Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tại sao Thalia lại phát sáng

Phiên bản Dịch · 3700 chữ

Ăn sáng xong, Range lập tức đi tìm quản gia.

Ông bác quản gia đang đợi bên ngoài phòng khách, mỉm cười nhìn thiếu niên bất ngờ tìm mình.

“Xem ra hôm nay tâm tình của thiếu gia không tệ?”

Giọng nói của người đàn ông rất trầm, giống như một người cha già đang lo lắng cho con trai mình.

Nhưng ngay khi quản gia dứt lời, Range cảm thấy một cơn ớn lạnh xâm chiếm toàn thân.

Trong ký ức của tiền thân , quản gia là người đáng tin cậy nhất trong nhà và cũng là người thường xuyên chăm sóc hắn.

Nhưng Range phát hiện ra tiền thân của mình không đề phòng nhận ra rằng người quản gia trông giống như con hổ đang cười này lại chính là kẻ nguy hiểm nhất trong nhà.

Giống như lúc này ông bác quản gia vẫn bình thản ung dung, miệng lộ ra một nụ cười một trăm phần trăm là giả tạo, cho dù là đang đối mặt với hắn, một thiếu gia độc ác mà mọi người từ trên xuống dưới trong căn nhà này đều phải sợ hãi và ghét bỏ.

“Không có gì, chỉ là tôi có chuyện muốn hỏi bác.”

Range thản nhiên nói.

“Cậu muốn hỏi chuyện gì ạ?”

“Chả là ngày hôm qua tôi có săn về một con chim bồ câu, tôi nhận ra nó có thể là của người Sử Ma, ngộ nhỡ là của người có thân phận cao quý, e rằng sẽ mang đến không ít rắc rối cho gia đình. Nên phiền ông giúp tôi tìm tất cả những người hôm qua đã biết về chuyện này.”

“Hả?”

Lời nói của Range hiển nhiên đã khiến cho quản gia kinh ngạc.

Ông ấy nghiêm túc quan sát Range một hồi.

Vị thiếu gia này cũng có lúc nghĩ đến gia đình mình nhiều như vậy sao? Đó có phải là sở thích nhất thời hay hắn đang gặp phải những rắc rối khác.

Có điều quản gia cũng không có ý định hỏi thêm gì nữa, ông ta khẽ cúi đầu chào Range và nói:

“Nguyện cống hiến sức lực vì cậu.”

“Ngoài ra, tôi còn muốn nhờ ông tìm giúp tôi một người.”

“Mời cậu mô tả một vài đặc điểm.”

“Cô ấy là một cô gái trông bằng tuổi tôi. Cô ấy có mái tóc màu xám và đôi mắt màu vàng. Có lẽ cô ấy đang mặc một chiếc áo choàng tồi tàn màu xám đen. Nhìn có vẻ như là một người tị nạn. Xin đừng để cô ấy phát hiện ra rằng tôi đang tìm cô ấy.”

Range vừa nói vừa khoa tay mua chân.

Điều này khiến gương mặt quản gia lộ vẻ vẻ ngượng ngịu.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng thưa thiếu gia, cậu phải biết rằng biên giới thành bang này lớn đến mức nào. Tôi không thể đảm bảo rằng mình có thể nhanh chóng tìm thấy cô ấy... Tất nhiên, nếu cậu có thể cung cấp cho tôi những đặc điểm chi tiết rõ ràng hơn, sẽ giúp cho tôi tiết kiệm thời gian để sàng lọc và điều tra rất nhiều.”

“Hay là như vậy đi ... nếu tôi có thể vẽ được cô ấy, thì ông sẽ mất bao lâu để tìm thấy người?”

“Trong khoảng một ngày, tôi có thể tìm được bất cứ ai trong thị trấn này đã tận mắt nhìn thấy cô gái ấy, tôi đảm bảo với cậu.”

Quản gia lại mỉm cười.

Hắn nhớ rằng Range quả thực biết vẽ tranh, nhưng kể từ khi được cha mẹ thả rông, hắn cũng chưa bao giờ thấy Range lại đụng vào cây bút nữa.

Cũng từ đó, tính cách của thiếu gia dần trở nên tồi tệ hơn.

“Vậy ông giúp tôi thu xếp ổn thỏa nhân chứng trước, tôi sẽ vẽ một bức chân dung của cô ấy trước khi ông trở về.”

Range gật đầu.

“Được rồi, thiếu gia, vậy tôi đi trước. Hãy nhớ rằng nhất định phải vẽ cẩn thận. Trước buổi trưa nay tôi có thể giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.”

Quản gia mỉm cười chắp tay sau lưng đi về phía bếp, không quên dặn dò.

“Yên tâm.”

Thứ mà Range giỏi nhất là vẽ tranh.

Thậm chí còn có thể nhắm mắt vẽ ra Thalia.

Hắn đảm bảo rằng không ai trên thế giới có thể vẽ Thalia đẹp hơn hắn.

Range thở phào nhẹ nhõm.

Tiền thân tuy rằng đã gây tai họa nhưng may mắn thay hiện giờ vẫn còn sửa sai kịp.

Tất nhiên, việc che giấu bằng chứng chỉ có thể khiến công chúa ma tộc Thalia gặp khó khăn hơn trong việc điều tra ra chân tướng.

Căn cứ theo những gì Range biết, Thalia có một loại ma thuật có thể nhìn ra những lời nói dối, chỉ cần cô ấy có kiên nhẫn, về cơ bản không có gì là cô ấy không thể tìm ra.

Mà dựa theo tính cách thù dai của Thalia.

Một khi cô phát hiện ra hắn đã săn Sử Ma của cô ấy, thì cho dù có tìm đến tận cửa mà đối đãi cô ấy tử tế cũng chỉ khiến cô ấy tạm thời kiềm chế, đợi sau này một ngàn phần trăm là cô ấy sẽ nhất định sẽ quay lại báo thù.

Để thực sự giải quyết được mối hận thù của Thalia, đành phải đích thân hắn đối đầu với cô ấy.

Chỉ là bây giờ hắn, phải hoàn thành xong bức vẽ trước buổi trưa.

Lúc này, Range vừa mới lên đến tầng hai, nhìn thấy nữ hầu đã đánh thức hắn vào buổi sáng nhìn hắn có vẻ sợ hãi.

“Tôi sẽ chuẩn bị nó cho cậu, thiếu gia.”

Nữ hầu đã quen với việc này, đi chuẩn bị một ít rượu ngon và những cuốn tiểu thuyết mới nhất cho Range.

Nhưng hắn sớm dừng chân lại.

Bởi vì Range nói với cô ấy:

“Tôi phải đến thư phòng.”

Vì những lời này, nữ hầu trở nên lo lắng vô cùng.

“Xin hỏi, có phải cậu vừa nói là đến thư phòng phải không?”

Giọng điệu của cô ấy có vẻ không tin vào những gì mình vừa nghe được.

Range không khỏi có chút bối rối.

“Phải.”

Range đáp một cách khẳng định.

Hắn muốn vào thư phòng để tra cứu một vài tư liệu và vẽ một bức tranh về Thalia để gửi cho quản gia.

Trước khi xác định vị trí của Thalia, hiện tại hắn cũng không có vấn đề quan trọng hay gấp gáp nào khác.

Tuy nhiên, khi mở cửa thư phòng, hắn mới phát hiện ra.

Trong phòng không có bàn hay thậm chí là giấy, nhưng xem ra lại có rất nhiều chai rượu đắt tiền.

“Xin hãy tha lỗi cho tôi, thưa thiếu gia.”

“Chuyện gì vậy?”

Range nhìn nữ hầu đang có vẻ lo lắng sốt ruột.

“Tôi, sáng nay tôi còn chưa dọn dẹp xong phòng làm việc.”

Cô cúi đầu ấp a ấp úng, như thể chuẩn bị bị trách mắng.

Dựa theo tính tình của thiếu gia, nhất định sẽ đóng sầm cửa rời đi, sau đó lại uống rượu tới tối đến khi say khướt mới về.

“Vậy sao? Một ngày hai ngày không dọn dẹp cũng không sao, chỉ cần đến phòng khác chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh cho tôi là được.”

Range bất lực thở dài.

“Không, thiếu gia, làm sao có thể như vậy được?”

Nữ hầu mở to mắt nhìn Range.

Cô nhất thời có chút ngơ ngác, ngạc nhiên vì hôm nay Range có thái độ hiền lành khác thường, vội vàng nói:

“Chỉ cần cho tôi mười lăm phút, tôi sẽ dọn dẹp thư phòng ngay! Sau đó sẽ chuẩn bị những dụng cụ mà cậu yêu cầu! Tôi đảm bảo tính chuyên nghiệp của mình!”

“Vậy làm phiền rồi.”

Range không phải lo lắng vì chờ đợi lâu như vậy.

Ý định giết người của Thalia khiến hắn có chút hoảng sợ, nhưng không hẳn là hoàn toàn hoang mang.

Bởi vì trong đầu hắn đã có sẵn biện pháp đối phó.

Không một ai có thể ngăn cản hắn sống một cuộc sống thoải mái tự tại.

Khoảng mười phút sau, nữ hầu đã dọn dẹp xong thư phòng như đã hứa và mang cho Range những dụng cụ vẽ tranh tốt nhất trong nhà.

Range nhìn cây bút của thế giới này.

Mặc dù nó khác với cây bút mà ở kiếp trước hắn hay dùng, nhưng hắn đã nhanh chóng tìm ra cách sử dụng nó.

Sau đó, hắn ngồi trước khung tranh, cầm bút phác họa, bắt đầu vẽ chân dung của Thalia với vẻ mặt thoải mái.

Nghĩ đến nhân vật hoàn hảo nhất mà mình từng vẽ, đường đường là công chúa ma tộc Thalia, lại phải ăn mặc trang điểm như một kẻ ăn xin khốn khổ khiến Range kiềm không được mà bật cười.

Thậm chí trong đầu không cần phải suy nghĩ nhiều, cây bút trên tay đã có thể tự do di chuyển.

Hắn đã vẽ Thalia quá nhiều lần.

Trong những năm qua hắn đầu tư rèn luyện vào kỹ năng này rất nhiều, khóe môi hắn cười nhạt một tiếng, rồi vẽ một cách điềm tĩnh và thuần thục

Hắn trông không giống một danh họa chút nào.

Dáng vẻ trông giống như một người chồng đang chuẩn bị bữa tối hơn.

Nhưng dần dần, hắn vô thức dồn toàn bộ sự tập trung và công sức vào bức tranh trước mặt, như thể hắn đã mất đi khái niệm về thời gian.

Hắn thậm chí còn không chú ý đến nữ hầu đang đứng đợi bên cạnh đang chớp mắt ngạc nhiên, miệng cô ta dần dần biến thành một cái lỗ tròn nhỏ.

Thời gian dần trôi qua.

Bức tranh của Range sắp hoàn thành.

Chỉ nhìn thấy trên bức tranh là hình dáng của một thiếu nữ, mặc dù khoác một chiếc áo choàng cũ kỹ nhưng vẫn xinh đẹp kiềm diễm như một con sói hoang trong tuyết.

Cơn gió nhẹ thổi qua mặt cô, khiến những sợi tóc xám dưới mũ trùm đầu khẽ tung bay trong gió.

Trong đôi mắt vàng đẹp đẽ đó, giống như ngàn lớp băng lạnh lẽo, ẩn dưới đó là ngọn lửa đang cháy mãnh liệt.

Hình dáng cô đơn của cô ấy sẽ khiến người ta nghi ngờ không chút mảy may nào rằng đó chỉ là một cô gái yếu đuối, lớp bụi bặm đang bao phủ trên cơ thể ấy cũng không che đậy được sự cao quý và quyền lực đang chảy trong dòng máu của cô.

“Hoàn thành.”

Range mỉm cười và hoàn thành xong chi tiết cuối cùng.

Cho đến lúc này, hắn mới nhìn kỹ bức tranh và phát hiện ra rằng mình đã vô tình vẽ nó quá nghiêm túc.

“Trời ơi, thiếu gia, kỹ năng vẽ của cậu cao siêu quá.”

Tiếng cảm thán kinh ngạc vang lên từ phía bên cạnh.

“Tôi đang nghĩ có phải thiếu gia đang bị thần nghệ thuật nhập vào người không. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bức tranh lay động lòng người như vậy!”

Nữ hầu cho đến bây giờ vẫn không thể ngưng được sự phấn khích trong mắt.

Cô ấy đã từng nhìn Range vẽ cách đây vài năm.

Khi đó, Range vẫn còn mỉm cười dịu dàng ấm áp, khung cảnh hắn vẽ đẹp như tâm hồn hắn vậy.

Rất nhiều người hầu trong phủ đều đang mong chờ ngày Range tỉnh lại.

Bởi vì bọn họ không dám tưởng tượng rằng nếu hắn cứ tiếp tục sa đọa như vậy, đến một ngày hắn trở thành chủ nhân thực sự của gia đình này, thì bọn họ sẽ phải sống cuộc sống như thế nào và liệu bọn họ có bị đuổi đi hay không.

Nữ hầu hy vọng rằng tất cả những dấu hiệu của Range ngày hôm nay không phải là ảo giác.

Nhưng thiếu gia từ tận đáy lòng thực sự đã trở nên lịch sự dịu dàng và biết cảm thông cho người khác.

“Thật không?”

Range ngượng ngùng cười nói.

Hắn quả thực là một họa sĩ rất giỏi, nhưng nhìn vào ánh mắt ngưỡng mộ của nữ hầu, người ta có thể nghĩ rằng hắn là Picasso hoặc Van Gogh sống lại.

Vừa rồi khi vẽ, hắn có cảm giác như bản thân vô tình rơi vào đó, như thể hắn đã dồn cả trái tim và tâm hồn vào đó, vừa vẽ xong hắn có chút choáng váng.

Có nên khen ngợi như thế này không?

“ Tôi dám bảo đảm, cậu sẽ trở thành một đại họa sĩ gây chấn động vương quốc này. Ngay cả Quốc Vương cũng muốn có được bức tranh của cậu, thậm chí ngay cả toàn bộ bậc thầy chế tạo thẻ bài cao quý nhất cũng sẽ muốn thảo luận về kỹ năng hội họa của cậu! ”

Nữ hầu nắm chặt đôi bàn tay, nhìn Range và nói một cách nghiêm túc.

Sau một hồi im lặng.

“Ế!”              

Range đột nhiên bị sốc bởi một sự thật.

Đúng rồi!

Đây ban đầu là một trò chơi chế tạo thẻ bài ma pháp không theo hiệp!

Và hắn là người phụ trách thiết kế tạo hình chính!

Có thể nói, rất nhiều thứ trong thế giới này đều là do hắn vẽ ra, bao gồm rất nhiều thẻ bài ma pháp quý báu hiếm có.

Dựa theo bối cảnh của trò chơi này, thẻ bài ma pháp tương đương với việc đóng gói các kỹ năng, trang bị hoặc triệu hồi, đặc điểm là chúng có tính di động, có thể giao dịch và dễ dàng kết hợp một cách tự do.

So với việc bỏ nhiều tiền để học phép thuật, bạn có thể trực tiếp mua các thẻ bài ma pháp tương ứng trong thế giới này và liên kết với chúng để sử dụng phép thuật, bạn cũng có thể điều chỉnh cấu trúc kỹ năng của mình bất cứ lúc nào tùy theo sức mạnh của kẻ thù mà bạn cần khiêu chiến.

Ngoài ra, trong phiên bản khó nhất của trò chơi, những người thách đấu sẽ được ghép vào một khung thời gian và không gian ngẫu nhiên để có được danh tính và tình huống riêng biệt, họ không được mang theo bất kỳ vật thể lạ nào bên mình, ngoại trừ những thẻ bài ma pháp liên kết linh hồn.

Vì vậy, những thẻ bài ma pháp là thứ bắt buộc phải có khi đi du hành tại thế giới này để giết người, trộm đồ và đánh nhau!

Ngoài việc được sản xuất thành bản sao, thẻ bài ma pháp có giá trị cao cũng có thể được chế tác bởi những bậc thầy chế tạo thẻ bài.

Mà kỹ năng hội họa luôn gắn bó chặt chẽ với việc chế tác các thẻ bài ma pháp.

“Có vẻ như ngoài việc là một nghệ thuật gia vĩ đại ở thế giới này, tôi ở trên lĩnh vực chế tác thẻ bài cũng có thể gọi là có tiềm năng tốt?”

Range nâng cằm lên, suy nghĩ sâu xa.

Từ lâu hắn đã cảm thấy những lá bài ma thuật trong trò chơi này đã lỗi thời.

Mỗi lần hắn và người lập kế hoạch có ý muốn đề xuất thiết kế thêm những thẻ bài để người chơi có thể trải nghiệm phong phú hơn mà không làm mất đi sự cân bằng vốn có của trò chơi, tất cả đều bị bác bỏ.

Người lập kế hoạch nói cho dù anh ta có mười bà mẹ cũng không dám thực hiện những tấm thẻ bài đó.

“Thiếu gia, cô gái trong bức chân dung có phải là người cậu thích không?”

Một giọng nói thăm dò nhẹ nhàng cắt đứt dòng suy nghĩ của Range.

Nữ hầu ở bên cạnh nhận thấy hôm nay Range trở nên dịu dàng khác thường, điều này khiến tất cả người hầu trong nhà đều có chút bất an.

Nhưng nữ hầu đã quan sát hắn rất lâu.

Có vẻ như hắn không giống giả vờ.

Thêm nữa hắn đột nhiên còn vẽ ra một bức tranh kỳ tích như này.

Cuối cùng nữ hầu đã đi đến một kết luận đáng ngạc nhiên

Có thể hắn đang yêu!

“ … ”

Range với vẻ mặt kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn nữ hầu đang không biết mở miệng ra như thế nào.

Trên bức tranh...

Đó là một cô gái có thể giết hắn.

Hắn nhìn bức tranh một cách cẩn thận và nghĩ về nó.

Nếu trên thế giới này mọi người đều bị bức tranh của hắn làm cho kinh động, thì việc nhờ quản gia đem bức tranh này đi tìm người, có lẽ sẽ dẫn đến những rắc rối không đáng có.

Vì thế Range đẩy giá vẽ đi.

Hắn khéo léo chuẩn bị lại bức tranh, định vẽ một bức chân dung bình thường hơn về người tị nạn Thalia.

Tuy nhiên.

Ngay khi hắn phác thảo vài nét đầu tiên, bỗng có một cảm giác choáng váng mãnh liệt khiến hắn gần như không thể nhìn rõ bức tranh.

Nữ hầu lo lắng nhìn vẻ mặt đau khổ của Range, nhưng cũng không dám làm gián đoạn sự sáng tạo của hắn.

Nhưng do dự một lúc.

Cô cảm thấy, có lẽ hôm nay thiếu gia thật sự sẽ không giận cá chém thớt lên người khác.

Vì thế cố nuốt nước bọt nói:

“Thiếu gia, nếu cậu cảm thấy đặc biệt khó chịu, có thể cậu đã rơi vào trạng thái cạn kiệt pháp lực... Dường như cậu đã toàn tâm toàn ý dành cả pháp lực của chính mình để vẽ tranh. Tôi nghe nói rằng những đại họa gia hoặc thầy chế tạo thẻ bài vĩ đại trong lịch sử cũng từng đặt hết sinh mạng để cống hiến cho nghệ thuật…”

“Không vẽ nữa.”

Range nghe thấy vậy liền đặt bút xuống.

Đây không phải chỉ là thức khuya để vẽ, chỉ là thức nữa sẽ hẹo mất.

Lần này hắn cảm nhận rõ rệt có thứ gì đó kỳ lạ đang xuyên qua cơ thể mình khi đang vẽ!

“Giúp tôi mang bức tranh này đến cho quản gia và bảo ông ấy nhớ làm theo những gì mà tôi yêu cầu. Sau đó giúp tôi cất bức tranh này đi và đừng mang nó ra khỏi nhà."

Range chỉ tay vào bức tranh đã vẽ trước đó và nói.

Vừa nghỉ ngơi là lập tức buồn ngủ.

Cảm giác kiệt sức ập đến trong người hắn càng lúc càng dữ dội hơn như một cơn sóng, đầu không khỏi kêu cạch cạch.

Hắn nhận ra rằng với cách tiêu thụ này, hắn có lẽ sẽ không còn sức lực để vẽ bức chân dung thứ hai để người quản gia có thể nhận dạng rõ ràng hơn Thalia trong khoảng thời gian ngắn.

“Và dù cho như thế nào, hãy đánh thức tôi trước bữa tối.”

Vừa dứt câu, Range ngừng nói.

“Tôi biết rồi mà!”

Nữ hầu cẩn thận sử dụng ma pháp để đẩy nhanh quá trình khô và niêm phong bức tranh.

Một mặt, giá trị của bức tranh này rất khó ước tính, mặt khác, thiếu gia đã dựa vào ghế ngủ quên.

Cô vô cùng vui mừng trước sự biến hóa của thiếu gia ngày hôm nay, càng không khỏi tò mò về trình độ của thiếu gia đã đạt đến mức độ nào rồi.

Vì vậy, cô đã bí mật sử dụng phép thuật nhận dạng và cuối cùng đã nhìn thấy bộ mặt thật của bức tranh

【Chân dung·Công chúa bí ẩn】

【Loại: Tác phẩm nghệ thuật】

【Cấp độ: Sử thi】

【Hạng: 1】

【Những người yêu thích bức tranh này sẽ phục hồi một lượng nhỏ năng lượng và thể lực, đồng thời nếu sự ưa thích đối với công chúa trong bức chân dung tăng lên, thì có xác suất một lượng nhỏ năng lượng sẽ được tăng lên.】

Khi Range tỉnh dậy lần nữa và mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ quen thuộc thì trời đã xế chiều.

Mặt trời dần dần lặn về phía tây, ánh sáng vàng đỏ rực rỡ nhuộm một mảng trời mây, ánh sáng xuyên qua cửa sổ gợn sóng thành vòng tròn, tạo thêm một màu sắc ảo mộng cho căn phòng.

Chắc là quản gia đã đưa hắn về phòng.

Bởi vì bên cạnh đầu giường có để sẵn một bức thư, nét chữ đẹp đẽ thẳng hàng của người quản gia – tung tích của Thalia.

Range lắc đầu, một khi ngủ là sẽ ngủ đến khi hoàng hôn sắp tắt luôn.

Nhưng khi hắn ngồi dậy và duỗi người.

Lại phát hiện ra ở vị trí nổi bật trong phòng mình có thêm một bức tranh.

Bức tranh này một mình nó cũng đã mang lại cho toàn bộ căn phòng một chút tinh tế nghệ thuật.

Range ngồi trên giường, cau mày và nhìn chằm chằm vào bức chân dung của Thalia.

Người hầu và quản gia chắc đã hiểu lầm ý hắn rồi.

Không phải là hắn nhờ họ đóng khung và treo bức tranh này lên trong phòng.

Ý hắn là đem nó cất đi.

Nếu không, để người trong bức chân dung nhìn thấy ai đó vẽ đã cô ấy một cách nghiêm túc như vậy thì sẽ xấu hổ biết bao!

“Thôi đi.”

Range miễn cưỡng ra khỏi giường.

Dù sao thì Thalia cũng không có cơ hội đến phòng hắn.

Chỉ cần dụ cô ấy rời khỏi đất nước này một cách an toàn thì xem như thành công.

Bạn đang đọc Không được phép tước đoạt quyền làm người của tôi của Tịch Tịch Đáng Thương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cuuvibachho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.