Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 940 chữ

Chương 5 : Chuyện của Dương Khánh Nhi.

Tiệm kem————————————-

Tôi cùng Khánh Nhi đang ăn hết ly này đến ly khác của tiệm kem, thật sư nể với số lượng ly kem đang tăng trên bàn.

Tôi mở đầu câu chuyện sau một lúc nói linh tinh :

- ” tiểu Nhi, cậu thích tên Gia Vỹ ư ? ”

- ” hở… không…. không có ”

- ” cậu nói dối tệ quá, Nhi ạ. kể mình nghe đi ”

- ” ừm… là …”

Hồi tưởng của Khánh Nhi ————————

Năm ấy là giữa lớp 9, Nhi vừa đạt học bổng học kì I nên được học ở học viện Galaxy. Cô vừa mừng vừa lo. Mừng vì được học trong môi trường quá tốt mà không tốn tiền vì nhờ có học bổng, nhưng lo vì dù gì cũng làtrường cho con nhà giàu có, người nghèo như cô vô đấy bị mọi người khinh miệt thì sao ?

Nhà Khánh Nhi nghèo, bố cô mất trong một vụ tai nạn xe do chính cô chứng kiến khi mới 5 tuổi nên cô cực kì nhạy cảm với giao thông. Mẹ nuôi cô đến năm cô 15 tuổi thì cũng mất do bệnh ung thư giai đoạn cuối, vì quá nghèo nên không thể cứu chữa ẹ được. Mẹ mất một tháng rồi thì cô nhận được học bổng nên quyết định rời thị trấn của mình lên đây bắt đầu cuộc sống mới.

Khi chuyển vào, bạn bè biết cô chỉ là đứa nghèo nàn nên xem thường cô, hay bày đủ trò hại cô, xem cô là thứ để giải trí.

Cô học chung với Gia Vỹ từ khi chuyển vào đến giờ, nhưng cậu cúp tiết rất nhiều, lại không thèm để ý xung quanh dù là bạn chung lớp ngồi gần cậu.

Lần ấy, sau khi cô bị một đám nữ sinh lớp trên hành hạ, người lấm bùn dơ bẩn nên không vào lớp được, đi lòng vòng trên sân thượng thì nghe được tiếng violin. Tò mò nên cô tiến lại xem, thì ra là Gia Vỹ. Cậu nhắm mắt say sưa kéo đàn, một bản nhạc buồn. Gió thổi nhẹ qua làm tóc cậu hơi rối. Trông cậu thật lãng tử, không gì gọi là trăng hoa quậy phá. Cô rung động nhẹ khi thấy cảnh đó, nhưng chỉ là thoáng qua thôi.

Lần này, ở sân sau trường, nơi lãng mạn khi có một đài phun nước lớn, nhiều hàng cây xanh và bồn hoa đủ loại xung quay sân. Cô bị lôi tới đây, như mọi khi, là bị đánh, lý do vì cô không xứng đáng trong trường này, nhìn thật chướng mắt. Trong khi cô như muốn ngất đi, thì thấy Gia Vỹ đi tới khiến đám con gái đang đánh cô phải tái méc chối bay mọi chuyện rồi vội vàng đi mất. Gia Vỹ tới đưa cô ngồi trên bệ đài nước, lấy khăn tay lau qua vết thương cho cô, bảo cô cứ giữ lấy khăn tay này đi, trả sau cũng được, rồi cậu đi. Cậu có vẻ không nhìn kĩ cô vì tóc cô rối che đi khuôn mặt với thêm cô cứ cúi đầu mãi.

Từ đó, cô nghĩ khác về Gia Vỹ, thấy cậu là người tốt chứ không đáng ghét như cô nghĩ. Và cứ thế, cô thích câu lúc nào. Đã 2 năm rồi, chỉ có điều, sau lần đó, cậu chưa từng để ý cô, ngay cả chuyện giúp cô cậu cũng không nhớ.

Kết thúc hồi tưởng—————————–

- ” ra vậy ”

- ” còn Nhã nhi, kể mình nghe chuyện cậu đi ”

Tôi cũng không ngại gì kể hết mọi chuyện ra.

- ” Thật sao, hóa ra cậu cũng … ”

- ” ừm, do may mắn thôi mới được cô Quỳnh giúp đỡ ”

Cả buổi trong tiệm kem, chúng tôi chia sẻ biết bao điều, cảm thấy hiểu nhau hơn rất nhiều.

Về đến nhà, vừa vào, cái tôi thấy ngay là tên La Giản Thạch đang ngồi vắt chân đọc báo. Dù gì hắn cũng nói không cần quen biết nên tôi mặc kệ bước vào nhà, chào cô Quỳnh đang dưới bếp chuẩn bị thức ăn.

- ” A Nhã nhi về rồi. Trường mới thế nào ? ”

- ” Tuyệt lắm cô ạ. Con quen được một người bạn mới hoàn cảnh giống con nên cảm thấy thoải mái hơn nhiều. ”

- ” tìm được bạn là tốt rồi. Con với Thạch Thạch đi tắm đi rồi xuống ăn cơm nha ”

- ” vâng ”

Tôi đi ra thì không thấy tên ấy đâu, chắc hắn lên phòng rồi, tôi mặc kệ đi lên cất cặp, rồi tắm át mẻ. Sau đó, miễn cưỡng đi gọi hắn xuống ăn cơm.

Bàn ăn chỉ 3 người mà thật nhiều thức ăn, có phải phí không ? Tôi ăn ngon miệng, thuận lời hỏi :

- ” Bác trai đâu sao con chưa từng thấy hả cô ”

Một không gian trầm lắng một lúc, Giản Thạch thay mẹ mình lên tiếng :

- ” Bố tôi đã ly dị 8 năm rồi. Ông có gia đình mới rồi. ”

Biết mình hỏi điều không phải, tôi không dám thắc mắc thêm, chỉ im lặng ăn tiếp, rồi rửa chén, quét dọn nhà dù cô Quỳnh cản với lý do là mới ngày đầu đi học, sợ tôi mệt.

Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 6

Bạn đang đọc Không Chỉ Thiên Thần Mới Có Thể Mang Lại Hạnh Phúc của Nhím JennyBK
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.