Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 Chương 1: “anh Quyết Định Nỗi Đau Trong Tim Em”

Phiên bản Dịch · 3424 chữ

khi câu chuyện bắt đầu, tôi đã quên mất mình là ai……

nếu không cẩn thận bỗng dưng chợt nghĩ

ít ra thì tôi vẫn được coi như hạnh phúc đi

Đẩy cánh cửa văn phòng luật sư ra, tôi đã thấy ngay Lạc Tiêu Tiêu đang diễn trò. Cô nhỏ híp mắt, giơ cao hai cánh tay quá đỉnh đầu, ra sức lắc vòng eo, ngoáy mông, trong miệng không biết đang ngâm nga điệu nhạc dở hơi gì. Màn độc diễn múa-bụng-Ấn-Độ của thiếu-nữ-nổi-loạn đang tới hồi gay cấn kịch liệt đây mà.

“Hello.” Tôi ôm chồng văn kiện đứng ở ngưỡng cửa, đợi cho đến lúc cô ta hài lòng thu hết cờ quạt chiêng trống lại rồi mới lên tiếng chào hỏi.

Dĩ nhiên cô ta chả coi tôi là cái thá gì, chỉ lườm tôi một cái, rồi thở hổn hển gieo mình xuống ghế sô pha, ôm lấy chai nước ngọt to tướng trên bàn chăm chăm lo uống. Biết tôi đã đến đứng bên cạnh cô ta, cô ta mới biếng nhác phun ra một câu: “Ai rỗi?”

“Chị là trợ lý của luật sư Phương.” Tôi nói, “Ông ấy rất bận, nên chị tới đây nói chuyện với em một chút.”

“Trợ lý, hay là bồ nhí?” Cô ta bất chợt thấy thú vị, chống người ngồi lên, đánh giá tôi không kiêng nể gì. Tôi trông thấy cô ta đang dùng kính áp tròng màu ngọc lam. Tựa như để tôi có thể nhìn kỹ hơn, cô nhỏ chớp mắt liên tục mấy cái, lông mi giả cao cấp hoàn toàn không có nguy cơ bị rớt ra.

Cô ta mang giày thể thao vải bố, một chiếc áo thun bó người màu ngọc lam, nước hoa xức trên người, nếu như tôi đoán không lầm, hình như là “Chance” của Chanel, trông như đang cải trang làm một cô con gái nhà giàu. Chỉ đáng tiếc là khuôn mặt của cô ta vẫn chưa hoàn toàn phát triển để đủ độ già dặn, nhìn thế nào cũng chỉ thấy non choẹt, phấn kim tuyến để qua đêm rơi rớt trên gò má càng nhìn chả ra đâu vào đâu.

“Hỏi chị đấy —- Chị nhìn em làm gì?” Cô nhỏ kéo dài giọng, “Chẳng lẽ bị em nói trúng tim đen nên chết điếng rồi hả?”

“Chị nên hỏi em mới đúng. Ngày 13 tháng này, tức là tối thứ Sáu tuần trước, vào lúc 7 giờ 15, em đang ở đâu?”

“Đang ở với trai nhà em.” Cô ta trả lời rất nhanh.

“Hai người làm gì?”

“Chị muốn biết hai tụi em làm gì sao?” Cô nhỏ bắt đầu cười xấu xa, lắc tay lia lịa ghé sát đến gần mặt tôi nói, “Ái chà chà chà, chị gái trợ lý kiêm bồ nhí à, không nhìn ra là chị xấu xa đến vậy, chưa chi đã đi hỏi trẻ con một câu hỏi không lành mạnh như thế này. À đúng rồi, có phải là Bác Phương đã quên nhắc chị là em vẫn còn là vị thành niên không, em mới 15 thôi đó.”

Vừa nói vừa không ngừng lắc lư trước mặt tôi, tôi đâm nghi không biết cô ta có phải bị mắc chứng rối loạn tăng động không. Tôi bị nhìn cô ta lắc đến chóng cả mặt, chỉ có thể lui ra sau chiếc bàn trà.

“Chị nói xem 1 nam 1 nữ ở bên nhau thì còn có thể làm gì?” Cuối cùng cô ta mới ngồi xuống, tiếp tục ôm bình nước ngọt to thân yêu của mình, ngửa đầu uống ừng ực, coi bộ cô ta thuộc loại lớp trẻ có nhu cầu biểu diễn cực mạnh thời nay.

Tôi nhắc nhở cô ta: “Tốt nhất là em nên nói thật nếu em muốn giải quyết được vấn đề.”

“Chị đừng có coi em giống như Ngô My My!” Cô ta chĩa chai nước ngọt vào tôi như đang chĩa súng, “Chị chia cho em nửa số tiền luật sư mà chị gạt lấy được từ Ngô My My, thì cái gì em cũng sẽ nói cho chị biết. Còn không thì miễn bàn!”

Đúng là mẫu người điển hình của thế hệ 9x, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tôi vứt văn kiện trên tay xuống mặt bàn, nói: “Nhìn đi, nhìn xong rồi em hẵng quyết định xem có muốn nói hay không nói.”

Cô ta thò một chân quét cho văn kiện rớt hết xuống đất: “Em không có hứng!”

“Liên quan đến Diệp Tiện Tiện em cũng không có hứng?”

“Diệp Tiện Tiện là ai?” Giả bộ y như thật.

Tôi đứng dậy, lượm văn kiện lên, xoay người bước ra cửa, muốn giả bộ thì mọi người cùng giả bộ, coi ai sợ ai.

“Đợi chút.” Không ngoài dự đoán của tôi, cô ta gọi tôi lại.

Tôi xoay người nhìn cô ta, tay giơ cao xấp văn kiện lên. Quả nhiên, cô nhỏ dằn mạnh chai nước ngọt xuống bàn trà, la lên với tôi: “Chị đứng cách em xa như thế, làm sao em có thể nhìn rõ được? Chị có chắc là chị hiểu luật pháp không? Em thấy những thông tin thường thức chị cũng không rành nữa là. Đối với đương sự, chị phải tôn trọng, chị có hiểu không hả?”

Tôi quay vào lại, đặt tất cả mọi thứ lên bàn, nhắc chừng: “Coi chừng cái chân em.”

“Đồ nhỏ mọn.” Cô ta giương mắt đầy sự đề phòng lên trừng tôi, rồi mới xé phong bì giấy ra. Động tác rất chậm, giống như đang gỡ bom nổ chậm. Chỉ một chút doạ nạt mà cũng không chịu nổi, thiết nghĩ cô ta rất thiếu cảm giác an toàn. Nhớ thuở tôi 15, chắc thật ra cũng không khác cô nhỏ này bao nhiêu? Chỉ là hiện giờ nhìn vào, thì thấy cô nhỏ này ứng phó với toàn thế giới như kẻ thù, còn tôi dạo đó, chỉ âm thầm coi toàn thế giới như kẻ thù ở trong lòng mà thôi.

So sánh như thế, không phải là tôi không hiểu được cho những hành vi của cô ta.

Tôi để ý thấy ngón tay cầm văn kiện của cô nhỏ hình như đang hơi run lên, hoặc có lẽ thông minh như cô, đã đoán trước được bên trong là những gì. Vì muốn cho cô ta một chút không gian, tôi tìm việc để làm, bắt đầu thu dọn bàn làm việc của Luật Sư Phương.

Nào ngờ tôi vừa bước đến bên bàn làm việc của Luật Sư Phương, còn chưa kịp xếp được một chồng sách cho ngay ngắn, đã nghe cô nhỏ hét tướng lên, tôi xoay người, trông thấy những bức hình và tài liệu bị Lạc Tiêu Tiêu vung vãi đầy trên mặt đất, còn cô ta thì hết nửa người trên đang nằm bò trên chiếc bàn trà hình chữ nhật bằng kính, trông như một con bạch tuộc vừa bị cá mập ngoạm.

Tôi để kệ cô ta.

Tôi quay đi tiếp tục dọn dẹp bàn làm việc, rồi quay lại dọn dẹp mớ đồ bị cô ta hất xuống đất, nhét chúng lại vào trong phong bì, xong ngồi xuống một chiếc ghế, kiên nhẫn đợi cho cô ta mở miệng.

10 phút đồng hồ qua đi, cô ta vẫn nằm bò ra trên bàn bất động giả chết.

Tôi thò tay chọc chọc cô ta, dẫu cho tôi có 2 vạn phần kiên nhẫn, cũng sắp phải chịu thua.

“Tôi chết rồi, đừng cứu tôi.” Cô ta thều thào.

“Hôm 13 tháng này, tức là tối thứ sáu tuần trước, vào lúc 7 giờ 15 phút, em đang ở đâu?”

Cuối cùng cô nhỏ chịu ngẩng đầu, khuôn mặt tèm lem ngước nhìn tôi, giọng hỏi khản đặc tràn ngập thù hận: “Nếu như em nói cho chị biết, cái thứ rác rưởi đó liệu có bị nhốt lại, bắn chết, chém đầu, giết chết cả nhà nó!”

“Cái đó phải tuỳ theo pháp luật.” Tôi nói, “Chị chỉ hy vọng em nói ra hết thảy sự thật, có thể không hề hấn gì.”

“Đ.m. nhà chị.” Cô ta văng ra một câu chửi thô tục bén nhọn, rồi lại như chợt nghĩ ra điều gì đó, cầm bì thư lên hét: “Khoan đã, cái mớ quỷ này các người lấy đâu ra, có phải là đã đem PhotoShop rồi không, tôi cảnh cáo chị ha, đừng có mà giở trò với tôi, tôi đã nói là tôi không ngu ngốc như Ngô My My đâu!”

Tôi nói: “Nào nào, nếu em thật sự thông minh, thì nên biết rằng cái cậu Diệp Tiện Tiện đó vốn chẳng thương yêu gì em, cậu ta có rất nhiều phụ nữ. Cậu ta cặp với em, vốn chỉ là để gạt tiền của em.”

“Chị láo toét!” Lạc Tiêu Tiêu bật dậy xông tới trước mặt tôi, túm lấy áo của tôi. Đôi mắt nhìn tôi như muốn toé lửa, chực đem cả người tôi thiêu đốt mới cam lòng. Tôi đương nhiên đâu có dại dột chịu đứng đó để mặc cho cô ta vung tay đáp lên mặt tôi. Thế là tôi gỡ tay cô ta ra, hơi xuống nước một chút, nói: “Xin lỗi đã nói trúng tim đen.”

“Đừng có học dùng thành ngữ theo tôi!” Cô ta để ý hành động của tôi, cười đắc ý nói, “Chị lui ra sau làm gì, sợ em đánh chị à, tuy nhiên cái dạng này của chị đúng là rất muốn ăn đòn.”

“Nếu ra tay thì chưa chắc em sẽ thắng.” Tôi nói, “Không tin thì em có thể thử xem.”

Cô ta đúng là không sợ chết mà nhào tới, tôi lách mình, xoay tay phản đòn, ấn cô ta xuống đất.

Không uổng công học ba năm taekwondo.

Tôi buông cô nhỏ ra, cô ta chật vật bò dậy, làm một thế thủ dư thừa, tay chỉ mặt tôi lên lên xuống xuống mà doạ nạt: “Chị hiểu tôi rõ như vậy thì phải biết rằng, tôi có rất nhiều bạn bè, không nhất định phải đích thân ra tay.”

“Là loại bạn bè thế nào? Cùng ăn chơi với em? Cà cháy thẻ tín dụng của em, trộm di động của em, bán PSP của em, gạt em để lên giường với người khác, hay là loại trực tiếp cướp bạn trai của em? Cô bạn nhỏ, em hay ho lắm, phen này không phải là chuyện nhỏ. Hút xì ke bán ma tuý, em tưởng những thứ này là đang đóng chơi trong phim diễn trò trong tiểu thuyết à? Đừng tưởng là em xài cái chiêu bài vị thành niên thì có thể gánh tội được giùm kẻ khác, đợi đến lúc chết tới nơi rồi còn không hay!”

Cô ta vẫn mạnh miệng: “Tôi bằng lòng chết vì anh ấy, liên quan đếch gì đến chị!”

Tôi ngồi xuống ghế: “Tuỳ em.”

“Chị tưởng là chị ngon lắm sao! Biết chút võ mèo cào là có thể tuỳ tiện dạy đời tôi?” Lòng tự tôn của cô nhỏ hiển nhiên đã bị tổn thương — có thể tưởng tượng được, ở tuổi này, lòng tự tôn có lẽ là thứ duy nhất mà cô ta có, “Chị dám nói là chị chưa từng bị bạn trai gạt không? Chưa từng bị đàn ông đánh? Chưa từng vì một người đàn ông mà không cầm được lòng mình? Nếu như đúng là như vậy, thì tôi không biết nên chúc mừng chị hay là thương hại chị, o.ba.san!” (1)

(1)Obasan, tiếng Nhật, “bà thím.” Ý chê gái già gái ế.

Tôi mỉm cười nói: “Ít ra thì chị cũng không thấp hèn đến độ bị người ta đem bán rồi còn giúp họ đếm tiền.”

“Tôi muốn giết chết cái con mụ già thối Ngô My My nhiều chuyện kia!” Cô ta đẩy văng tôi chực xông ra cửa, tôi kéo được cô ta lại. Cô ta xoay người định cắn cánh tay tôi, tôi nhanh nhẹn tránh được. Cô nhỏ bị mất thăng bằng, té bịch xuống đất, mặt đất lót gạch men hơi trơn, cô nhỏ bò mấy lần không xong, dứt khoát ngồi luôn dưới đất khóc bù lu bù loa.

Coi như rốt cuộc tôi đã hiểu được ý của câu “thiếu nữ thần kinh có vấn đề” trong miệng của Luật Sư Phương. Chả trách ông ấy đã chọn đi rửa xe trước, quăng củ khoai nóng lại cho tôi đối phó.

“Chị hỏi em một lần chót, ngày 13 tháng này, tức là tối thứ Sáu tuần trước, vào lúc 7 giờ 15 phút, em đang ở đâu?” Đợi cho cô ta khóc xong xuôi, tôi đến gần, ngồi xổm xuống cạnh cô nhỏ, đưa cho cô ta một tờ giấy lau mũi, đổi thái độ, dịu dàng hỏi cô ta.

“Nhà chị là cái băng nhão à?” Cô ta hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi nói.

“Luật sư trong giờ làm việc có thể cười sao?”

“Chị chỉ là một trợ lý quèn.” Tôi đáp.

“Được thôi.” Cô ta nói, “Nếu chị muốn biết đến vậy, đành phải nói cho chị biết, tối hôm đó em ở quán internet. Lên mạng chơi đến 7 giờ sáng, sau đó em ngồi máy bay tới Thượng Hải xem buổi trình diễn ca nhạc của Trần Dịch Tấn. High lắm à nha, chị có xem bao giờ chưa?”

“Một mình?”

Cô nhỏ cảnh giác liếc tôi, không trả lời.

“Thật ra là trước đó bọn em đã cãi nhau, cho nên nguyên một đêm bọn em hoàn toàn không ở cùng một chỗ đúng không? Hơn nữa, em gọi điện thoại hoài cho cậu ta, mà cậu ta toàn tắt máy, đúng không? Cho nên chỗ ma tuý đó, thật ra là không dính líu gì đến em cả, đúng không? Em nhất định kéo mình vào là bởi vì em muốn ép mẹ em phải bỏ tiền ra mướn luật sư cho cậu ta đúng không?”

“Em không biết chị đang nói gì hết.” Lạc Tiêu Tiêu bò được dậy, bò lên sô pha, ngồi trong góc ôm lấy mình, không nói gì nữa. Một chặp lâu sau, cô nhỏ mới khẽ lầm bầm: “Thật ra mọi người không cần phải nhọc sức lo đi tìm chứng cứ để chứng minh hắn rất lăng nhăng gì gì đó. Em đã sớm biết là hắn có rất nhiều bạn gái, nhưng mà hắn đẹp trai như thế, tốt với em như thế, trước mặt sau lưng đều gọi em là bà xã, ăn một cái bánh nướng cũng chia em một nửa, em không nỡ.”

Tôi không thể không hoài nghi gu thẩm mỹ của đám trẻ thế hệ 9x. Chí ít thì dựa vào hình chụp, cái tên kia tóc thì vàng, bộ dạng thì như cả đời chưa bao giờ tỉnh ngủ, tôi thật không biết cái từ “đẹp trai” là lấy đâu ra.

Hơn nữa, cái bánh tráng thì bao nhiêu tiền chứ? Rốt cuộc là vì cái gì mà cô ta không nỡ buông?

“Chị đã từng yêu bao giờ chưa?” Cô ta tỏ vẻ khinh miệt, “Nhưng mà bộ dạng chị trông khô khan như bà thím vầy, chắc là kiểu tình cảm không có anh ấy sẽ không sống nổi chắc chắn chị chưa bao giờ trải qua đâu. Cho nên, chị sẽ không hiểu. Em nói cũng như không.”

Tôi lấy một tờ giấy trắng từ bàn của Luật Sư Phương đưa tới, nói với cô ta: “Không nói cũng được, em viết hết chuyện đã xảy ra giữa em và Diệp Tiện Tiện trong hai hôm đó ra đây. Nhớ kỹ là phải viết sự thật, cái không nên viết thì ngàn vạn lần đừng viết lung tung.”

“Chị viết giùm em đi.” Cô nhỏ đẩy tờ giấy lại cho tôi, nói, “Em không biết viết.”

“Được rồi.” Tôi không biết phải làm gì với cô ta, “Em nói, chị viết.”

Cô nhỏ ngồi ngay ngắn trên sô pha, ho khan hai tiếng, bắt đầu: “Đó là một buổi sớm mai lặng gió tươi đẹp, trên bầu trời xanh lơ trôi từng áng mây trắng, dưới những áng mây là những cánh chim trời, trên cánh của một chú chim non nọ, không cẩn thận đã bị dính một viên kẹo bạc hà, cho nên chú chim ấy bay không được, bịch một tiếng, té lộn cổ, chết queo— í, sao chị không ghi xuống?”

“Tiếp tục,” Tôi nói, “Chị chỉ cần viết những thứ cần thiết là được.”

“Dẹp.” Cô ta kề mặt đến gần tôi bắt đầu ra điều kiện, “Thế này nhé, nếu như chị có thể cứu anh ấy, chị muốn em nói sao cũng được, nhé?”

“Cứu thế nào? Rõ ràng là cậu ta đã làm sai, không chỉ chị, mà Luật Sư Phương, mẹ em, hay ai cũng không cứu được cậu ta nữa. Còn em, khó trốn khỏi tội khai man, em nghĩ cho kỹ đi.”

“Em rất không ưa người khác uy hiếp em.” Cô nhỏ nói.

“Coi bộ là em thích bị người khác cho em ăn đục.” Tôi nói, “Đừng nói chị không nhắc em, chỗ đồn cảnh sát đánh người thật đấy. Em muốn ăn no đòn thì cứ việc ráng nhét mình vào trỏng, ai cũng bó tay thôi.”

“Chị nói vậy em mới phát hiện là em đang đói.” Ánh mắt của cô ta lấp lánh, “Chưa được ăn no thì em không nhớ gì cả.”

Tốt lắm, chút nhẫn nại này tôi tôi vẫn có, thế là tôi hỏi: “Muốn ăn gì, chị đi mua cho em.”

Cô nhỏ nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực, ý là “Sao chị tốt thế?” Nhưng lại ngay lập tức sai bảo tôi như thật: “Tám miếng cánh gà Mc Donald, nhớ thêm sốt cà chua nữa. Đương nhiên nếu có thêm ly cocoa nóng thì càng tốt. À đúng rồi, tiền thì tìm Ngô My My mà đòi, em không có tiền.” Nói xong những điều ấy, Lạc Tiêu Tiêu lại bất chợt nhìn ngực tôi, hai mắt sáng rỡ, tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã thò tay chớp lấy mặt dây chuyền trước ngực tôi, trầm trồ khen ngợi: “Ối, cái này thật cá tính, xem ra là đồ của đàn ông nhỉ. Đẹp chết được, cho em đi!”

Tôi giựt phăng sợi giây chuyền lại từ tay cô ta, xoay người vứt bút giấy xuống bàn: “Cho em nửa tiếng đồng hồ, viết cho đàng hoàng hết xuống, chị đi mua McDonald về cho em xong sẽ thu bài.”

Cô nhỏ dẩu mỏ bất mãn, cặp mắt vẫn tò mò nhìn chăm chăm món đồ trước ngực tôi.

“Cho em đi mà.” Cô ta nói, “Cho em rồi cái gì em cũng nói tuốt.”

Tôi thật không biết nên hâm mộ hay khinh thường cô ta, việc có liên quan đến mạng người, trong mắt cô ta chẳng qua chỉ là một trò chơi.

Tôi nhìn cô ta, đọc vanh vách: “Chiếu theo điều luật 347 của bộ luật hình sự: buôn lậu, buôn bán, vận chuyển, chế tạo, nha phiến số lượng trên 200g cho tới dưới 1000g, bạch phiến từ 10g cho đến dưới 50g, hoặc bất cứ số lượng lớn của loại ma tuý nào khác, phạt từ 7 năm tù trở lên, ngoài ra phạt thêm hiện kim.

Lợi dụng, dụ dỗ vị thành niên buôn lậu, buôn bán, vận chuyển, chế tạo, hoặc bán ma tuý cho vị thành niên sẽ thụ hình phạt nặng hơn. Lượng bạch phiến tịch thu được từ trên người của Diệp Tiện Tiện và đồng bọn của cậu ta là 120g, muốn xung phong hi sinh hay là tự giữ lấy mình, em ngồi cân nhắc cho kỹ đi.”

Đối với những thiếu nữ mới lớn này, chỉ có một cách là hù doạ rồi uy hiếp, trị được bách bệnh. Nhất là đối với cái cô nhỏ điên điên khùng khùng không biết chút lễ phép Lạc Tiêu Tiêu này.

Tôi xổ ra một mớ đó xong, hài lòng liếc khuôn mặt tái mét của cô nhỏ một cái, nhanh chóng đến bên cửa, đẩy cửa mở, bước ra ngoài.

Bạn đang đọc Khúc Ca Biệt Ly của Ly Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.