Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị thập cửu

Tiểu thuyết gốc · 991 chữ

Tri Âm đột nhiên bị kết giới tách biệt, đưa đến tận mái đình cách đó khoảng mười thước. Đối với hắn chuyện này chẳng có gì phải quá lo lắng, cho dù bọn họ có đang bàn kế đối phó hắn thì chẳng phải ngày một ngày hai có thể thực hiện được, lại càng không phải sợ một kẻ như Trần Ân, tất cả vui buồn lo lắng đều được cô ấy vô hình trung vẻ hẳn lên mặt, một người ruột để ngoài da như cổ quả thực không quá khó đối phó.

Trần Ân cùng Diễm Lệ được Văn Nghị mời ngồi xuống dùng trà, bên tả trường đình từ khi nào đã chuẩn bị sẵn trầm hương và gối kê đầu, một trường kỷ cùng vài gói hương.

"Tôi nên bắt đầu câu chuyện bằng một truyền thuyết được lưu truyền trong tứ hải bát hoang vậy."

Nói xong Văn Nghị thông thả rót một tách trà nhỏ, tuy vậy hương thơm bốc lên từ tách trà nóng khiến cho không khí trở nên ấm áp. Diễm Lệ có vẻ như cũng có nghe qua về loại truyền thuyết này bèn nói:

"Tiền bối có phải đang nói về truyền thuyết khiến cả tộc phượng hoàng bị truy sát không?"

Văn Nghị lúc này môi mỏng khẽ động, ánh mắt có chút hứng thú đáp:

"Đúng vậy, tôi chính là đang nói đến giọt nước mắt có khả năng hồi sinh vạn vật của tộc phượng hoàng, năm xưa cũng vì truyền thuyết này gây cho phượng tộc đại họa diệt môn. Bản thân tôi năm đó cũng chỉ nghĩ những loại truyền thuyết như vậy đa phần là được thêu dệt lên, vì một lý do cá nhân nào đó nhắm đến Phương Hoàng tộc."

Trần Ân đột nhiên cảm thấy ngoài kia có những người thật độc ác, có thể thêu dệt lên một câu chuyện hoang đường như vậy để giết không chỉ một người, vả lại chuyện này khiến cô vô cùng phẫn nộ, bao nhiêu danh môn chính phái, tiên giới, bán tiên, yêu tiên tự cho mình hay ho tu luyện theo hạnh từ bi ấy thế mà lại để cho yêu ma lộng hành ngang nhiên dựng chuyện giết người.

Trần Ân mang sự phẫn nộ ấy trả lên thân ly trà nhỏ, sau đó lại mang ra chất vấn Văn Nghị:

"Tiểu bối chỉ muốn hỏi, tại sao trong tứ hải bát hoang nhiều người như vậy lại không một ai đứng ra bảo vệ họ?"

Văn Nghị chỉ cười nhẹ đáp:

"Câu hỏi này không phải không có lý, chỉ là nhân tình thế thái ở thế gian này thật không thể nói được."

Diễm Lệ từ lâu đã kéo nếp áo của Trần Ân tỏ ý muốn nhắc nhở cô đừng quá kích động, sau đó hướng văn Nghị:

"Tiền bối, đừng nghe ả ta nói bừa"

Trong khoảnh khắc nào đó tuy chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi Trần Ân đột nhiên nhìn thấy trên vẻ mặt Văn Nghị chút gì đó hối tiếc.

Văn Nghị vẫn giữ giọng nói trầm ổn tiếp tục:

"Tôi lại tiếp tục câu chuyện này vậy…"

Văn Nghị lại rót thêm trà, từ tốn nói:

"Quả thực trước đây tôi không tin vào những loại truyền thuyết kỳ quặc như vậy cho đến khi gặp Dạ Huyền ở Đằng Vân Các. Anh ta đưa cho tôi sợi dây ngọc hình dáng như giọt nước, trong suốt và phát ra ánh sáng lấp lánh. Anh ta nói lấy được từ trên người của cô Trần Ân, từ đó chúng tôi đã lần ra được một chút manh mối về tên đại ma đầu đứng phía sau hàng loạt vụ nhiễu loạn. Thật sự mà nói bọn ma yêu nếu không có hậu thuẫn của kẻ đó sẽ không dám lộng hành đến như vậy."

Diễm Lệ đưa mắt nhìn Trần Ân còn Trần Ân thì bất ngờ nhìn chằm chằm Văn Nghị. Cô đột nhiên nhớ đến viên ngọc phát ra ánh sáng lấp lánh như những vì sao đêm, đó chẳng phải là đồ của Tri Âm hay sao?.

"Viên ngọc đó là do một người bạn tặng tôi

"

Trước câu trả lời của Trần Ân, văn Nghị có đôi chút tò mò:

"Người đó là ai?"

Trần Ân cảm thấy chuyện này chẳng có gì phải giấu diếm vả lại nó còn liên quan đến việc hệ trọng, không biết tên Tri Âm đó có quan hệ gì với kẻ đứng sau bọn yêu ma.

Trần Ân quay đầu nhìn về phía mái đình đằng kia, Tri Âm từ lúc nào đã hái đầy một bó hoa sen lớn, hắn vừa nhìn thấy ánh mắt của cô liền đưa cả bó sen hướng đến, thôngqua khẩu hình miệng cho thấy hắn đang nói:

"Tặng cho cô."

Trần Ân vốn không thích hoa bị hái xuống, hoa trong hồ đối với cô mỹ lệ gấp nghìn lần.

Trần Ân quay lại đáp lời của Văn Nghị:

"Hắn có bề ngoài rất giống Dạ Huyền, lại không phải Dạ Huyền, mỗi lần tôi gặp hắn đều ở trạng thái rất kỳ lạ, giống như là chỉ còn lại thần thức, hoặc hắn sẽ xuất hiện giống như một linh hồn."

"Hắn có ở đây không?"

"Có"

Văn Nghị lấy từ ống tay ra một loạt kim châm hướng Trần Ân:

"Cô cho phép tôi đi vào thần thức một chút được không?"

Trần Ân nhìn Diễm Lệ, ả khẽ gật đầu khiến cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cũng vì thế cô quyết định để Văn Nghị châm vào một số huyệt mạch, việc này khiến cho cô không thể xen vào hành động của Văn Nghị khi hắn đang ở trong thần thức của cô cũng như giúp cô trở nên thư thái hơn.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.