Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đỏ mặt

Tiểu thuyết gốc · 700 chữ

Đêm đến trong phòng trọ rộng lớn chỉ riêng mình tôi, chăn êm nệm ấm, trang phục xinh đẹp, phục sức cầu kỳ, cảm giác theo người có tiền liền khác hẳn.

Tôi tự nhủ tại sao Hợp Đức lại tốt với mình như thế nhỉ?, anh ta có mục đích gì không?.

Sau vài lần suy xét, tôi và Hợp Đức không quen không biết, không thân không thù thì cớ gì anh ta lại đối với tôi mục đích lợi dụng, vả lại tôi không có gì để anh ta lợi dụng cả.

Giấc ngủ thật ngon lành đến nỗi tôi không còn muốn bước chân xuống giường.

Thật sung sướng, thoải mái lại không có ai làm phiền.

Đến tối Hợp Đức dẫn tôi đi ăn chè thất tinh tam sắc, vị chè ngọt ba vị nằm trong bát với bảy viên chè bồng bềnh giữa nước đường gừng.

Thời tiết se lạnh như vầy rất thích hợp ăn gì đó nong nóng như vầy.

Chơi lúc lâu, khi ánh đèn lồng được người ta treo lên khắp phố, cảnh tượng đông đúc tựa như chưa từng có loạn lạc tôi mới chợt nhận ra không có sự xuất hiện của Đinh Hương.

Tôi chả bận tâm ả nên cũng không hỏi Hợp Đức làm gì.

Chúng tôi đi đến một nơi gọi là đồng tiền may mắn, nơi đó người ta tụ hợp bài bạc, đánh ghiền đến nỗi cả người tiều tụy hai mắt thâm quần, nhìn sơ qua còn ghê hơn bọn yêu quái.

Hợp Đức vào cược còn tôi lại bị hấp dẫn bởi một cô nàng lả lướt, thân hình yểu điệu mảnh khảnh, dáng múa uyển chuyển dịu dàng đang phục vụ những vị khách nghỉ ngơi bên cánh tả.

Cùng là phái nữ nhưng tại sao tôi chưa từng có một chút gì nữ tính, tôi chợt nhìn về phía Hợp Đức, tại sao anh ta đối xử với tôi tốt như vậy? Anh ta có phải nhìn trúng bộ dạng không chút nữ tính này rồi không?.

Chơi ở đây chả vui gì, tôi bèn đến hỏi Hợp Đức có thể về chưa? Anh ta liền dịu dàng nắm tay tôi bảo " nếu cô mệt thì chúng ta cùng về thôi".

Tôi vừa rời khỏi liền có chút thắc mắc:

"Bọn họ không phải đóng thuế rất nặng sao lại có thể đến chơi trò ăn tiền được cơ chứ?"

Hợp Đức giải thích:

"Người nghèo chịu tô thuế cao sao có thể chứ, những người chơi ở đó đa phần là người có tiền".

Tôi lại thắc mắc:

"Hợp Đức, tôi hỏi anh làm vua vui lắm sao?"

"Ngốc à, tôi chưa làm vua bao giờ sao biết được chứ".

Suy nghĩ một lát anh ta lại nói:

"Hay là tôi thử làm vua một lần".

Làm vua tranh đoạt quyền lợi gì gì đấy khiến bao nhiêu người phải chết, tôi dường như đã trải qua một giai đoạn rất nhỏ nhưng cũng đã rất kinh sợ:

"Thôi anh đừng làm vua, anh đã từng nói chúng ta không nên xen vào chuyện ở phàphàm gian rồi còn gì".

Hợp Đức chắc thấy tôi quá ngu ngốc nên lại phải giải thích:

"Cô biết không, bất kỳ việc gì trên đời đều có thịnh rồi suy, suy rồi thịnh. Triều đại trước đã suy rồi nên chắc chắn ở thời điểm nào đó trong tương lai mọi thứ sẽ phát triển trở lại. Làm vua không phải nói làm là làm được, người nhìn thấy được cục diện chưa chắc đã thay đổi được số phận quốc gia, không khéo lại trở thành tội đồ lịch sử. Cho nên Ân Ân à, cô chỉ nên ở cạnh tôi thôi việc còn lại tôi sẽ dẫn đường cho cô bước."

Câu giải thích trước với câu sau không liên quan gì đến nhau, khoang đã anh ta đang thả thính tôi, Ân n cô chỉ nên ở cạnh tôi thôi, là chính câu này hay tiền của anh ta bỏ ra khiến tôi vui đến nỗi mặt cũng dần đỏ cả lên rồi, tim cũng đập loạn.

Bạn đang đọc Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải ta là ta sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.