Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ký ức

Tiểu thuyết gốc · 1494 chữ

Không phải tiên, chẳng phải ma

Từng ở phàm thế, ai là ta?

…..

Nghìn năm mới đó đã qua

Hồng trần lưu trú, tiên ma trộn trà

….

Chuyện kể rất nhiều năm về trước, có một họ tộc, nghìn năm sinh sống ở nơi rừng núi, hẻo lánh hoang sơ, tên gọi là Phượng Hoàng Cốc.

Phượng Hoàng cốc, tên gọi này kể ra rất dài dòng, thật ra phải kể từ người đứng đầu họ tộc, ông ấy xuất thân từ một nhánh xa của tộc Phượng Hoàng ở cửu trùng thiên, tuy nhiên có câu hoàng đế bảy đời đều có bà con nghèo.

Cho nên, sau khi lấy người khác tộc ông ấy bị giáng xuống làm bán tiên sinh sống ở nhân gian.

Suốt mấy trăm năm, con cháu đầy đàng, bán tiên bên ngoài cũng đến đây sinh sống tạo thành một làng xã yên bình.

Phượng Ông có tất thảy hai người con trai và một người con gái.

Đại ca tên là Văn Phong vừa đủ tuổi đã lấy vợ, vợ của anh là con cửu vĩ hồ từ Đông Vinh đến, xinh đẹp lương thiện tên là Nguyệt Trúc, bọn họ sinh sống vui vẻ hạnh phúc tuy nhiên họ chỉ có một người con trai tên Văn Thanh.

Nói một chút về cậu bé này, lớn lên thanh tú, tài giỏi đến mức danh tiếng bay đến tận cửu trùng thiên, khiến cho chi trưởng của Phượng tộc phải cân nhắc cậu bé đón về dạy dỗ.

Thật chẳng phụ công trưởng bối, cậu bé chẳng bao lâu lọt vào mắt của vị đại tiên quyền lực bật nhất cửu trùng thiên, được nhận làm đệ tử duy nhất của người, khiến cho danh tiếng Phượng tộc một bước rực rỡ, huy hoàng.

Nhị ca tên Văn Vân, sở thích vượt khỏi kết giới phiêu lưu giang hồ, mấy lượt đi về lại đem theo đứa con gái nhỏ tên Ân.

Cô út tên Nguyệt Sắc, nhớ năm đó khi nàng vừa được sinh ra mặt trăng trên trời đỏ rực. Nàng lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, thông minh tài trí nhưng hồng nhan bạc phận, tuổi trăng tròn mất tích một cách kỳ lạ.

🌱🌱🌱🌱

Phượng Hoàng cốc được bao quanh bởi phượng lâm đỏ rực, hoa phượng nở rộ quanh năm tạo nên một khoảng trời đơn sắc, hoa phượng trên cây thi thoảng nhờ một cơn gió thổi qua khiến chúng có được cơ hội bay theo làng gió.

Nhớ năm đó trước khi rời đi, anh Văn Thanh đứng dưới tàn hoa phượng, cánh phượng rơi xuống vai anh, đậu trên vai áo màu xanh nhạt, mái tóc dài óng mượt được anh buộc vội phía sau, những sợi tóc rơi ra bay trên khuôn mặt thanh tú, áp vào làn da trắng ngần, cùng chiếc mũi cao cao.

Đôi mắt anh rất đẹp, đẹp nhất chính là lúc anh nhìn tôi như thế này, hàng lông mi dài phủ trên tròng mắt màu hổ phách. Tôi từng nghe nói người ở tộc hồ ly rất đẹp, anh có một nửa dòng máu hồ ly cho nên đối với cái làng quê nhỏ bé này, anh là đẹp nhất.

Tôi năm đó vừa tuổi thiếu niên, dáng người nhỏ xíu, tinh lực ít ỏi, lần nào đến gần anh tôi cũng cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.

Tôi ngập ngừng tiến đến, anh liền bật cười:

" Bé Ân lớn thật rồi, biết ngại ngùng rồi."

Tôi vội đáp:

"Em không có".

Anh xoa đầu tôi bảo:

"Em ở lại, chăm sóc nội thật tốt, người già rồi lại hay thương nhớ cô út, em phải luôn bên cạnh ông, anh đi rồi bỏ lại mọi người, tất cả đều nhờ em."

Tôi lúc đó tôi không nghĩ được điều gì cao cả, tôi chỉ ừ một tiếng, dù sao thì chỉ thường đến thăm hỏi nội, như bao ngày bình thường là được, nội lâu nay vẫn khỏe.

Anh nhìn tôi, mỉm cười rồi bay vút lên bầu trời, anh bay nhanh đến nổi tôi chỉ kịp nhìn thấy đốm lửa đỏ biến mất khỏi kết giới.

Bên ngoài kết giới kia nghe nói đang loạn lắm, loạn đến nổi yêu, ma, tiên, nhân chẳng còn phân biệt được nữa.

Những ký ức đó lại một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Tôi lại mơ thấy mình quỳ trên nền đất, những góc phượng to đùng bị một ông lão điên cuồng dùng linh lực chặt phá.

Người trở nên điên rồi, tôi chỉ biết khi người ta trả anh Văn Thanh lại cho chúng tôi, cả người anh lạnh căm, đôi mắt khép chặt cùng vết cắt sâu hoắm ở cổ. Anh tự sát rồi.

Tôi là đứa cháu duy nhất còn lại, tôi quỳ xuống khóc cạn cả nước mắt.

Tôi chẳng nhớ mình đã van xin ông điều gì nữa, tôi chỉ nhớ khi lão tiên gia gọi nội, nội lại dùng lời lẽ lạnh giá như kết thành mảnh băng sắt nhọn hướng về tôi:

"Nó, nó chỉ là đứa con gái vô dụng, vô dụng, vô dụng"

Phượng lâm quanh năm hoa nở, màu hoa như màu máu, đỏ rực, đỏ như vết máu trên nền áo trắng tinh trên người anh Văn Thanh, rơi rụng tả tơi.

Phượng lâm mà anh Văn Thanh tiêu tốn biết bao tâm sức, bị phá hủy cả rồi. Rất lâu về sau mỗi khi nhìn lại mảnh đất cằn cỗi, những góc phượng khô cằn tôi mới biết rằng mỗi gốc phượng được gieo xuống bởi cô út Nguyệt Sắc nhưng lại xinh đẹp bởi Văn Thanh.

Anh luôn giữ những ký ức về cô như muốn lưu lại cho nội một thứ gì đó thuộc về người con gái đã biến mất.

Nội nhẫn tâm phá hủy nó bởi vì nội chẳng muốn nhớ nhung về ai khác nữa.

Trong mơ tôi khóc, thực tế bên ngoài cũng chẳng khác gì?

Cha mẹ anh họ dường như đã chết đi từ hôm đó cùng ông nội. Ba người bọn họ dường như chỉ còn lại thể xát bên ngoài mòn mỏi chờ ngày trở về cát bụi.

Cha tôi không hay ở cốc, bây giờ trong nhà chỉ còn tôi.

Tôi nghĩ như thế nào cũng không thông, vì sao chỉ trong một chốc, tan cửa nát nhà.

Có thể cha tôi sẽ biết, đúng chỉ cần tìm cha, tôi sẽ hiểu được vì sao.

⚘⚘⚘⚘⚘

Tiết hạ chí, ngày mười lăm tháng chín, niên hiệu   xương xương phùng thứ mười

[U Linh giới.]

"Dạ Huyền lại rời đi rồi"

U Linh quân chủ vừa lật vài trang báo cáo vừa dịu giọng hỏi thuộc hạ.

Tên thuộc hạ bên dưới liền đáp:

"Vâng"

"Lần này có điều gì kỳ lạ xảy ra xung quanh nó không?"

"Bẩm, không thấy gì kỳ lạ"

"Cử vài người đi theo nó."

"vâng"

🌵🌵🌵🌵

Mặt trời dần lên, mang theo ánh sáng phủ khắp cả vạn vật, tiếng chim hót ríu rít, người người hợp chợ ngày càng đông đúc.

Cảnh vui vẻ náo nhiệt này còn hoành tráng hơn nhiều so với làng quê ở Phượng cốc.

Tôi nay đã trưởng thành rồi, trở thành chủ nhân trẻ tuổi nhất phượng cốc, linh lực cũng đã vượt ra được khỏi kết giới.

Tôi nghe bác hai nói, người trưởng thành có thể tự mình ra khỏi kết giới và phải tự chịu trách nhiệm với hành động của mình rồi.

Ở nhân giới đúng là phong cảnh hữu tình, nhiều người nhiều vật, phong phú đa dạng, thứ gì cũng bày bán.

Tuy nhiên bọn họ không trao đổi bằng vật phẩm với nhau mà họ dùng lại đồng xu gọi là tiền.

Tôi không có tiền cũng như không biết cách để có được nó.

ngay lúc đó

Có người đàn ông trên đường mở quầy xem bói, tôi thấy ông ta đặc biệt nhất, không cần vật phẩm lại dễ dàng từ mấy câu nói linh tinh liền thu được tiền.

Tôi quan sát ông ta khá lâu, quả thật rất lợi hại.

Tôi thấy nhiều người xem xong, tâm trạng lo âu, nước mắt lưng tròng. Người buồn bã, người lại lo sợ, nói nhăng nói cụi hồi lâu có một bà lão đến nói với ông thầy bói rằng nhà bà ấy có quỷ rất đáng sợ bèn hỏi ông ta có vừa xem bói vừa kết hợp trừ quỷ hay không

Nghe đoạn ông thầy đồng ý nhận lời bà lão với giá 1 quan tiền, mà 1 quan này đối với bà không ít chút nào. Tôi thấy bà lão lẩm nhẩm tính toán sau đó bấm bụng đồng ý, tôi cũng muốn xem xem quỷ ở nhân gian rốt cuộc tròn méo ra sao.

Bạn đang đọc Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải ta là ta sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.