. Đầu người đó cứ nghiêng qua trái lại nghiêng qua phải vô cùng quái dị, giống như muốn nhìn vào trong căn phòng, xuyên qua khe hở nhỏ còn chưa đóng chặt của rèm cửa.

Sở Nhạc cầm cốc nước trong tay, không dám tin, cậu rõ ràng đang ở tầng 17? Bên ngoài… làm… làm sao có người ở bên ngoài được?

Là ảo giác đi…

Đặt cốc nước xuống bàn, Sở Nhạc bước đến bên cửa sổ, giơ tay cầm lấy hai bên rèm cửa, Sở Nhạc không suy nghĩ gì lập tức dứt khoát kéo tung rèm cửa ra.

“Phách ──“, rèm cửa bị kéo mở tung ra. Nhưng, bên ngoài hoàn toàn không có gì cả, chỉ có thể nhìn thấy tòa cao ốc đối diện xuyên qua lớp kính, cùng với mấy tòa nhà dân, ánh đèn đủ màu sắc, mọi thứ hòa lẫn vào nhau. Ngoài mấy thứ đó ra, cậu hoàn toàn không nhìn thấy thứ khác.

Sở Nhạc dùng tay xoa bóp huyệt Thái Dương của mình, suy nghĩ có phải gần đây vì tăng ca quá nhiều,mệt mỏi nên mới có ảo giác như vậy không? Mặc kệ nó đi, cậu tốt nhất nên tắm rửa rồi ngủ sớm một chút đi.

Nghĩ vậy, Sở Nhạc xoay người đi khỏi chỗ cửa sổ, cậu không để ý thấy bên ngoài cửa sổ, có một một cánh tay đang từ một góc, chớp hiện lọt vào.

“Ào ào── “

Nước từ vòi sen chảy xuống, cậu điều chỉnh nhiệt độ vừa phải.

Sau khi kì cọ khắp người, Sở Nhạc ngẩng đầu, làm ướt mái tóc ngắn cùng gương mặt của cậu, nhắm hờ mắt, xoay người lấy chai dầu gội đặt trên bệ rửa bên cạnh đổ một ít vào lòng bàn tay. Sau đó xoa dầu gội lên tóc của mình, không lâu sau cả đầu cậu đầy bọt trắng xóa.

Sở Nhạc lại lấy xà phòng thơm bên cạnh, chà vào người từ trên xuống dưới, cậu đang muốn đặt cục xà phòng về lại chỗ cũ, thì lại bị bọt xà phòng chảy vào trong mắt.

Sở Nhạc lập tức nhắm chặt mắt. Vì bị xót mà tay nắm chặt một chút cho nên miếng xà phòng trong tay trượt ra, ‘cạch’ một tiếng rơi xuống nền gạch men màu kem. Hai mắt nhắm chặt không nhìn thấy gì, Sở Nhạc chỉ đành chậm rãi ngồi xổm xuống, lần mò tìm cục xà phòng rơi trên đất.

Nhưng mò tìm một lúc lâu, Sở Nhạc cũng không tìm thấy gì cả. Cậu đã có chút bực mình,dùng tay để dụi mắt, lau sạch bọt xà phòng bị bắn vào mắt, cuối cùng cậu cũng có thể miễn cưỡng mở mắt, lập tức nhìn quanh tìm cục xà phòng.

Không ngờ, Sở Nhạc vừa mở mắt, thứ cậu nhìn thấy đầu tiên không phải là cục xà phòng trên mặt đất, trái lại ở trong lỗ thoát nước trên sàn gạch men, giống như nhìn thấy một đôi mắt?!

Đôi mắt trừng lớn kia, đồng tử màu đen như mực, đang nhìn chòng chọc vào Sở Nhạc. Tròng mắt màu trắng, thấy đầy tơ máu đỏ tươi, một lần cũng không chớp.

Sở Nhạc giật mình lập tức bật người về sau, bọt xà phòng trên đầu lại chảy vào trong mắt của cậu. Sở Nhạc vội vã đứng dậy, nhanh chóng dùng nước rửa sạch mắt, nhanh chóng rút khăn mặt đặt bên cạnh, nhanh chóng lau sạch mặt cùng hai mắt. Lúc nhắm mắt Sở Nhạc chẳng thấy gì cả, điều đó làm cậu lo lắng!

Đôi mắt không còn đau xót, Sở Nhạc lập tức mở to hai mắt, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó, chậm rãi cúi đầu, nhìn vào lỗ thoát nước trên mặt đất. Phát hiện thứ lúc nãy, đã biến mất rồi?

Có âm thanh ‘Ục ục ──’ phát ra từ lỗ thoát nước, mọi thứ đều bình thường, không có bất kỳ quái dị nào. Vậy mà Sở Nhạc lại nhìn thấy đôi mắt ở bên trong. Chẳng lẽ, là do quá mệt cho nên mới sinh ra ảo giác kỳ quái này sao? Mắt mình cũng có kém như vậy đâu?

Không buồn tiếp tục suy nghĩ nữa, Sở Nhạc vội tắm rửa cho xong, khoác áo choàng tắm lên người bước ra khỏi phòng tắm.

Không biết tại sao, Sở Nhạc cảm thấy chuyện xảy ra đêm nay đều vô cùng quỷ dị.

Sau khi sấy khô mái tóc ướt sũng, Sở Nhạc nằm trên giường trong phòng, xem TV , cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, không xuất hiện một vài ảo giác khó hiểu nữa. Xoay người xuống giường, tắt đèn đóng cửa, Sở Nhạc lại chui vào trong chăn, cầm điều khiển từ xa bên người, tắt TV đang phát mấy chương trình vớ vẩn đi.

Mệt mỏi ngáp một cái, Sở Nhạc kéo chăn, nghiêng người, chậm rãi nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc Khuy Nương của Tây Lăng Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.