Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương kết - 1

Phiên bản Dịch · 10621 chữ

Khả Hoan nhìn không rời mắt xuống gương mặt non mịn hồng hào của con, mãi đến khi hai mắt hơi có chút xót xót cô mới chớp chớp hàng mi, sau đó uể oải đứng lên đi đến bên cửa sổ và nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài.

Từ khi về đến đây cô chưa một lần nào bước chân ra khỏi phòng ngủ. Hàng ngày ngòai việc chăm sóc con, cho con bú cô dường như không có việc gì khác để làm. Em bé còn ít tháng nên chỉ bú no là lăn ra ngủ, những lúc đó Khả Hoan chỉ biết ngồi thừ ra suy tư.

Cô nhớ lại những ngày còn ở thôn xóm, Tạp Trát Nhân ngày nào cũng túc trực bên cạnh cô, tuy rằng lúc đấy cô cũng rất lạnh lùng và tỏ ra xa cách với hắn nhưng hắn vẫn không ngừng nói chuyện làm cho cô vui, còn bế con ra ngòai tắm nắng nữa. Nhưng về đến đây rồi, không hiểu Tạp Trát Nhân bận việc gì mà cả ngày đều đi ra ngoài, cô muốn bế con ra ngòai tắm nắng hắn cũng không cho phép. Lý do hắn đưa ra là vì an toàn của cả hai mẹ con. Bất giác cô lại nhớ đến hắn.

Khả Hoan cười khổ, nơi đây còn có cái gì mà không an toàn nữa đâu? Đây không phải là địa bàn của gia tộc Cáp Lặc hay sao? Đã hơn mười ngày trôi qua, Khả Hoan có cảm giác cô như là một tù phạm, chẳng qua được nhốt trong một nhà tù cao cấp, hằng ngày có người hầu hạ cơm nước chu đáo. Bí bách khiến cho tâm tình Khả Hoan cực kỳ không tốt, cô lại nhớ nhung quê hương, nhớ cha mẹ, nhớ tới những ngày cô còn công tác với vị trí bác sỹ ngoại khoa.

Hôm nay Tạp Trát Nhân về sớm hơn mọi ngày, vừa bước vào phòng hắn đã nhận ra Khả Hoan đang rơi vào suy tư đến mức xuất thần. Hắn biết Mèo con đang rất cô độc và nhàm chán nhưng hiện tại hắn không thể để cho Mèo con bế em bé bước ra ngòai căn phòng này được. Từ khi phát hiện ra lòng dạ thâm độc của La Y, hắn không phút giây nào an tâm về sự an toàn của hai mẹ con, huống hồ hiện tại rất nhiều người trong gia tộc vẫn đang hoài nghi sự trong sạch của Mèo con, chỉ cần bọn họ bắt được Mèo con, không chừng sẽ không ngần ngại dùng hình để ép Mèo con khai ra những điều sai sự thật. Chỉ nghĩ tới đó hắn đã rùng mình không dám nghĩ tiếp nữa.

Cũng may cho hắn là một số kế hoạch sắp tới cho hai mẹ con hắn đang tiến hành rất thuận lợi, hắn tin rằng sau khi biết tin này Mèo con sẽ cực kỳ vui sướng.

Hắn nhón chân thật nhẹ đi đến phía sau lưng và ôm lấy Khả Hoan, cô hơi giật mình quay sang đùa hắn là sao hôm nay lại về sớm vậy.

Tạp Trát Nhân có chút áy náy nói: “Mấy hôm anh anh bận quá không có thời gian nói chuyện với em nhiều, em đang nghĩ gì vậy?”

Khả Hoan thản nhiên cười cười lắc đầu. Cô đang nhớ nhà nhưng có thể nói ra sao, đằng nào cũng không thể quay về. Tạp Trát Nhân đặt cằm lên vai Mèo con, lưu luyến hít hà mùi thơm thoang thoảng nơi tóc cô, trong lòng hơi thở dài, Mèo con đến nay vẫn lãnh đạm với hắn. Tuy răng Mèo con không hề cự tuyệt sự âu yếm của hắn nhưng cũng không gọi là hưởng ứng, bằng đó phản ứng cũng đủ làm cho hắn thực đau lòng.

….Cho anh thêm hai ngày nữa, sau đó anh sẽ đưa em rời khỏi đây… Hắn thầm nói trong lòng.

Ăn cơm tối xong, Tạp Trát Nhân giúp Khả Hoan tắm rửa cho con, sau đó ru con ngủ, Khả Hoan cũng sớm nằm xuống bên cạnh con thiu thiu ngủ. Tạp Trát Nhân vỗ về cho hai mẹ con ngủ say rồi mới lặng lẽ rời phòng để đi tìm Đạt La.

Gặp Đạt La, hắn vội hỏi: “Có động tĩnh gì mới không?”

“Hiện tại bọn họ đều đang án binh bất động vì chứng cứ bọn hắn cần lấy đang ở rất xa, tận nơi thủ đô kia. Nếu lúc này mới đi thì cũng phải nửa tháng sau mới mang trở về được”. Đạt La vội vàng báo cáo.

Tạp Trát Nhân cười lạnh, tên khốn này vì đối phó hắn và Mèo con không hề ngại phiền toái mà thi triển mọi phương thức có thể. Hắn lại hỏi: “Lần trước ngươi có nói hắn và một phụ nữ thông dâm ở bên ngoài là đúng sao? Người phụ nữ đó là ai?”

“Thuộc hạ biết rõ ràng, đó là con dâu của Cáp y đại thúc. Hiện tại cô ta là quả phụ nên về nhà mẹ đẻ ở, nơi đó ngay gần nhà La Y”

“Đại thúc Cáp y sao?”. Đó không phải là ông bác vẫn luôn hoài nghi sự trong sạch của con trai hắn sao? Con trai của ông ta đã bị chết trận, không thể tưởng được được con dâu góa bụa của ông ta lại làm ra những chuyện như thế. Việc này đúng là thuận lợi hơn so với Tạp Trát Nhân tưởng, bởi hắn những tưởng chỉ có thể tra ra việc La Y đang ngấm ngầm âm mưu gì với mẹ con Mèo con, ai ngờ lại phát hiện ra chuyện bại hoại này. Thật đúng là đồ đần độn không có đầu óc, chỉ bằng loại đạo đức này mà đòi trở thành người thừa kế của gia tộc sao?

Chuyện La Y gây ra không hề đơn giản tí nào, chuyện hắn thông dâm với quả phụ trong gia tộc nếu bị phát hiện ra đương nhiên sẽ bị trừng phạt rất dã man. Tạp Trát Nhân thầm nghĩ nếu hắn hay Đạt La vạch trần việc này ra e sợ cha hắn sẽ khó lòng đứng ra phân xử, chi bằng thiết kế để cho mọi người trong thôn dân vô tình bắt được quả tang, như vậy các lão nhân trong tộc không có lý gì mà bênh vực nữa.

Nghĩ xong liền nói: “Đêm mai chúng ta sẽ để mọi người đến bắt kẻ thông dâm. Ta muốn trước khi rời đi nơi này phải tận mắt nhìn thấy kết cục của hắn”

Hôm sau, chạng vạng Tạp Trát Nhân trở về phòng mình với vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, còn cố ý giấu hai tay ở phía sau lưng ra chiều thần bí. Khả Hoan lấy làm lạ nhìn chăm chăm hắn, tuy rằng cô cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn bị cuốn hút bởi nụ cười của hắn, cô không kìm lòng được cũng mỉm cười đáp lại.

Tạp Trát Nhân ngồi xuống cạnh cô, hai tay vẫn đặt ở sau lưng. Khả Hoan tuy biết chắc là hắn đang giấu gì đó sau lưng nhưng cô cố nhịn không mở miệng hỏi vì thấy bộ dạng hắn thật trẻ con, chắc lại định trêu đùa gì cô đây. Quả nhiên Tạp Trát Nhân không nhịn được cười nói: “Anh có món quà cho em, nhưng trước tiên em phải trả lời một câu hỏi của anh, em phải nói thật đấy”

Trí tò mò của Khả Hoan bị khơi gợi cực độ, cô gật gật đầu chăm chú nhìn hắn. Tạp Trát Nhân chậm rãi hỏi: “Em rất muốn về nhà sao? Ý anh là…..em muốn về Trung Quốc sao?”

Nụ cười của Khả Hoan chợt tắt, hôm nay hắn vui đùa gì mà ác vậy, ánh mắt cô dần trở lên mất mát và u buồn, cô cúi xuống nhìn con im lặng không nói gì.

Tạp Trát Nhân cũng không cười nữa, chân thành nhìn cô nói: “Mèo con, anh không có ý đùa em đâu, nói cho anh, em có muốn về nhà không?”

Khả Hoan nhắm mắt lại, run run mở miệng: “Có, em muốn về nhà, nhưng mà làm sao em có thể về được bây giờ?” Nói xong nước mắt bắt đầu rơi xuống.

Tạp Trát Nhân đưa tay lên lau nhè nhẹ từng giọt nước mắt trên mặt cô, ôn nhu nói: “Đừng khóc nữa, anh sẽ đưa em về nhà”. Nói xong vươn tay trái từ sau lưng ra phía trước, bên trong tay là một chiếc túi vải.

Khả Hoan nhìn Khả Hoan với ánh mắt ngờ vực sau đó ngơ ngác nhìn túi vải. Tạp Trát Nhân mở túi ra, bên trong là hai quyển sổ nhỏ với hoa văn kì dị. Tạp Trát Nhân mở trước một quyển xem qua rồi lấy quyển thứ hai mở ra đưa cho Khả Hoan xem. Bên trên đó hiển nhiên là chữ Ả rập và tiếng Anh, bên trái là ảnh chụp một cô gái trùm kín khăn bịt mặt, đến cả mắt còn không lộ ra. Nhìn kỹ thì thấy bộ dạng của cô gái đó rất giống với hình dáng của Khả Hoan, cô hoảng hốt kêu lên: “Là hộ chiếu giả sao?”

Dù có ngu ngốc đến mấy Khả Hoan cũng hiểu được ý của Tạp Trát Nhân lúc này. Tạp Trát Nhân gật gật đầu nói thêm: “Đây là hộ chiếu thật đấy, chẳng qua mọi thông tin cá nhân trên hộ chiếu đều là giả. Anh đã nhờ anh Trát Phi dùng tiền mua chuộc một quan chức chính phủ mới làm được đấy”. Nói xong hắn lật sang trang kế tiếp nói: “Em xem đi, trang sau còn có đóng dấu Visa của nước em nữa đấy”

Khả Hoan mông lung nhìn xung quanh, hầu hết đều là tiếng ả rập, nhìn kỹ mới thấy có mấy chứ Trung Quốc li ti, nội tâm bỗng nhiên nhảy nhót kịch liệt, quả thật đó là hàng chữ “Cộng hòa nhân dân Trung Hoa”, mấy chữ đó như phả vào mặt cô hơi thở từ tổ quốc. Nước mắt của cô lại lần nữa tuôn rơi, cô ôm chặt lấy tấm hộ chiếu, định rằng sẽ không bao giờ buông tay.

Tạp Trát Nhân có thể hiểu được tâm lý kích động của Khả Hoan do đâu mà có, hắn ôm lấy cô, vỗ nhẹ nhẹ lưng cô để trấn an. Phải một lúc lâu sau, Khả Hoan mới bình tâm trở lại, cô có chút lo lắng hỏi: “Như thế này là đủ sao? Chỉ cần có cái này chúng ta thật sự có thể rời đi nơi này để về Trung Quốc sao?”

Tạp Trát Nhân gật đầu khẳng định: “Có thể chứ, chỉ cần bộ ngoại giao ký vào thị thực thì việc nhập cảnh vào nước em đâu có khó. Thị thực này là thật, đương nhiên chúng ta có thể đi Trung Quốc rồi. Chỉ có điều em phải chịu thiệt thòi là không được dùng tên thật và thân phận thật để trở về mà thôi. Lần nay, anh sẽ không đưa em tới sứ quán Trung Quốc nữa mà anh sẽ cùng em trở về. Anh không bao giờ an tâm để em một mình trở về nữa, huống chi bây giờ chúng ta còn phải mang theo con nữa. Em cũng biết đấy, thân phận của anh rất đặc thù cho nên hiện tại anh cũng không thể dùng tên thật được. Trước mắt chúng ta chỉ còn cách này thôi, em sẽ không giận anh chứ?”

Khả Hoan lập tức gật đầu. Cho dù Tạp Trát Nhân không nói rõ nhưng Khả Hoan cũng tự hiểu là để có được hai tấm hộ chiếu này Tạp Trát Nhân và Trát Phi đã mất rất nhiều công sức và tiền bạc đổi lấy. May mà nơi đây còn lạc hậu và hủ bại nên họ mới có thể dùng cách này để làm những chuyện phi pháp như vậy. Chỉ cần có thể trở về nhà, tên tuổi, quốc tịch…. chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.

Cô xúc động hỏi: “Khi nào chúng ta có thể đi hả anh?”

“Đêm mai chúng ta bắt đầu đi, trước hết chúng ta âm thầm rời khỏi nơi này đi đến thủ đô, nơi đó mới có sân bay quốc tế”. Tạp Trát Nhân cũng không nói với cô rằng ngày mai bọn họ còn có trò hay xem trước khi đi.

Nhanh như vậy sao? Khả Hoan tự hỏi. Hiện tại dù cô cực kỳ vui sướng nhưng cô không khỏi lăn tăn một số vấn đề. Cô quay sang hắn mở lời: “Vậy gia tộc của anh thì làm thế nào bây giờ? Các anh không định đánh tiếp à?”

Đây là lần đầu tiên Khả Hoan đề cập tới vấn đề gia tộc và chiến tranh, Tạp Trát Nhân thật vui mừng vì Mèo con cuối cùng cũng mở miệng hỏi hắn những việc cá nhân, hóa ra Mèo con vẫn thực quan tâm tới mình?

Tạp Trát Nhân hôn nhẹ lên trán Mèo con nhẹ nhàng nói: “Hiện nay bọn anh đang bị hao tổn nguyên khí nên trong thời gian ngắn sắp tới chưa thể phản công. Nhanh nhất cũng phải mất một, hai năm nữa, với lại cũng còn phụ thuộc vào cục diện chính trị nữa”

Nhưng là, chỉ cần gia tộc bắt đầu phản kích, anh nhất định sẽ trở về sát cánh cùng cha và anh trai chiến đấu. Anh hi vọng vào thời điểm đó em và con đã có một cuộc sống thật vui vẻ và ổn định ở Trung Quốc…. Trong lòng Tạp Trát Nhân thầm nói.

Chương kết - 2

Đêm đến, cứ mỗi khi tỉnh giấc trong đầu Khả Hoan hại hiện lên hình ảnh tràn đầy yêu thương của cha mẹ và những tháng ngày cô vẫn còn là một bác sỹ ngoại khoa. Cứ nằm được một lúc cô lại không nhịn được việc quờ tay sau gối để chắc chắn rằng tấm hộ chiếu vẫn còn ở đó, mỗi lúc như thế trong lòng cực kỳ phấn khích.

Mọi động tác của cô Tạp Trát Nhân đều cảm nhận được, hắn đều ôm cô và vỗ về nhè nhẹ tựa như đang vỗ ru cô ngủ và truyền cho cô sự an tâm. Trong mắt hắn, Mèo con giống như một đứa trẻ đáng yêu, rất cần hắn quan tâm che chở và yêu thương.

Vừa chập chờn ngủ hắn vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, quả nhiên chỉ qua nửa đêm bên ngoài vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Hắn lập tức ngồi dậy rồi bước xuống giường. Khả Hoan cũng lập tức mở to mắt nhìn hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”

Tạp Trát Nhân an ủi cô: “Bên ngoài có chút loạn, anh ra ngòai xem sao. Em ngủ tiếp đi”

Khả Hoan có chút lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Chúng ta……chúng ta vẫn có thể rời đi vào ngày mai chứ?”

Tạp Trát Nhân nở nụ cười: “Tất nhiên là chúng ta vẫn đi rồi. Em cứ yên tâm, sẽ không có gì có thể làm ảnh hưởng tới việc chúng ta rời đi. Giờ thì em ngoan ngoãn nằm xuống và ngủ tiếp đi nhé”

Nói xong Tạp Trát Nhân bước ra khỏi phòng tiến về phía đám đông đang huyên náo, đèn đuốc sáng choang. Phía bên trong phòng nghị sự đã tụ tập đủ mọi người trong gia tộc, kể cả các lão nhân. Tạp Trát Nhân đến nơi hơi nhếch mép cười, lúc đó cha và anh trai đã ngồi yên vị, mặt mũi trầm tư.

Đèn dầu nhanh chóng được thắp sáng choang, tất cả mọi người đứng ngồi xung quanh phòng, ở giữa là La Y và một phụ nữ trần truồng đang quỳ rạp dưới đất. Hai người hiển nhiên là vừa bị đánh xong, trên người cô gái kia có nhiều vết thương nặng hơn La Y rất nhiều. Cô gái đó vì xấu hổ nhục nhã mà cúi gằm mặt, thân mình run rẩy,miệng ngậm chặt không dám nói câu gì. Tên La Y quỳ bên cạnh cũng đang run mình sợ sệt, hắn không ngừng khóc rống lên rồi cầu xin tha thứ: “Bác ơi, không phải do cháu đâu, cháu không có lỗi gì cả, tất cả là do cô ta quyến rũ cháu, bác ơi…”

Đức Lí Tư và vài vị lão nhân đều không nói gì nhưng những người khác trong gia tộc có vẻ không dễ dàng bỏ qua, họ không ngừng xì xào bàn tán ra vào, cuối cùng một người trong số họ lên tiếng: “Không thể tha thứ cho bọn họ được, hành vi của bọn họ là sự sỉ nhục đối với thánh Ala”

“Hành vi thông dâm của bọn chúng là tội ác tày trời, phải nghiêm trị, không thể tha thứ cho La Y được”

“Chính tôi tận mắt nhìn thấy La Y chủ động thông dâm với cô gái này, không thể tha thứ được..”

Tạp Trát Nhân nhìn kỹ lại đám người vừa la lối đó, thấy tất cả đều là người trong tộc chứ không phải là thủ hạ của mình hay của Trát Phi, hắn thầm khen Đạt La sắp xếp khéo léo để không ai nhìn ra tia âm mưu nào. Tạp Trát Nhân lại nhìn đến cha và các lão nhân bên cạnh, tất cả đều đang trừng trừng mắt với bộ dạng cực kỳ tức giận nhìn đôi gian phu dâm phụ., tất nhiên là trừ Cáp y – cha của La Y.

Cáp y có vẻ xấu hổ và giận dữ, chỉ âm thầm cắn răng thở dài, vẻ mặt rất mệt mỏi. Rất lâu sau, Đức Lí Tư trầm giọng mở miệng: “Tất cả im lặng cho ta”

Tất cả mọi người lập tức im lặng nhìn tộc trưởng. Đức Lí Tư căm tức nhìn hai kẻ đang quỳ dưới đất lạnh lùng nói: “Các người thật là không biết xấu hổ, bị người ta bắt thông dâm tại trận, giờ còn gì để nói nữa hay không?”

Cô gái kia cuối cùng cũng khóc thành tiếng nhưng một chữ cũng không dám nói ra. La Y hoảng sợ muốn chết, không ngại một chân bị què lê đến cạnh chân Đức Lí Tư, vừa ôm chân ông vừa khóc: “Bác, bác ơi, tha cho cháu đi, từ nay về sau cháu không dám thế này nữa, tha cháu lần này đi bác, cháu là cháu ruột của bác mà…”

Đức Lí Tư đau lòng nói: “La Y, không thể được đâu, làm sao cháu có thể gian dâm với quả phụ thế này, nhà cháu có hàng trăm nô lệ như thế còn chưa đủ hay sao? Tộc có tộc quy, không phải bác ác độc nhưng nếu tha cho cháu lần này thì lần sau với người khác bác phải làm thế nào. Cho dù Trát Phi hay Tạp gây ra chuyện như thế này bác cũng sẽ nghiêm trị không tha”

La Y tất nhiên là biết mình vừa gây ra đại họa nên chỉ có thể lăn lê ra khóc lóc cầu xin: “Bác, bác ơi….”

Đức Lí Tư không thèm nhìn hắn mà quay đầu nhìn đám lão nhân đanh thép nói: “Dựa theo tộc quy, nữ nhân chịu thạch hình, nam nhân chịu cọc hình, còn ai có ý kiến gì không?”

Tất cả các lão nhân đều đồng thanh: “Đúng, nên làm như thế”

Đúng lúc này ở đâu chạy tới một người phụ nữ cùng với mấy người thanh niên khóc lóc thảm thương, hóa ra đó là mẹ của cô gái này và hai người em trai của La Y. Tạp Trát Nhân trong lòng cười lạnh, quả nhiên chuyện xấu xảy ra người cuối cùng được biết chính là người nhà.

Người phụ nữ trung niên kia bổ nhào về phía con gái khóc rlên: “Làm sao con có thể làm việc hồ đồ như thế, việc như thế này còn dám làm sao, sao mà con ngu dại thế….”

La Y kêu to: “Cha…”

Cha của La Y cũng run run tiến tới trước mặt Đức Lí Tư rồi quỳ xuống, cầm tay ông hôn lên ý cầu xin: “Đức Lí Tư, anh tha cho La Y lần này đi, coi như là em cầu xin anh”

Đức Lí Tư rút tay về, ôn hòa nói: “Chú đang làm gì vậy? Mau đứng dậy đi”

Cha La Y vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, hối hận nói: “Không dạy dỗ La Y đến nơi đến chốn là sai sót của em. Về sau em sẽ nghiêm khắc quản thúc nó”

Đức Lí Tư nâng em trai dậy thở dài nói: “Quá muộn rồi, chú ạ. Không chỉ có anh mà còn mọi người khác trong tộc nữa. Cũng may chú còn có bọn họ….”. Nói xong đưa tay chỉ về phía mấy người em trai của La Y.

Cha của La Y đưa mắt nhìn về phía các lão nhân khác, bọn họ đều khinh bỉ quay đi, gương mặt vẫn tràn đầy phẫn nộ. Lão biết những lời anh trai nói là đúng, cho dù anh lão có buông tha La Y nhưng những người còn lại sẽ không bao giờ làm vậy, hôm nay La Y phải chết là chuyện không thể nghi ngờ.

Sau đó, Đức Lí Tư ra lệnh: “Đưa bọn họ vào nhà giam, sáng mai hành hình”. Tiếng khóc lại vang lên lần nữa, thanh niên trai tráng trong tộc bắt đầu kéo hai phạm nhân đi.

Tạp Trát Nhân lặng lẽ trở lại phòng của mình, trong lòng không khỏi nổi lên nỗi trắc ẩn, dù sao chú hắn đối xử với hắn cũng không tệ, nếu không phải vì La Y gây ra tội tày trời như thế thì hắn cũng không ra tay tuyệt tình vậy.

Sang hôm sau Tạp Trát Nhân tỉnh giấc đã thấy Khả Hoan bắt đầu lục đục thu dọn đồ đạc của em bé, hắn mỉm cười: “Em thu dọn xong rồi cố nghỉ ngơi lấy sức. Đêm nay còn phải vất vả nhiều”

Khả Hoan vui vẻ cười sau đó gật đầu, cô nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập hi vọng và yêu thương.

Tạp Trát Nhân rời đi tìm cha và anh trai, đến phút cuối Trát Phi mới nói cho cha rằng tối nay Tạp Trát Nhân sẽ rời khỏi đây đi. Đức Lí Tư tuy rằng thập phần kinh ngạc nhưng khi nghe xong những chuyện trước kia La Y định làm với hai mẹ con Khả Hoan thì cũng đồng ý là trước mắt hai mẹ con cô nên rời khỏi nơi này một thời gian là tốt nhất. Trước sự lựa chọn đi Trung Quốc thay vì đi Pháp của Tạp Trát Nhân, ông cũng đồng tình ủng hộ vì lúc này cũng chưa rõ là mật thám bên Pháp có nhận diện được ba cha con ông hay không, vạn nhất xuất hiện bên đó mà bị bắt được thì sẽ rất thảm.

Tạp Trát Nhân lặng lẽ đi đến cạnh cha nói: “Con sẽ đưa Khả Khả trở về Trung Quốc, rồi thu xếp trở về đây. Con vĩnh viễn là một thành viên trong gia tộc Cáp Lặc nên sẽ vì gia tộc mà chiến đấu đến cùng”

Ánh mắt Đức Lí Tư đã nhòe lệ, ông trấn an con trai: “Chỉ bẵng những lời này của con ba đã thấy đủ lắm rồi. Chúng ta cũng chưa vội khai chiến, hiện cần tập hợp lực lượng đã. Con cứ an tâm ở bên cạnh Khả Khả, vì chúng ta mà bảo tồn huyết mạch gia tộc”

Trát Phi cũng nói: “Đúng vậy. Chỉ cần chưa khai chiến, em không cần trở về đây”

Đức Lí Tư nói thêm: “Tài sản bí mật của chúng ta vẫn đang được cất giữ an toàn ở Thụy Sĩ, khi con đến Trung Quốc có thể liên hệ với đầu mối bên đó, họ sẽ chuyển tiền cho con”.

Cuối cùng ông nói thêm: “Những chuyện La Y làm ba đều biết rõ, có ngày hôm nay cũng là do nó gieo gió gặt bão, từ nay con cũng đừng ghi hận nó, cũng đừng giận chú của con, ông ấy thực ra vẫn rất thương yêu con, tuyệt không có ý tranh cướp vị trí tộc trưởng”

Tạp Trát Nhân gật đầu: “Con biết rồi. Con không hề giận chú, nhưng với La Y, con phải tận mắt nhìn thấy nó bị trừng phạt”

Đức Lí Tư thở dài nói: “Vậy chúng ta đi thôi, bọn họ chắc là đang chuẩn bị hành hình rồi”

Tại pháp trường người ta đã đào sẵn hai cái hố và chôn hai cọc gỗ, hai kẻ phạm tội bị trói chặt vào hai cọc gỗ. Đức Lí Tư dùng ánh mắt thăm dò nhìn qua mặt các lão nhân rồi dõng dạc nói: “Để thi hành tộc quy, hôm nay ta lệnh cho các người dùng hình răn đe đôi gian phu dâm phụ này”

Rất nhanh sau đó cô gái kia bị đẩy xuống một chiếc hố và bị vùi đất ngang người, tiếp đó là màn thạch hình man rợ, cô ta không ngừng lấy tay che mặt và khóc lóc thảm thiết cho đến khi chết ngất đi.

Mấy thanh niên khác tiến tới phía La Y khiến hắn cực kỳ sợ hãi khóc thét: “Bác, cháu sai rồi, cháu là tên khốn không ra gì, cầu xin bác tha cho cháu…”

Năm người phụ trách hành pháp lạnh lùng tiến tới trói hắn vào cọc gỗ rồi bắt đầu hành hình bằng cách xuyên cọc gỗ qua hậu môn. Vì hắn là cháu ruột của tộc trưởng nên việc hành hình kết thúc sớm hơn so với những người thường khác. La Y chả mấy chốc không còn sức kêu la, hơi thở trở lên mỏng manh dần, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí. Tất cả mọi người chứng kiến đều đồng ý là cái chết thật nhanh đối với hắn lúc này thực sự là một sự giải thoát.

Chương kết - 3

Tạp Trát Nhân nén nhịn sự khó chịu trước những màn hành hình dã man của gia tộc, tuy rằng đã từng nghe nói tới mấy màn này nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến. Hắn chợt nghĩ đến việc Khả Khả đã từng nói với cô bảo mẫu là hành hình bằng thạch hình là “dã man”, là “tàn nhẫn”, thật may cho hắn là ngày hôm nay Mèo con không tận mắt chứng kiến nếu không Mèo con có lẽ sẽ bị ám ảnh cả đời. Như vậy quyết định mang Mèo con rời khỏi đây là điều cực kỳ đúng đắn.

Trong bóng đêm, toàn cư gia im ắng một cách đáng sợ. Đức Lí Tư và Trát Phi yên lặng đưa ba người gồm Tạp Trát Nhân, Khả Hoan và Đạt La đi một đoạn khoảng vài trăm mét. Tạp Trát Nhân cuối cùng cũng dừng lại nhìn cha và anh trai nói:

“Ba và anh về đi, khi nào bọn con lên máy bay thuận lợi rồi con sẽ cho Đạt La trở lại đây báo tin. Đến Trung Quốc con sẽ lựa lúc thích hợp để liên hệ với căn cứ bên Thụy Sĩ, thông qua đó sẽ biết được tình hình của mọi người bên này. Ba và anh hãy bảo trọng”

Đức Lí Tư và Trát Phi đều gật gật đầu, trong lòng vạn phần không muốn rời xa. Đức Lí Tư căn dặn: “con cũng phải rất bảo trọng đấy, chăm sóc cho Khả Khả và Tạp tác chu đáo vào nhé. Đợi khi trời quang mây tạnh hãy trở lại đây”

Trát Phi ôm chặt lấy em trai không nói lên lời, tất cả đều như bị nghẹn nơi cổ họng. Tạp Trát Nhân cũng ôm chặt lấy cha, rồi mạnh mẽ buông ra cắt chặt răng xoay người bước đi, không hề ngoái nhìn lại.

Khả Hoan không biết làm gì cho phải liền thay Tạp Trát Nhân rơi nước mắt chia ly, cô có thể hiểu tâm trạng của cha và anh hắn lúc này, cô bế con lại gần Đức Lí Tư và Trát Phi nhẹ nhàng cúi đầu vái chào và nói nhỏ: “Thực xin lỗi, mong sớm gặp lại mọi người”. Nói xong cô không dám nhìn biểu hiện trên mặt của họ mà nhanh chóng bước theo Tạp Trát Nhân.

Đạt La cũng dùng quân lễ chào hai người. Trát Phi nói: “Ngươi nhớ hầu hạ Tạp Trát Nhân thiếu gia cho tốt, phải cam đoan là bọn họ đã đăng ký xuất cảnh an toàn”

Đạt La nhẹ giọng hồi đáp: “Vâng, thưa thiếu tướng”

Hành trình tiếp theo của bọn họ cũng không quá gian nan bởi bọn họ ăn mặc không khác với dân bản xứ ở đây tí nào. Trên đường đi Khả Hoan để ý, mặc dù đang thời buổi loạn lạc, nơi đây kinh tế lại lạc hậu trì trệ nhưng người dân ở đây rất sinh hoạt rất náo nhiệt và vui vẻ. Cô không khỏi ấn tượng trước những hình ảnh này nên cũng không có cảm giác gì vất vả.

Đến tối, bọn họ lại lại ngủ lại thôn xá hoặc khách sạn ven đường, tuy rằng đơn sơ nhưng cũng đủ cho bọn họ nghỉ ngơi lấy sức. Khả Hoan rất cảm động sự quan tâm chăm sóc ân cần của Tạp Trát Nhân dành cho hai mẹ con nên đối với hắn rất ôn nhu và chăm sóc. Cảm giác được đồng hành cùng chồng và con trai trong lúc lưu lạc này khiến cô rất ấm áp.

Vài ngày trôi qua, cuối cùng bọn họ cũng tiến tới thủ đô, Tạp Trát Nhân liền thuê ngay một chiếc ôtô để đưa tất cả tới sân bay. Theo lịch trình bọn họ phải đổi hai chuyến bay mới có thể về tới Trung Quốc, chuyến bay gần nhất cũng phải chờ đến hai ngày sau. Trong thời gian chờ đợi, Tạp Trát Nhân đưa Khả Hoan đi mua quần áo mới, đó là một bộ áo choàng và khăn bịt mặt với chất liệu rất tốt.

Sau đó còn không quên hỏi Khả Hoan có cần mua đồ gì về làm quà không, coi như bọn họ là những du khách đến nơi này, trở về phải mua quà cho người nhà. Khả Hoan vui vẻ cùng hắn mua rất nhiều đồ cho em bé, rồi mua cả rượu trái cây đặc sản, trà xanh và mấy thứ đồ mỹ nghệ mà cả cô và mẹ cô đều rất thích. Mua sắm xong chất đồ vào đã thấy ngập kín vài cái vali.

Đến lúc đăng ký hải quan, Khả Hoan rất căng thẳng nhưng may thay mọi việc rất thuận lợi, tất cả các phụ nữ đi máy bay đều bịt kín mặt và phải có chồng hoặc cha dắt đi cùng. Khả Hoan thầm cảm thấy may mắn vì ở xứ lạc hậu và cổ hủ này cô mới có may mắn thoát khỏi sự kiểm soát của lực lượng an ninh một cách thuận lợi như vậy. Cô thầm nghĩ nếu luật ở đây cổ hủ thêm tí nữa khéo đến cả đàn ông cũng che mặt để giấu thân phận thực thì hay ho biết mấy, đúng là đục nước béo cò.

Đạt La nhìn thấy bọn họ an toàn rời đi rồi cũng nhanh chóng trở về gia tộc báo tin.

Tiếng phi cơ rít gào vút lên trời xanh, bên dưới mặt đất chỉ còn loang lổ hình ảnh cánh đồng cát mịt mù, Khả Hoan nhìn thấy thế mà trong lòng trở lên nhẹ nhàng khoan khoái, rốt cuộc cô có thể trở về nhà.

Trải qua hơn hai mươi tiếng phi hành, Khả Hoan và Tạp Trát Nhân cuối cùng cũng đến sân bay quốc tế tại thủ đô Bắc Kinh. Hải quan ở đây kiểm soát an ninh rất chặt chẽ, tuy vậy đối với phụ nữ Arập cũng rất tôn trọng, Khả Hoan không hề bị yêu cầu dỡ khăn che mặt xuống cho nên cả hai an toàn thông quan.

Cuối cùng cũng tới tổ quốc, Bắc Kinh lúc này đang cuối xuân đầu hạ nên trời tuy nắng nhưng vẫn rất mát mẻ. Khả Hoan hít một hơi thật sâu để ôn lại hơi thở quê nhà, lệ cũng bất giác lưng tròng mắt. Cuối cùng cô cũng không kiềm chế được kéo tay Tạp Trát Nhân chạy vào gian hàng miễn thuế để mua mấy bộ quần áo Tây âu. Vào phòng vệ sinh, cô nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo Ả rập nóng nực và thay vào đó là bộ đồ đơn giản bình thường, rốt cuộc cô cũng được hở mặt thật ra ngoài.

Tạp Trát Nhân đang bế con đợi bên ngoài, nhìn thấy Khả Hoan bước ra với chiếc váy hoa giản đơn, tóc dài khẽ bay theo gió khiến hắn ngây người ngắm nhìn. Sắc mặt của Khả Hoan lúc này thản nhiên, cô nhẹ nhàng bế lấy con, quay sang Tạp Trát Nhân lúc này đang vòng tay ôm nhẹ hai mẹ con, hơi xấu hổ nỏi: “Tới phiên anh đi đổi tây trang đấy”

Nhìn thấy Tạp Trát Nhân trong bộ veston tây âu trông thật điển trai, Khả Hoan không khỏi thỏa mãn, từ giờ bọn họ có thể đi lại ở nơi đây như những người bình thường rồi, giờ chỉ còn chờ vài tiếng nữa để về đến nhà mà thôi.

Ba, mẹ, con đã trở về, cô thầm nói trong lòng. Xe taxi dừng trước ngôi nhà hai tầng cũ kỹ, Khả Hoan bồi hồi xúc động, cô trân trân nhìn khung cảnh xung quanh đến nỗi quen cả bước chân xuống xe. Đến khi Tạp Trát Nhân đỡ cô bước xuống, taxi đã rời đi từ lúc nào rồi mà Khả Hoan vẫn si ngốc đứng ven đường nhìn lên cửa sổ phòng cô.

Tạp Trát Nhân mỉm cười bế con đứng sau lưng cô, hắn không hề thúc giục cô mà chậm rãi quan sát xung quanh, thầm đánh giá nơi này.

Tại khuôn viên trước khu nhà, có vài cụ già vừa ăn cơm tối xong lục đục ra đây hóng mát tại ghế đá. Sắc trời đã tối nên không ai để ý thấy rằng ở xa xa có một bóng người cao gầy cũng từ khu nhà bước ra, không ngừng quay đầu hối thúc hai người già đang mãi hàn huyên: “Hai bác à, hai bác lên nhà đi, cháu đi trước, cuối tuần cháu lại tới thăm các bác”

Khả Hoan lập tức cứng người lại, cô quay sang nhìn chằm chằm ba người. Ngay cả Tạp Trát Nhân cũng phát hiện Khả Hoan đang rùng mình, lập tức quay đầu hướng về phía cửa khu nhà.

Mẹ Khả Hoan hiền từ nói: “Tô Nghị à, bác và bác trai không sao cả đâu. Cháu cũng không phải đến đây hàng tuần như thế này. Các bác biết là cháu cũng rất bận rộn, không phải lúc nào cũng có thời gian chạy đi chạy lại. Nếu có việc gì cần hai bác sẽ gọi cho cháu, được không?”

Tô Nghị cười nói: “Không sao đâu ạ, dù sao cuối tuần cháu cũng đều rảnh rốt, mỗi tuần phải nhìn thấy hai bác khỏe mạnh cháu mới an tâm được”

Các bác hàng xóm thấy thế cũng chào hỏi: “Tô Nghị lại tới à? Bác Lâm à, nhà bác thật có phúc khí, Tô Nghị đối với hai bác còn có hiếu hơn cả con đẻ của chúng tôi nữa đấy chứ”

“Đúng vậy, đúng vậy, nhà bác thật là có phúc”

Hai vợ chồng Lâm gia cũng mỉm cười: “Đúng vậy, đúng vậyít nhiều Tô Nghị cũng là mỗi tuần tới thăm nom chúng tôi, Tô Nghị thật đúng là một đứa con ngoan”

Tô Nghị có chút ngượng ngùng, vội nói: “Đây là việc cháu phải làm mà, thôi hai bác trở về sớm đi, cháu cũng đi giờ đây”

Hai vợ chồng Lâm gia gật đầu cười, Tô Nghị cũng không trì hoãn nữa mà lên xe nhấn ga.

Khả Hoan ngơ ngác nhìn cha mẹ quay người đi vào phía trong nhà, còn Tô Nghị chậm chậm lái xe về phía họ, cô gần như mất đi phản ứng trốn tránh nên đứng trân tại chỗ. Tô Nghị hiển nhiên thấy phía trước có người nhưng anh vẫn không định bấm còi vì nghĩ người kia hẳn là sẽ tránh đường cho anh nhưng đi đến gần vẫn không thấy người kia nhúc nhích, anh vội giảm tốc độ và kinh hãi khi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Ngay lập tức Tô Nghị quẹo tay lái sang trái gấp, trong ngực một phen run rẩy và đau đớn. Cùng lúc, Tạp Trát Nhân vội dùng hết sức ôm chặt lất Khả Hoan vào lòng, mồ hôi lạnh túa ra, hắn hấp tấp hỏi: “Khả Khả? Em có sao không, vừa rồi làm anh sợ muốn chết”

Tô Nghị cố nén nỗi đau lòng mở cửa buốc xuống, anh cũng không ngờ rằng người hắn suýt tông vào đúng là Khả Hoan, mới đầu anh chỉ tưởng cô gái đó có bộ dáng giống Khả Hoan mà thôi nên mới định bước xuống nói vài câu xin lỗi.

Lúc anh nhìn thấy cô gái đó dựa vào người đàn ông cao to kia, hơn nữa lại là người ngoại quốc anh đã thấy mình rất đường đột nên vừa bước gần tới anh đã dùng tiếng Anh nói: “Thực xin lỗi làm hai người sợ hãi, tôi chỉ muốn hỏi thăm xem anh chị có sao không thôi, thật sự là không có việc gì sao?”

Trong lòng Khả Hoan không nhịn được run lên, cô vùi mặt thật sâu vào ngực Tạp Trát Nhân và im lặng không nói gì.

Tạp Trát Nhân ôm chặt lấy thân thể đang run rẩy của cô, ôn hòa dùng tiếng Anh nói: “Không sao, chúng tôi không sao cả”

Tô Nghị nhìn chằm chằm vào cô gái đang lọt thỏm trong vòng tay chồng, thầm nghĩ cô gái này gầy hơn so với Khả Hoan khá nhiều, anh đành nói câu xin lỗi rồi lên xe phóng đi.

Lúc này Khả Hoan mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tạp Trát Nhân cười nói: “Hai ta vào nhà thôi”

Mẹ Khả Hoan vừa nghe tiếng đập cửa liền chạy ra mở, thuận miệng nói luôn: “Có phải Tô Nghị hay không, lại quên gì hả con?”

Cửa phòng mở ra bà trố mắt nhìn Khả Hoan, e rằng mình nhìn lầm nên bà lấy tay xoa xoa hai mắt, cố gắng nhìn kỹ cô gái đang nhòa lệ trước mặt.

Khả Hoan nghẹn ngà kêu lên: “Mẹ, mẹ, là con, con đã trở về”

Mẹ cô hai chân mềm nhũn lùi dần về phía sau, Tạp Trát Nhân nhanh tay vội tiến lên đỡ lấy bà.

Ba Khả Hoan nghe thấy tiếng động cũng bước từ trong phòng ra, lập tức cũng ngẩn ngơ đứng tại chỗ.

Khả Hoan bước lên, một tay kéo kéo áo cha: “Ba, con là Hoan Hoan, con đã trở về”

Ông vội giơ tay ôm chặt lấy Khả Hoan, không ngừng lay lay sờ mó mặt mũi con gái, run run nói: “Thật sự là con, Hoan Hoan… con gái ba, còn anh…..”

Đằng sau Khả Hoan vang lên tiếng trẻ con khóc, thì ra em bé đang được cha bế nghe tiếng động nên tỉnh giấc khóc nháo. Mẹ Khả Hoan lập tức quay sang nhìn chằm chằm hai người, Tạp Trát Nhân không biết nói tiếng Trung nên chỉ có thể nhìn bà cười trừ.

Chương kết - 4

Nước mắt Khả Hoan không ngừng tuôn rơi, khóe miệng cô mếu máo cười: “Ba, mẹ, đây là con trai con, cũng là cháu ngoại của ba mẹ ”

Mẹ Khả Hoan vội vàng bế em bé, lớn tiếng nói: “Mau vào nhà đi, vào đi. Con của mẹ, cháu của bà đây rồi”. Trong lúc kích động bà chỉ kịp nói hai câu này mà thôi.

Ba Khả Hoan bảo mọi người ngồi xuống rồi ông chạy nhanh ra phòng bếp rồi hỏi các con xem đã ăn cơm chưa, Khả Hoan đáp lại là đã ăn trên máy bay và trên tàu rồi. Mẹ cô lập tức nói: “Như thế làm sao được, để ba mẹ chuẩn bị đồ ăn cho các con ngay bây giờ”

Hai vợ chồng già lục đục vào bếp nấu nướng, chỉ một lát sau cơm nước được bê ra và đặt đầy lên bàn. Khả Hoan vừa cho con bú no nê, em bé bú xong lại quay sang ngó ngoáy chân tay hóng chuyện. Mẹ Khả Hoan ôm lấy cháu trai, vừa nựng nựng bé vừa khóc. Khả Hoan cũng thấy rất xúc động nên không nhịn được nước mắt.

Mẹ Khả Hoan khổ sở nói: “Mẹ thật không thể tin được rằng đây là sự thật. Tất cả mọi người đều nói là con đã….. Nhưng may thay giờ đây con đã trở lại, lại còn có thêm cả con trai nữa”

Khả Hoan nghẹn ngào nói: “Con cũng suýt nữa thì bị giết, nhưng may mà có Tạp cứu con, sau đó, chúng con……cùng nhau nên…..em bé là con của con và anh ấy”

Ba Khả Hoan vẫn lặng lẽ nhìn Tạp Trát Nhân, phát hiện hắn từ đầu chí cuối đều ôn nhu nhìn hai mẹ con Khả Hoan, kể cả đối với hai vợ chồng già này cũng luôn mỉm cười hòa hảo, coi bộ rất có giáo dưỡng, trong lòng ông không khỏi hài lòng, lại nghe con gái nói cậu ta đã cứu con gái mình nên càng trở lên cao hứng. Ông hết sức nhiệt tình mời mọc: “Ăn đi, con, ăn đi”. Vừa nói vừa đưa đũa cho Tạp Trát Nhân.

Khả Hoan cười nói: “Ba à, anh ấy không biết dùng đũa đâu, trong nhà mình có dĩa không hả ba?”

Ông lập tức nói: “Ai dà, ba hồ đồ quá, để ba đi lấy”

Tạp Trát Nhân kỳ quái nhìn Khả Hoan, cô liền phiên dịch cho hắn, nghe xong Tạp Trát Nhân cũng cười ồ lên.

Mẹ Khả Hoan nói: “Còn sống trở về là tốt lắm rồi. Từ nay về sau chúng ta không bao giờ rời xa nhau nữa”.

Ăn xong cơm chiều, cả nhà lại quây quần ngồi tán chuyện, Khả Hoan đành phải đem chuyện xảy ra để kể lại cho ba mẹ, cô cũng không quên cắt bỏ những đoạn cần thiết. Ba mẹ Khả Hoan nghe xong không khỏi chua sót, thương cho con gái phải trải qua những tháng ngày long đong vất vả. Bọn họ cũng cập nhật thêm là Tạp Trát Nhân là con lai hai dòng máu Pháp và Ả rập, cậu ta là người cứu Hoan Hoan và sau đó hai người có con chung. Cả hai vợ chồng đối với Tạp Trát Nhân đều rất vừa lòng, nhìn thấy các con đều có vẻ mệt mỏi nên ông bà nhanh chóng an bài cả hai về phòng nghỉ, ngày mai có sức lại ngồi nói chuyện tiếp.

Tô Nghị tự mình lái xe về thành phố, đến nơi đã là 2 giờ đêm. Thân thể của anh thực rất mệt mỏi nhưng đầu óc lại cực kỳ thanh tỉnh, không thể nào ngủ được. Những việc xảy ra lúc tối làm cho anh cực kỳ xúc động, ở sâu thẳm trái tim mình từng cơn đau đớn khiến anh cơ hồ như bị bóp nát. Anh mở ngăn kéo ra, lấy tấm ảnh của Hoan Hoan luôn được để sẵn trong đó. Trong tấm ảnh là gương mặt hồn nhiên xinh đẹp của Hoan Hoan, luôn luôn tươi cười với anh. Anh vuốt ve khuôn mặt trên ảnh, nội tâm tràn ngập đau đớn, nếu lúc trướ anh không rời bỏ Hoan Hoan, có khi giờ này anh và cô đã có con rồi cũng nên

. Anh chợt nghĩ tới cô gái nhỏ bé nép vào người đàn ông ngoại quốc lúc chiều, lại còn bế theo một em bé đáng yêu nữa… Nhưng tất cả sự hối hận giờ đây đều trở nên vô ích, cả đời này anh sẽ không thể gặp lại Hoan Hoan nữa rồi. Hơn nữa sự thương tâm của anh không dừng lại ở đấy mà còn ở mối tình sớm nở tối tàn với Chu Nhạc Nhạc. Từ lúc Khả Hoan rời đi, anh luôn trong tâm trạng không tốt, Chu Nhạc Nhạc sớm phát hiện ra điều này nên gặng hỏi, cuối cùng anh cũng nói ra toàn bộ sự thật, cô ấy cũng vì tự trọng bản thân nên lựa chọn rời xa anh. Cuối cùng anh là người luôn thất bại, thậm chí là thảm hại bởi vì trong một thời gian ngắn hắn liên tục làm tổn thương hai người con gái hắn yêu thương.

Nhớ lại chuyện cũ khiến anh càng thêm thống khổ, Tô Nghị nhắm chặt mắt một lúc rồi mới mở mắt ra, vừa nhìn tấm ảnh vừa thì thào tự nói: “Hoan Hoan, hai ngày vừa rồi anh vừa đến thăm hai bác, hai bác vẫn khỏe lắm, em cứ yên tâm. Anh sẽ trở thành con trai của hai bác, sẽ chăm sóc cho hai bác đến hết đời”

Cùng lúc này, mẹ Khả Hoan bởi vì quá đỗi vui mừng mà không ngủ yên được, bà vẫn cảm thấy mọi việc vừa xảy ra tựa như một giấc mơ. Bà quay sang chồng nói: “Tôi nói có sai đâu, con gái chúng ta hiền hậu nhân ái là thế, làm sao có thể bị chết bi thảm được, quả nhiên là ông trời có mắt, phù hộ cho con chúng ta bình an trở về, lại còn có một gia đình hạnh phúc nữa chứ. Tôi coi như đã thỏa mãn rồi, cho dù bây giờ phải nhắm mắt xuôi tay tôi cũng vui lòng”

Ba Khả Hoan vội nói: “Bà nhìn bà kìa, những điều gở như thế cũng dám nói ra. Ngày sau còn dài, hai chúng ta còn phải giúp Hoan Hoan chăm sóc cháu ngoại a, còn nhìn nó lớn lên lấy vợ sinh con nữa”

Mẹ Khả Hoan cười nói: “Đúng đúng rồi”

Một lát sau ba Khả Hoan bỗng nhiên thở dài nói: “Nhưng mà tôi hơi buồn cho Tô Nghị, cậu ấy đối với Khả Hoan cũng rất thắm thiết, cho dù cậu ấy cũng giống chúng ta, luôn cho rằng Hoan Hoan đã không còn trên đời nhưng cậu ấy vẫn luôn chăm sóc chúng ta rất chu đáo. Từ lúc chúng ta nằm viện đến giờ, tuần nào cậu ấy cũng tới thăm nom, thực lòng, tôi coi Tô Nghị như con trai vậy. Hiện tại Hoan Hoan đã trở lại rồi nhưng con nó cũng đã yên bề gia thất, lại còn có em bé rồi nữa, tôi cũng thấy mình thật là thua thiệt Tô Nghị quá”

Mẹ Khả Hoan cũng trầm mặc một lát rồi nói: “Không được rồi, chúng ta không thể gạt cậu ấy. Ngày mai chúng ta sẽ gọi điện cho Tô Nghị thông báo tin này, không thể để chuyện này làm chậm trễ hôn sự cả đời của cậu ấy được”

Ba Khả Hoan nói: “Được rồi, được rồi, nhưng bà chú ý ăn nói cho khéo vào nhé, tôi sợ cậu ấy thương tâm quá..”

“Thế cũng còn hơn là lừa gạt cậu ấy…”

Lúc này trong phòng cả nhà ba người Khả Hoan đang dần đi vào giấc ngủ, riêng Khả Hoan vẫn thao thức trằn trọc vì kích động. Cô ngắm nhìn Tạp Trát Nhân và con trai đang say sưa ngủ mà thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Cuối cùng cô lại được trở về với ba mẹ thân yêu, lại còn có cả chồng và con trai bên cạnh, còn gì so sánh được với hạnh phúc của cô lúc này đâu?

Sáng hôm sau, Khả Hoan tỉnh dậy sớm, cô nhẹ nhàng đứng dậy rón rén bước ra ngoài, cố không gây tiếng động làm thức giấc của hai cha con.

Đi ra ngoài mẹ cô đã vội hỏi: “Sao con không ngủ thêm một lát?”

Khả Hoan chạy tới ôm lấy mẹ: “Con vui quá, không tài nào ngủ được”

Ba cô cười nói: “Hai mẹ con thật giống nhau, đêm qua mẹ con cũng đâu có ngủ”

Mẹ Khả Hoan vui vẻ nói: “Vậy con ăn sáng trước đi, à, mà cậu ấy tên là gì, mẹ quên mất tên rồi đây này”

“Tạp, ba mẹ kêu anh ấy là Tạp cho dễ gọi..”

Mẹ cô âu yếm ôm cô xuống sôpha nhẹ nhàng hỏi: “Con có dự định gì chưa? Có phải trở về bên kia nữa không?”

Khả Hoan hơi nhíu mi: “Con cũng đang băn khoăn, kỳ thật con không muốn có ai ở đây biết được con đã trở về. Con sợ mọi người sẽ hỏi này nọ, cũng sợ bị điều tra thân thế. Con chỉ muốn có một cuộc sống như những người bình thường, thật sự con mệt mỏi quá rồi, rất mệt mẹ ạ”

Ba cô nhìn con gái: “Đúng vậy, cả đêm qua ba cũng không ngủ nổi, ba cũng đã nghĩ tới việc giờ đây con còn không có cả hộ khẩu, nếu giờ lộ ra tin tức gì chỉ sợ không tránh khỏi việc bị điều tra. Ba cũng không muốn những chuyện phiền phức như vậy. Nhưng mà nếu không có hộ khẩu, con và đứa bé biết làm thế nào, sau nàylàm sao đưng ký trường học được”

Mẹ Khả Hoan thở dài nói: “Mẹ cũng định mang chuyện con trở về nói cho Tô Nghị, chúng ta cần tham khảo ý kiến của cậu ấy, dù gì cậu ấy cũng là người của Nhà nước.”

Khả Hoan nhẹ nhàng hỏi: “Anh ấy có khỏe không? Đã lấy vợ chưa mẹ?”

Mẹ cô thở dài: “Làm sao nó có thể lấy vợ cơ chứ, đến bạn gái còn chưa có nữa là. Mẹ chỉ sợ trong lòng cậu ấy vẫn còn hình bóng của con. Con không biết đấy thôi chứ Tô Nghị thực sự vẫn đi lại chăm sóc ba mẹ rất chu đáo, còn hơn con ruột ấy chứ. Trong nhà có việc gì cũng đều là một tay cậu ấy đảm đương. Giờ đay con đã trở về rồi, hai đứa không thể cùng nhau nữa, thực lòng ba mẹ cũng thấy áy náy với cậu ấy”

Khả Hoan có chút ngẩn người: Không phải là anh ấy chuẩn bị cưới Chu Nhạc Nhạc sao? Sao đến giờ chưa kết hôn? Phải chăng anh đang lừa gạt ba mẹ cô? Đang suy nghĩ thì Khả Hoan bị tiếng khóc của em bé cắt ngang, cô vội chạy vào phòng, đã thấy Tạp Trát Nhân tỉnh giấc. Cô ôm lấy con cười cười hỏi Tạp Trát Nhân: “Anh ngủ ngon không?”

Tạp Trát Nhân hôn phớt qua môi Khả Hoan rồi mới nói: “Ngủ ngon lắm, chỉ có điều khi tỉnh dậy không thấy em đâu cả”

Nghe hắn nói vậy Khả Hoan cực kỳ vui vẻ, cô chỉ thầm cười trong lòng chứ không đáp lời. Tạp Trát Nhân thực sự thích cảm giác Khả Hoan thẹn thùng và ánh lên vẻ hạnh phúc trong mắt như lúc này, sau bao nhiêu hiểu lầm chao đảo, giờ đây Khả Hoan thực sự mở lòng đón nhận tình yêu của hắn. Điều này làm cho Tạp Trát Nhân cảm thấy tất cả những gì hắn vì cô mà làm đều cực kỳ đáng giá, cho hắn chọn lại hắn cũng sẽ nguyện ý lựa chọn con đường này.

Ăn sáng xong, cả nhà ba người Khả Hoan ở lại nghỉ ngơi, ba mẹ cô đi ra ngoài mua đồ ăn. Ở trên đường, mẹ Khả Hoan gọi điện thoại cho Tô Nghị thông báo tin Khả Hoan đã trở lại. Tô Nghị vừa nghe xong lập tức ngẩn người đến nỗi suýt rơi điện thoại trên tay.

Anh vội nhặt lên rồi lắp bắt nói: “Cháu lập tức qua đấy bây giờ”

Sau đó treo điện thoại luôn rồi bảo lái xe chạy thẳng về thành phố nơi gia đình Khả Hoan cư ngụ. Anh nhớ lại cô gái ngày hôm qua, chính là Hoan Hoan, đúng, chính là cô rồi. Hoan Hoan đã trở lại nhưng người đàn ông đó là ai? Còn có đứa trẻ nữa? Chẳng lẽ Hoan Hoan đã kết hôn, em bé đó là con của bọn họ? Trong ngực Tô Nghị một trận rét run, anh cự tuyệt dòng suy diễn của chính mình.

Ăn cơm trưa xong, Khả Hoan đang giúp ba mẹ dọn rửa thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội lau tay chạy ra mở cửa. Vừa nhìn thấy Khả Hoan, Tô Nghị đã vội cầm chặt lấy tay cô, một cách cực kỳ kích động anh run run hỏi: “Hoan Hoan, là em sao? Em không có chết thật sao? Em đã trở lại. Ngày hôm qua anh đã nghĩ người đó là em rồi vì làm sao trên đời này lại còn có người giống em đến thế được?”

Khả Hoan lúc này không còn vẻ khiếp sợ khi nhìn thấy anh như ngày hôm qua nữa, cô hơi lùi bước về phía sau, giãy tay Tô Nghị ra thản nhiên nói: “Chào anh, Tô Nghị, sao anh lại tới đây?”

Tô Nghị sốt ruột nói: “Là bác gái gọi điện cho anh, nói là em đã trở lại, anh liền lập tức đến đây gặp em. Em không biết là hai năm này anh đã hối hận như thế nào đâu, em có biết anh nhớ em đến thế nào không, anh…” Tạp Trát Nhân lúc này quá xúc động nên nói năng lộn xộn, cứ nhớ tới cái gì liền bật ra khỏi miệng.

Khả Hoan nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra, cắt ngang lời nói của Tô Nghị: “Đứa trẻ này, trong điện thoại bác nói còn chưa hết chuyện, cháu đã vội chạy tới đây rồi. Mau vào nhà đi, cháu ăn cơm chưa? Kỳ thật cuối tuần cháu đến cũng được mà”

Tạp Trát Nhân lập tức nói: “Bác gái à, cháu không đói bụng”

Mẹ Khả Hoan nói: “Không đói cũng phải ăn, còn nhiều đồ ăn lắm, để bác hâm lại cho nóng”

Bọn họ xem ra rất chi là thân thiết, Khả Hoan nghiêng người mởi Tô Nghị vào nhà: “Anh vào đi”

Tạp Trát Nhân vừa bước vào phòng đã nhìn thấy người đàn ông hôm qua ôm Khả Hoan, lúc này anh ta đang ngồi rất thoải mái trên sofa, đến lúc này Tô Nghị không còn có thể tự gạt mình nữa rồi, anh biết những điều anh tiên đoán là sự thật. Vì thế sắc mặt Tô Nghị có chút thay đổi, tuy rằng Tạp Trát Nhân vui vẻ nhìn mình cười chào hỏi nhưng Tô Nghị lúc này không có tâm trạng nào để bắt tay xã giao. Tạp Trát Nhân cũng nhận ra người đàn ông này, hẳn là vì anh tay mà tối qua Mèo con mới run rẩy nép vào ngực mình như vậy, hơn nữa lại nhìn thấy biểu hiện có vẻ đối địch của anh ta, Tạp Trát Nhân càng đóan chắc hơn quan hệ trên mức bạn bè của anh ta với Mèo con. Nhưng mà Khả Khả hiện đã là người của hắn rồi, người đàn ông này có mơ cũng không thể chạm vào Khả Khả được.

Nghĩ thế, Tạp Trát Nhân càng tự tin hướng tới Tô Nghị gật đầu chào hỏi.

Ba Khả Hoan đã nhìn thấy sắc mặt Tô Nghị không tốt, âm thầm trách bà vợ không suy nghĩ kỹ trước khi gọi điện cho Tô Nghị, ít ra cũng phải để cho Tô Nghị có thời gian thích ứng đã chứ. Ông vội nhanh miệng giải thích: “Tô Nghị à, ngồi xuống đi cháu”

Tô Nghị chậm rãi ngồi xuống, không nhìn Tạp Trát Nhân mà quay sang hỏi ba Khả Hoan: “Hoan Hoan làm thế nào mà trở về được ạ? Hơn một năm nay cô ấy ở đâu và sống như thế nào vậy bác?”

Ba Khả Hoan không biết phải nói giảm nói tránh thế nào nên đành phải đem Tạp giới thiệu cho Tô Nghị: “Đây là Tạp, cậu ấy là người Pháp, chính cậu ấy đã cứu Hoan Hoan, từ lúc đó tới giờ Hoan Hoan và cậu ấy ở cùng một chỗ, hai người họ còn có em bé nữa”.

Tô Nghị vốn đã nghĩ đến điều này nhưng khi nghe bác trai trực tiếp nói ra, anh cũng không tránh khỏi bị kích động, nhất thời không nói ra lời.

Chương kết - 5

Ngay sau đó mẹ Khả Hoan thu xếp cho Tô Nghị vào phòng ăn ăn cơm nên không khí xấu hổ có phần giảm bớt. Tô Nghị lúc này ăn không nổi nhưng cũng không muốn phụ tấm hảo ý của mẹ Khả Hoan nên đành miễn cưỡng ăn mấy miếng.

Khả Hoan từ lúc nhìn thấy bộ dạng của Tô Nghị đến giờ, cô cũng không khỏi kinh ngạc vì anh thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối cùng cô gặp anh. Cô vốn tưởng rằng anh và Chu Nhạc Nhạc đã kết hôn, hoặc nếu đến nay chưa kết hôn cũng phải đang là đôi tình nhân ngọt ngào ân ái, không ngờ vừa nãy anh còn mở miệng thốt ra những lời yêu thương nhung nhớ với cô. Có lẽ anh cảm thấy ân hận và khổ sở trong lòng bởi vì anh mà cô mới ra nông nỗi này nên cố tình an ủi cô.

Tạp Trát Nhân nhìn Khả Hoan yên lặng không nói gì, chỉ ngồi thừ một chỗ, hắn không nhịn được kéo cô vào lòng. Khả Hoan ngẩng mặt nhìn hắn mỉm cười rồi tựa hẳn đầu vào ngực hắn tìm hơi ấm. Tô Nghị nhìn thấy cảnh đấy không khỏi quặn đau trong lòng, anh buông đũa nhìn bác gái, cố nở nụ cười gượng: “Cháu ăn đủ rồi bác à”

Mẹ Khả Hoan nói: “Sao cháu ăn ít vậy?”

Tô Nghị đành phải nói dối: “Thực ra trước khi đến đây cháu đã ăn nhẹ rồi, cháu sợ hai bác vất vả nấu nướng”

Mẹ Khả Hoan nói: “ Có gì vất vả đâu cháu, cháu thật là, đến giờ còn khách khí với hai bác như vậy”

Khả Hoan đứng dậy thu dọn bát đĩa, Tô Nghị định ra giúp thì mẹ cô ngăn lại: “Cháu hôm nay không phải làm gì cả, để Hoan Hoan làm đi”. Sau đó kéo Tô Nghị ngồi xuống cạnh mình.

Tạp Trát Nhân thấy Khả Hoan đi dọn dẹp cũng đứng dậy đi theo sau cô vào phòng bếp. Khả Hoan quay đầu nhìn hắn cười nói: “Anh vào đây làm gì, đi ra ngoài ngồi chơi đi”

Tạp Trát Nhân ôm Khả Hoan từ phía sau, vừa nhìn cô rửa bát vừa thì thầm bên tai: “Anh yêu em”.

Khả Hoan vui sướng nói nhỏ: “Em biết mà”

Tạp Trát Nhân nhìn cô rửa bát đũa, một lúc sau hắn đột nhiên nói: “Hay chúng ta thuê một người hầu đi, bà ấy sẽ giúp em làm những việc như thế này”

Khả Hoan cười ha ha: “Ở đây không ai gọi là người hầu cả, họ đều gọi là người giúp việc hoặc bảo mẫu”

Trong phòng khách, mẹ Khả Hoan nhỏ giọng thủ thỉ với Tô Nghị: “Bác biết cháu đang rất thất vọng, đúng là Hoan Hoan đã làm những việc có lỗi với cháu. Nhưng mà cháu cũng biết đấy, trong lúc Hoan Hoan lâm vào hoàn cảnh hiểm nguy Tạp đã cứu em nó, sau đó lại chăm sóc cho Hoan Hoan cả một thời gian dài như vậy. Nói cách khác là nếu không có Tạp thì Hoan Hoan đã sớm không còn trên đời này. Chỉ nghĩ đến đó, bác đã thấy rất đau lòng, dù sao Hoan Hoan cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, vậy mà đã phải trải qua bao hiểm nguy”. Nói đến đó mắt bà đã đỏ lên, thanh âm cũng nghẹn ngào.

Tô Nghị đã sớm biết rằng Hoan Hoan chưa bao giờ kể với ba mẹ cô việc hắn và cô đã chia tay trước khi cô rời Trung Quốc nhưng hiện tại lại nghe mẹ cô nói lên những lời này, trong lòng anh không khỏi đau đớn khổ sở, anh nói: “Bác à, đây không phải là lỗi của Hoan Hoan, mà là lỗi của cháu. Cháu mới là người phải xin lỗi Hoan Hoan. Hôm nay có thể nhìn thấy Hoan Hoan còn sống trở về, lại đang hạnh phúc như thế, cháu cũng thật mừng cho cô ấy”

Mẹ Khả Hoan vẫn áy náy: “Đứa bé ngoan, cháu cũng phải tìm một cô gái thật tốt nghe chưa, nếu không bác thật vẫn đau lòng lắm”

Tô Nghị cười khổ: “Vâng, nhất định cháu sẽ tìm được mà. Hai bác đừng quá lo lắng, à phải rồi, Hoan Hoan đã có dự định gì chưa ạ?”

Ba Khả Hoan nói: “Hai bác cũng vì chuyện này mà đau đầu mấy hôm nay. Theo lí thuyết mà nói, Hoan Hoan hẳn là sẽ phải trở về bệnh viện công tác nhưng giờ đây con bé đến hộ khẩu còn không có, hai bác lại sợ việc trở về của con bé thành đề tài huyên náo cho phóng viên bủa vây. Chưa kể lại còn bị điều tra, truy vấn đủ kiểu nữa. Cháu cũng biết Hoan Hoan rất ghét những việc phiền toái như vậy”

Tô Nghị nghe xong liền hiểu ngay tình huống, anh im lặng một lát rồi nói: “Để cháu nghĩ cách giúp cô ấy, nhưng mà Hoan Hoan trở về bằng cách nào vậy? Không có hộ chiếu thì làm sao Hoan Hoan có thể trở về được?”

Hai vợ chồng già quay sang nhìn nhau, quả thật bọn họ chưa hề nghĩ tới vấn đề này, ngày hôm qua cả hai vui mừng quá đỗi nên còn chưa kịp hỏi tường tận.

Khả Hoan đã thu dọn xong bát đĩa, cô quay sang kéo Tạp Trát Nhân cùng nhau bước ra phòng khác.

Mẹ cô vội hỏi ngay: “Hoan Hoan à, co

Bạn đang đọc Không Thể Không Yêu của Huyền Lộng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.