Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ Cẩm Bồi Luyện

Tiểu thuyết gốc · 1034 chữ

Sau khi kết thúc trận đánh vừa rồi, Minh Phúc thu kiếm khí trở về, y vắt thanh kiếm của mình trên vai rồi nhẹ nhàng bước đến gần Dịch Hy, y đặt tay lên vai cô:

- Nơi này đã hết nguy hiểm rồi! cô không sao chứ?

Cô gái trẻ ôm chầm lấy Minh Phúc mà khóc nức nở, tự trong thâm tâm một gã đạo sĩ mới bước chân ra nhìn thế thái nhân tình như Minh Phúc cũng không khỏi xót xa cảnh tang thương tại nơi làng quê hẻo lánh này.

Lúc bấy giờ, những người sống sót còn lại trong thôn cũng bắt đầu lộ diện, họ bơ phờ nhìn những thứ hỗn tạp mà ai cũng sụt sùi trong nước mắt.

Tối đêm đó...

Minh Phúc đã ở lại trong nhà của Dịch Hy một đêm, phần cũng là vì trong lúc giết được Quỷ Thi, y đã nhặt được một miếng ngọc bội cổ cẩm, thoạt nhìn sơ qua y đã nhận ra ngay đó chính là tinh phách có chứa linh khí của địa hạch rất quý hiếm, nếu dùng để tu luyện tăng căn cơ và đạo hạnh thì sẽ có thể dễ dàng mà bước vào cảnh giới tiếp theo, cho nên không mấy lạ khi đêm đó y mới quyết bồi luyện cùng với miếng ngọc bội đó ngay trong đêm.

Đặt miếng ngọc trước mặt, Minh Phúc ngồi ngay ngắn, tập trung ý lực mà hấp thụ linh khí trong miếng ngọc bội, phải mất hơn một canh giờ sau thì Minh Phúc mới thật sự tiến nhập vào tầng chín của Sơ Đẳng Sư, may mắn âm dương thuần nhãn lúc này cũng đã khai mở.

“Tốt quá rồi! Âm dương nhãn cũng đã phá phong ấn mà khai nguyên, để xem nào… tu vi chắc chắn cũng sẽ tăng theo đúng không nhỉ?”

Minh Phúc ngồi thiền, tập trung dùng tâm thức nhìn vào tinh thần thể, y liền thấy được cảnh giới nay đã tấn cấp từ Sơ Đẳng Sư Thất Phẩm thành Sơ Đẳng Sư Cửu Phẩm, thậm chí nó còn là tầng Cửu Phẩm Đỉnh Phong, thiếu chút nữa là có thể lên được Trung Đẳng Sư rồi.

Trong lòng y vui mừng khôn xiết:

“Không ngờ là chuyến đi này lại thu được nhiều lợi ích đến như vậy, quả là người đời nói không sai mà, có đi xa mới có khôn lớn, ở nhà với sư phụ mãi thì biết khi nào mới trở thành cường giả được”

Sau khi đã bế quan cả đêm, Minh Phúc lại vội vã trao lại miếng ngọc bội cho Dịch Hy, trước khi rời khỏi nơi đó, Minh Phúc còn nhắc nhỡ cô gái trẻ:

- Đây là một miếng Cổ Cẩm Bội mà trong lúc tôi đánh với Quỷ Thi mà nhặt được, tôi đã có khắc trận pháp và ấn ký bên trong, tuy nó chỉ là một dạng sơ cấp bùa hộ mệnh, nhưng nó chắc chắn lắm đó nha! Hãy giữ nó bên mình, nó sẽ giúp cô may mắn.

Nói rồi, Minh Phúc quay mặt bước đi không một lời từ biệt, Dịch Hy nắm chặt miếng ngọc trên tay, đôi mắt hướng về phía Minh Phúc đang khuất dần trước mắt mà có phần luyến tiếc. Kết thúc mọi chuyện về ngôi làng Thi Quỷ, Minh Phúc tiếp tục hướng về phương bắc để lên đường đi đến Trần Ca Môn, trải qua tận ba ngày ba đêm, Minh Phúc mới đến được nơi mà sư phụ từng sống ở đó.

Trước khi đến được, suốt dọc đường, Minh Phúc luôn nhìn thấy được những vong hồn lang thang đang chịu nỗi thống khổ trên lục địa này. Những cô hồn dã quỷ không có người thân nhang khói, trông họ thật đáng thương, Minh Phúc vốn đã được thầy Trần Lâm kể cho nghe về những vong linh chết bờ chết bụi phải lang thang đói khổ ở dương gian mà chờ ngày thọ mạng chấm dứt, thế nhưng rốt cuộc thì sau khi có được mắt âm dương, y nhìn rõ được hai cõi một cách dễ dàng, vậy mà lòng của y vẫn không thể nào tin được rằng dương gian vốn dĩ người trần mắt thịt đã nhiều, nhưng khi nhìn thấy được cõi u minh mới biết biển người nhân gian, sợ là không nhiều bằng ma quỷ nơi âm giới.

Quay trở lại thực tại, lúc này chàng trai trẻ với dáng người thanh tao, tuy có nét thư sinh nhưng thân bộ vẫn toát ra vẻ vững chắc, mái tóc màu nâu sẫm được cắt gọn gàng, y phục của cậu ta vẫn là đơn điệu nhất, nó chỉ là một bộ áo lam màu xám tro, cùng với đôi hài màu đen giống như những vị đạo giả hay đệ tử thiếu lâm ngày xưa thường hay mang.

Lặng lẽ bước lên từng bậc thang một…

Minh Phúc cuối cùng cũng đã tìm đến được cả cánh cửa bằng gỗ rất lớn, nó đứng khép kín và sừng sững trước mắt, nó tựa như một bức tường ngăn cách giữa hai thế giới người thường và đạo giả vậy, bên trên rõ ràng còn có một tấm bảng lớn có khắc tên là "Trần Ca Môn".

Minh Phúc thầm nghĩ:

"Nơi này bốn bề đều có linh khí hội tụ, vị trí phong thủy cũng tinh vi khó lường, chẳng trách mà sư phụ lại muốn mình tu học ở đây"

Thực sự thì ngày hôm đó đứng trước cửa của một đạo phái lớn không chỉ có mỗi mình Minh Phúc muốn tu học ở đó, mà có đến cả chục người đứng chen nhau để đăng ký làm đệ tử của Trần Ca Môn, điều đó càng chứng tỏ rằng Phái Trần Ca hiển nhiên là một trong số ít danh môn chính phái nỗi tiếng nhất ở khắp cả Ca Nam Đai Lục.

Minh Phúc ngẫm nghĩ:

"Cái gì mà ẩn thế tông môn chứ! Nhìn cái quy mô như vầy há chẳng phải là một đại giáo lớn hay sao?"

Bạn đang đọc Khu Ma Đạo Sĩ sáng tác bởi tieuhoalong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuhoalong
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.