Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị thập nhất

Tiểu thuyết gốc · 937 chữ

Bào ngư, vi cá, tổ yến đều được lần lượt mang đến. Trần Ân mắt chữ a mồm chữ o nhìn chúng hiếu kỳ vô cùng, trong lòng dậy lên khoái cảm nấu nướng, khi xưa ở Trúc Lâm Sơn các vị tiền bối đều nói rằng cô rất có tài vào bếp, ngay cả lão tiên gia cũng không ngớt lời khen ngợi cô khiến cho cô luôn cảm thấy lão chỉ muốn giam cô lại hằng ngày nấu nướng, giặt giũ phục vụ lão.

"Đây được gọi là sơn hào hải vị ở nhân gian sao?"

Trương Văn nghe thấy lời cảm thán của Trần Ân bật cười khanh khách đáp:

"Cô gái này, đây là lần đầu tiên cô thấy chúng sao?, sợ rằng hôm nay cô không dùng thì cả đời về sau cô cũng không còn dịp để thưởng thức, ăn cho nhiều vào ta đây không thiếu tiền khoảng đãi bằng hữu của mỹ nhân bên cạnh đâu."

Đây là ý gì đây, là đang xem thường cô sao?, Trần Ân vừa mở miệng, Diễm Lệ đã chiêm lời vào:

"Sự đời không ai biết trước được tương lai, anh cũng không thể nói như vậy được, ai biết sau này tiền muôn bạc vạn được mất khó lường cơ chứ."

Trương Văn bị chỉnh một phen bèn hướng Diễm Lệ xởi lởi:

"Mỹ nhân nói không sai, không sai chút nào."

Trần Ân vốn không phải có tiếng không có miếng, hắn đã nói như thế cô liền ăn để không uổng công người ta xem thường nhưng vừa ăn vào vị của sinh mạng bốc lên khiến cô liền nôn ra.

"Ọe"

Hành động này của Trần Ân ví như gáo nước lạnh tát vào mặt Trương Văn, hắn đưa mắt nhìn cô biểu thị như cô đang đáp lại lời hắn vừa nói bằng hành động giả vờ nôn, giống như cô không cần mấy thứ này chê nó hôi thối đến buồn nôn. Lại còn lão lão chủ quán kia, xưa nay chưa có ai nôn thứ gì được chế biến từ bếp của lão, người ta còn xếp hàng để được thưởng thức, trước hành động nôn ọe này là một sự sỉ nhục không nhẹ.

Trần Ân quan sát thấy sự tình không ổn cho lắm bèn xin phép ra ngoài trước. Diễm Lệ cũng chỉ dặn dò cô ít lời ví như đừng đi đâu quá xa.

Trần Ân ra khỏi thúy phương lâu cảm giác dễ chịu hẳn, ngoài này có gió, có mây, tuy là trời đã tối hẳn nhưng ánh sáng của những chiếc đèn dầu vẫn đủ thắp lên cho khung cảnh một màu vàng đậm.

Bên kia đường là vài gánh hàng rong với đủ loại bánh mứt, nồi đậu hũ nước gừng bốc lên hương nồng nặc khiến Trần Ân cảm thấy dễ chịu vô cùng.

Đêm trăng thanh, gió mát, khiến cho người ta lại muốn ra ngoài, ngồi cùng nhau thưởng thức các món ăn nhẹ trên đường, cùng nhau ngắm trăng, ngắm sao, tán gẫu đôi ba chuyện trên trời dưới biển, Trần Ân cảm thấy đó mới chính là mỹ vị nhân gian, yên bình nhưng không hề cô độc, thoải mái nhưng không phải một mình.

Cô đến tìm một chỗ ngồi xuống, thuận miệng gọi bát đậu hũ thêm thật nhiều nước gừng nấu đường phèn, ngồi ở cái ghế bé tẹo của một gánh hàng bé tẹo nhìn sang thúy phương lâu đối diện, đèn hoa rực rỡ, cửa rộng thênh thang, người ra vào ăn mặc sang trọng, kẻ làm công cũng xúng xính áo hoa. Cô thầm nghĩ những thứ quá xinh đẹp, sang trọng cầu kỳ chưa từng phù hợp với mình, chắc có lẽ là do cô đã sống đơn giản quá lâu, ngay lúc này bát đậu nóng hổi còn ngon hơn cả thứ cao lương mỹ vị kia. Sự đơn giản của nó làm ấm lòng khi trời đang kết tầng sương phủ xuống, vị ngọt lịm của đường phèn, độ mềm thơm của từng giá đậu, hòa tan cùng nhau dậy lên hương vị đặc trưng, thi thoảng lại ném trúng sợi gừng thái mỏng càng làm cho hương vị thêm nồng. Bát đậu được người bán chế biến vô cùng tinh tế, sự khéo léo của bà ấy được Trần Ân đánh giá thông qua hàng nghìn vị giác trên đầu lưỡi.

Cô vừa thưởng thức vừa có thể liên tưởng đến những hạt đậu nành to tròn, được bàn tay cô nắm lấy từng chút một, rải đều trên cái cối xay bằng đá, càng xoay, càng xoay, vòng tròn đó lập đi lập lại, đậu bên trong dần trở nên nát tươm sánh mịn, cảm giác thời gian như dừng lại vui vẻ đến nhường nào.

Ăn xong Trần Ân cảm thấy toàn thân sảng khoái, đứng lên định trở lại tìm Diễm Lệ, từ đâu tên con trai toàn thân áo bào đen xuất hiện, nhanh chóng lao đến ôm siết cô thỏ thẻ:

"Tôi nhớ em đến phát điên lên rồi đây."

Trần Ân bị hắn làm cho bất ngờ nhất thời cơ thể không xảy ra phản ứng, cho đến khi cô lấy lại được bình tỉnh bờ môi đã bị hắn chiếm lấy từ khi nào, hành động của hắn nhanh đến mức cô chỉ vừa chớp mắt, hắn đã làm chủ được cục viện, chiếm hoàn toàn tiện lợi, từ đôi môi của hắn cô lại có thể nếm được mùi vị ngọt thanh khó tả.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.