Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VÔ ĐỀ

Tiểu thuyết gốc · 1369 chữ

Bọn xà yêu, rết yêu quả thực không biết có tên nam tử trẻ tuổi nào tự nhận mình là lâu chủ Nhất Thính Phong lâu cả. Ở tứ hải bát hoang này ai lại không biết Dạ Huyền cơ chứ, kẻ giả dạng, tự xưng hắn phải là kẻ có đầy đủ hai yếu tố, một là mặt dày đến nỗi bất chấp được sự chê cười của thiên hạ, thứ hai đó chính là kẻ không cần mạng nữa.

Nhưng trên đời lại có không ít kẻ như thế, những kẻ dùng uy danh của Dạ Huyền đi khắp nơi dọa nạt bọn vô danh tiểu tốt kém hiểu biết đều bị bọn có hiểu biết vạch trần, tuy nhiên vì mục đích nào đó những kẻ đó không dừng lại, lại còn nảy sinh ra vấn đề hóa thân giống y chang Dạ Huyền. Việc này hình như chỉ có mỗi Diễm Lệ để tâm đến, ngay cả kẻ bị giả dạng như Dạ Huyền dẫu có nghe đến cũng chỉ dửng dưng như chưa từng xảy ra việc gì, ả Diễm Lệ đó đi đến đâu cũng dò hỏi xem có ai giả danh Dạ Huyền đến nổi mỗi lần ả mở miệng y như rằng sẽ hỏi câu hỏi ấy.

Có lần Trần Ân cảm thấy khá tò mò liền hỏi ả, ả chỉ bâng quơ đáp:

"Tôi chỉ rảnh rỗi quá muốn tìm vài tên cho chúng ta thư giãn gân cốt, dù sao thì Dạ Huyền hắn không để tâm đến việc này sẽ gây không ít ảnh hưởng xấu đến nhất thính phong lâu, nếu đã ảnh hưởng đến nhất thính phong lâu không phải chúng ta cũng có chút liên lụy hay sao?"

Lời ả nói không phải không có lý nhưng Trần Ân cảm thấy đối với ả việc này không chỉ có như vậy, dù sao thì Trần Ân chẳng có việc gì để làm, cô đành mặc kệ lý do của ả như thế nào cũng không liên quan đến cô, nhân lúc ả đang có hứng thú dẫn cô ra ngoài chơi không nên vì một chút tò mò mà khiến cả bọn phải trở về ngôi nhà với bốn bức tường.

🍃🍃🍃

Phía bên kia sông Gianh là địa phận của Chúa Nguyễn, nghe nói ở đó phong cảnh so với đàng ngoài có sự khác biệt từ trang phục đến cả lối sống sinh hoạt. Trần Ân đứng ở đầu bên đây sông Gianh nhìn qua dòng chảy của đầu bên kia, gió thổi lồng lộng, sông nước hữu tình, những tán cây theo gió hát lên vũ điệu xạc xào, Diễm Lệ cũng phóng mắt nhìn theo, bên bờ vài gã nhàn phu thả cần câu, đầu che nón được đan bằng lá cọ , thong thả chờ đợi cá cắn câu. Xa xa lại vài ba pháo đài được dựng lên kiên cố, trải dọc bờ đê là những khẩu thần công đúc bằng đồng nguyên khối sừng sững uy nghi.

Trần Ân vốn là người rất tò mò, từ trước đến nay không phải một đất nước được đứng đầu bởi một người gọi là vua, ở thiên tộc có Thiên Đế, ma tộc có Ma vương, Diêm la điện có Diêm Vương, hư không giới có đức Phật Tổ, nhân giới nơi đây trăm  năm trước không phải có vị là con cháu vua trước, thuộc dòng họ Lê được công thần tìm thấy, lên ngôi trung hưng lại hoàng tộc rồi đó sao?.

Nếu đã có vua lại xuất hiện thêm hai vị tự xưng chúa cùng mở cõi, cùng cai trị như thế kia thật khó hiểu, vậy còn người được suy tôn đức vua ấy không phải rất nhàn rỗi?. Thắc mắc đó của Trần Ân quả thực không thể để trong lòng, cô đêm đi hỏi Diễm Lệ:

"Tôi có chút thắc mắc về nhân giới, cô có thể giúp tôi giải thích một chút được không?"

Diễm Lệ vốn đã rất rảnh rỗi, ả sống ở nhân giới lâu như vậy chuyện gì lại chưa từng gặp qua, việc gì chưa từng nghe thấy, chỉ là chưa có ai khai khẩu cho ả kể, được dịp kẻ ngố như Trần Ân đến, lại đem thắc mắc này giãi bày, ả bèn truyền chút hiểu biết cho cô:

"Được thôi, cô muốn biết việc gì?"

Trần Ân nữa phần đời bị bao bọc bởi sự bình an, nào đâu biết thế gian này lắm việc rắc rối, cô đem cái suy nghĩ bé tẹo của mình hỏi:

"Thiên giới có Thiên đế, ma giới có ma tôn họ đều đứng đầu hai giới suốt mấy vạn năm, nhân giới sinh mệnh ngắn ngủi thay vua thường xuyên là chuyện bình thường nhưng tôi rất thắc mắc là so với thiên đế và ma tôn, vị vua này hình như nhàn rỗi đến ngốc rồi, chẳng có việc gì để làm tất cả đều giao cho hai vị đại thần kia, đem bản thân biến thành con rối."

Diễm Lệ nghe cô nói bật cười thành tiếng đáp:

"Chuyện của nhân giới kể ra rất dài dòng, suy cho cùng cũng chỉ quanh quẩn ở hai chữ tham vọng. Việc này cô không cần quá quan tâm đến, sống lâu ngày ở nhân giới cô khắc tự hiểu."

Trần Ân nghe như thế chẳng khác nào ả không trả lời cho rồi, càng nghe càng thêm tò mò.

Diễm Lệ nhìn thấy lão lái đò đưa lượt khách trở về, người người lũ lượt rời đò mang theo rất nhiều thứ tốt đẹp, lụa là, và trang sức, thật không nói ngoa khi đàng trong là một nơi giao thương lớn của mảnh đất này. Diễm lệ kéo tay Trần Ân, ánh mắt của ả sáng lên bảo:

"Chúng ta qua đầu bên kia sông Gianh dạo chơi đi."

🍃🍃🍃🍃

Lại nói đến năm xưa, nhất thính phong lâu nổi tiếng với "dẫn hồn thuật" thuật này nếu ai trúng phải đôi mắt sẽ trở nên đen tối, mất đi hồn phách làm theo bất kỳ sai bảo nào của người dùng thuật thậm chí người trúng thuật sẽ trở nên lợi  hại hơn bình thường giết luôn cả người thân, bạn bè, sau khi tỉnh lại thông thường sẽ tự kết liễu bản thân hoặc mãi mãi mất đi linh hồn sống vật vờ như kẻ điên loạn.

Tương truyền năm xưa Dạ Huyền vì muốn trả thù cho mẹ, dùng thuật này cùng tru tiên thuật giết hại rất nhiều người ở thiên giới, hắn còn lợi dụng nhân giới khiến người ở thiên giới sát sinh phá giới, sau đó lợi dụng sự đau khổ của họ xâm nhập vào thần thức phá hoại họ khiến họ luôn đau đớn dằn vặt sau cùng không chịu nổi mà tìm đến cái chết. Chiêu thức của Dạ Huyền vô cùng tàn nhẫn, độc ác. Hắn vì muốn báo thù nên không có việc ác nào hắn không dùng đến, hắn một nam tử được miêu tả với đôi mắt sáng quắt, làn da trắng ngần cùng chiếc áo bào màu đen huyền bí. Điều đáng nói ở đây là Dạ Huyền trước đây không hề mặc áo bào đen chỉ là từ khi sự độc ác của hắn nổi danh khắp tứ hải bát hoang, hắn mới bắt đầu mặc nó, điều đó khiến ai cũng hoang mang.

Điều kỳ lạ hơn là, người ở nhất thính phong lâu ai ai cũng đều biết Dạ Huyền luôn nghiêm túc tu luyện, hắn đối với sinh mệnh vô cùng trân trọng, đối với tình yêu lại càng quý giá, dùng tình yêu của mình đối đãi với người con gái ấy khiến ai nấy đều ghen tị, suốt mấy trăm năm không gượng ép, không cưỡng cầu, chỉ mong mỏi cổ được hạnh phúc, cô ấy cũng vì hắn mà mãi mãi rơi vào dòng luân hồi, mãi mãi không được giải thoát, cuối cùng thì bọn họ là tự làm tự chịu, cứ thế ngày tháng trôi dần không hề than vãn, không hối hận.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.