Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị thập tứ

Tiểu thuyết gốc · 1158 chữ

Gần đây đều có lời đồn rằng lâu chủ nhất thính phong lâu đã quy danh ẩn tích rồi. Suốt mấy trăm năm hắn không giết thêm một ai cũng chưa từng xuất hiện, khiến cho người ở tứ hải bát hoang này đều quên cả mặt mũi hắn trông như thế nào rồi.

Chẳng qua có một vài kẻ hay giả dạng hắn dùng uy phong của hắn gây chuyện bát nháo, hù dọa, cướp của, giết người, những kẻ đó đa số đều bị thuộc hạ ở nhất thính phong lâu giết sạch.

Những kẻ đó như nấm mọc sau mưa, giết mãi không hết lại càng không thể để chúng càng quấy, khiến cho việc ở nhất thính phong lâu chưa bao giờ nhàn rỗi.

Lại nói đến Trần Ân, sau chuyến nam du từ phía đàng trong về, lại có tin đồn cô vì đem lòng yêu mến lâu chủ Dạ Huyền nên phát điên rồi, lúc tỉnh    lúc mê. Lúc tỉnh thì ra vẻ không quan tâm đến tung tích của Dạ Huyền, lúc đột nhiên gọi tên Dạ Huyền sau đó gọi hắn là Tri Âm tri kỷ gì đấy, nói chuyện một mình như kẻ điên loạn, có lúc  như trúng phải tà thuật, đôi mắt trở nên thất thần.

Ví như hôm nay lại nói chuyện trong bếp một mình.

🍃🍃🍃

Tri Âm cứ cản đường cản lối không cho Trần Ân không gian thoải mái trong bếp, cô sợ người ta lại đồn đoán, nhìn đông nhìn tây một lúc, xem xét xung quanh phát hiện không có ai mới lên tiếng cự nự:

"Anh tránh ra đi, tôi là đang chuẩn bị cho anh đó."

Tri Âm lại cười cợt đáp:

"Thật  ư? ."

Trần Ân liền đẩy anh ta sang một bên, đối với cô đó chính là phản xạ tự nhiên nhưng đối với bọn lâu la đang ẩn nấp phía sau cái vách gỗ kia lại là hành động vô cùng quái lạ. Bọn chúng đang xem xem một kẻ không bình thường như cô rốt cuộc làm được những gì trong bếp.

Không ngờ một lát sau thức ăn được bày ra vô cùng hấp dẫn, tuy chỉ là vài món thanh đạm rau quả nhưng mùi thơm và độ bắt mắt của chúng quả thật rất tuyệt hảo. Tuy rất muốn được nếm thử nhưng bọn lâu la này đã nhận chỉ thị của Diễm Lệ tuyệt nhiên không dám sơ xuất, chỉ có thể nhìn thấy Trần Ân dọn đủ một bộ chén đũa, một bàn hương  án vài nén nhang thơm, giấy bạc vàng mã, một bộ y phục nam, vừa khấn vừa vái chẳng rõ nói gì nhưng chẳng mấy chốc lại lớn tiếng.

Trần Ân trước đây ở Trúc Lâm Sơn đọc không ít sách vở, trong đó có một cuốn nói về yêu ma quỷ quái ở khắp tứ hải bát hoang. Theo cô tìm hiểu, yêu là do vạn vật có tinh linh trong trời đất sau quá trình tu luyện đạt đến một cột mốc nhất định tạo thành, chúng có hai loại tiên yêu và quái yêu. Ma là do con người chết đi hình thành, ma trong quá trình linh hồn xuất khỏi cơ thể có thể chọn đi đầu thai hoặc trong lòng có uất hận quá lớn phát triển thành quỷ, loại này so với quái yêu có thể tính chung. Còn có một loại do trời đất hợp thành gọi là linh thú, những linh thú này được người đời tôn sùng, họ có thể chỉ là một cá thể biệt lập hoặc tạo thành một gia tộc lớn có ảnh hưởng trong tứ hải bát hoang có thể lấy ví dụ Long Tộc ở cửu trùng thiên làm tiêu biểu.

Trần Ân sau nhiều lần suy xét lập Tri Âm vào dạng quỷ, thông thường thì loại này chỉ thích gây sự, phá phách, cần đánh trúng tâm lý cúng kiến đồ ăn nhang khói, sau khi nhận được đầy họ sẽ tự đi khỏi. Trần Ân không phải chưa từng nhìn thấy những thứ ghê rợn, chẳng phải ma nữ ở tên Hầu gia gì gì đấy cũng rất đáng sợ hay sao?, chỉ có điều ít ra cô ta đã ra tay trước, tà thuật cũng không cao, không phải khó để thu phục, không giống như tên Tri Âm chết bầm này muốn đến thì đến muốn đi liền đi, muốn đánh nhau với hắn cũng không tìm được lý do, vả lại thuật pháp của hắn thâm tàn bất lộ không thể không ra hạ sách dâng lễ nài nỉ, cô chỉ hận tại sao trước đây không nhận ra sớm hơn tìm cách tránh khỏi hắn.

Tri Âm ngồi trước một bàn hương nghi ngút, cô là đang cúng kiến hắn với cương vị gì đây?. Tri Âm đem nghi ngờ này ngồi lên ghế trước tất cả các thứ đã được chuẩn bị đầy đủ.

Trần Ân thấy Tri Âm ngồi vào chỗ, xem như hắn đã nhận lễ. Sau đó, cô mang cái chiếu nhỏ phủ một cái xua đi lớp bụi mỏng, cẩn thận trải dưới nền đất bắt đầu nghi lễ cầu xin vong linh.

Tri Âm thấy cô nâng váy chuẩn bị dùng phép liền nhảy ra khỏi ghế, lớn tiếng chất vấn:

"Cô định làm gì?"

Trần Ân lại nói:

"Đây chính là tấm lòng thành của tôi, xin anh nhận lễ."

Tri Âm đứng thẳng người chống tay lên hông:

"Nhận lễ, tại sao phải nhận lễ như thế này tôi đâu phải cô hồn dã quỷ"

Trần Ân bất giác lẩm bẩm:

"Có ma quỷ nào tự nhận bản thân là ma quỷ chứ?."

Thoắt một cái cô lại hướng Tri Âm cười hì hì lấy lệ:

"Nếu anh nói cho tôi biết anh thật sự là ai, biết đâu tôi sẽ giúp được cho anh, ví như tụng kinh siêu độ, hoặc gửi cho sư thầy nào có tiếng một chút, ngày ngày được cầu siêu hưởng nhang khói, sớm ngày siêu sanh cực lạc."

Tri Âm nghe cô nói xong môi liền cong lên, rõ ràng là hắn có ý cười nhưng lại nhanh chóng đè xuống:

"Không phải tiên chẳng phải ma, phàm nhân cũng chẳng phải, cô nói xem ai có thể độ cho tôi được đây?"

Trần Ân ngẫm nghĩ trên đời này quả thực có một dạng tồn tại bất hợp bất tán như vậy ư?. Cô cẩn thận lật trăm ngàn trang sách trong não dò xem, cuối cùng vẫn chẳng tìm ra, đến khi nhìn lại nhan khói chưa cháy hết thức ăn trên bàn đã bị tên Tri Âm dùng hết một nửa.

Bọn lâu la chú ý quan sát rất chặt chẽ, tất cả hành động của Trần Ân đều được báo lại không hề sai phạm.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.