Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 44

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

CHAP 44

Có những khoảnh khắc ghi mãi trong lòng…

Có những kỉ niệm đọng lại mãi trong tâm trí…

Có những mối tình không thể nào quên…

Và thời gian thì không chờ đợi ai…

Nếu đã không thể bước tiếp thì hãy quay đầu lại.


Cậu nhìn theo bóng cô ấy nhẹ nhàng bước trên con đường đầy nắng,trái tim chộn rộn những cảm giác rất mới lạ.Chưa bao giờ cậu được nhìn thấy cô ấy xinh xắn dễ thương đến thế,cứ như là Vũ Hòang Linh có một cô em sinh đôi với tính cách hoàn toàn khác biệt vậy.

Cậu đã định ra đi,vì cứ ngỡ tình cảm với cô chỉ là một chút bồng bột con nít,nhưng đã quyết định rồi mà không thể bước tiếp,không thể xóa tan cái cảm giác tiếc nuối day dứt trong tim.

Và cũng không thể quay đầu lại...

Phong nhớ cô ấy đến điên dại....

Mối tình đầu đối với cả Phong và Linh đều là vết khứa sâu hoắm,tê dại...

Cậu không thể quay đầu lại nữa,nhưng cũng không đủ tàn nhẫn để buông tay ra đi...

Cô vì nghĩ mình không có quyền níu kéo,nên đã cố gắng để gạt bỏ cậu ra khỏi cuộc sống...

Đến một lời tạm biết tử tế cũng không có....

Có người từng nói “Những người yêu nhau sẽ trở về bên nhau...”

Liệu Phong và Linh còn có thể trở lại bên nhau?

Cậu không quay đầu lại được nữa rồi….vì số phận quá trớ trêu...

Cậu quay trở về cũng là vì nỗi nhớ cô dằn vặt trái tim vốn đã không hề lành lặn gì của cậu...vốn dĩ là chỉ định nhìn cô rồi lặng lẽ ra đi như chưa bao giờ đến...

Nhưng cậu quên mất một điều khi vừa nhìn thấy hình ảnh đáng yêu hết sức của Linh,đó là cô ấy rất nhạy cảm...rất sắc sảo....

Lúc đó cậu chỉ muốn ôm lấy cô thật chặt,vì tình yêu đã quá sâu sắc rồi,thời gian có là gì đâu....

Thời gian cũng phải bất lực hòan tòan trước hai tâm hồn quá cứng đầu và mang nặng tổn thương ấy...

* Cả ngày hôm nay tôi cứ như một đứa tự kỷ,dù cố dấu đi cái tâm hồn đang dấy lên một cảm giác không thể gọi tên thì khuôn mặt vẫn đầy u ám và mệt mỏi sau một đêm thức trắng để ... khóc.

Haizzz,may mắn là không có nhiều người nhận ra điều đó,hay nói đúng hơn là chỉ có mỗi Kim My nhìn thấy được.Nhưng cô ấy không vô duyên đến mức gặng hỏi bằng được,cô ấy muốn để tôi tự nói khi tôi cảm thấy đã bình tâm lại.

Nhưng đó là nơi chốn yếu đuối nhất trong tim tôi,đâu phải dễ dàng mà nói ra được.Tôi không có thói quen tâm sự với người khác.

Về điểm này thì Kim My và tôi giống hệt nhau,Kim My cũng là người giỏi che dấu cảm xúc,và không bao giờ nói với người khác về những nỗi đau trong lòng mình,thế nên muốn hiểu được cô ấy rất khó,người lợi thế nhất là người ở bên cạnh cô ấy từ nhỏ.

Kim My đi bên cạnh tôi,rồi dường như cô ấy không còn chịu đựng được sự im lặng của tôi nữa,khẽ khàng nắm tay tôi và nói :

-Linh à,chiều tan học đi với tớ đến một nơi được không?

Tôi chưa bao giờ thôi bối rối trước ánh mắt như xoáy vào tim gan người đối diện của cô ấy,chỉ là tôi biết cách che dấu cái bối rối ấy hơn những người khác mà thôi...

-Okay,dĩ nhiên. ^^ Kim My đi đâu mà lại rủ tớ nhỉ?

Tôi nhoẻn cười tươi tắn,cứ như chưa hề có một chút xao động nào trong tâm hồn tôi,nụ cười ấy là giả tạo.Kim My cũng cười thật tươi đáp lại,nụ cười ảo đến mê hồn...

-Bí mật,không thể tiết lộ được...

Kèm theo đó là một cái nháy mắt đầy ẩn ý.

Tôi biết Kim My đang cố xốc lại tinh thần cho tôi,và khiến tôi có thể thanh thản mà băng bó những vết thương lòng sâu hoắm ấy.


-Lavender à?Cậu làm thế nào mà tìm được một cánh đồng Lavender đẹp thế này???

Tôi,lần đầu tiên nhìn thấy những cánh hoa Lavender ấy,đã không thể kìm lòng mà thốt lên một câu cảm thán.Nơi nay quả thực quá đẹp,và quá hợp với tôi.

-Tình cờ thôi....

Gương mặt cô ấy bình yên đến lạ,nhưng đôi mắt thật sự rất buồn,xa xăm và đựng đầy nỗi nhớ,về một mối tình đã đi vĩnh viễn rồi chăng?

-Vậy thì tớ may mắn rồi,vì đã tình cờ quen được một người tình cờ biết cánh đồng Lavender đẹp

đến thế....

Cô ấy nghe xong câu nói của tôi thì bật cười thành tiếng,thực ra cũng chẳng phải do nó buồn cười gì,chỉ là cô ấy đang cần một người ở bên cạnh,và tôi vô tình phải đảm nhận vị trí ấy.

-Thực ra là ... bởi vì một người con trai đã buông tay tớ ra....vào lúc tớ cần người ấy nhất.... Flash Back

-Hai giờ chiều nay,tôi đợi Kima ở Evil,không đến không về....

Là Kai đã chủ động hẹn cô?Đây có đúng là sự thật?

Kim My hai năm trước là một bóng hồng ngây thơ chính hiệu.Rất dịu dàng,rất hồn nhiên,không giống như nét sắc sảo quyến rũ bây giờ.

Kim My hai năm trước không có khả năng nhìn thấy trái tim người đối diện...

--- Evil --- 2.03 PM

Cô muộn ba phút.Ba phút của Kai là cả một vấn đề đấy!

-Kim uống gì?

Kai nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy cô,Kim My chỉ thẹn thùng cúi đầu lí nhí nói :

-Cho tớ nước cam ép...

Kai lại khuyến mãi chị phục vụ thêm một nụ cười nữa,và quay sang Kim nháy mắt :

-Lựa chọn thông minh đấy!

Chỉ một câu nói với năm từ riêng biệt,cũng đủ làm cho Kim My bồi hồi xao xuyến.Cô đã thầm thích Kai từ lâu lắm rồi,nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thổ lộ tình cảm với cậu,chứ đừng nói là được cậu chủ động hẹn thế này.

Hai con người ấy ngồi im lặng bên cạnh nhau gần một giờ đồng hồ.Cậu muốn để cô mở lời trước,còn cô thì chẳng biết nói gì cho phải.Thế nên người ngòai nhìn vào cứ tưởng hai đứa đang đọ độ gan lỳ.

Cuối cùng thì Kai là người chịu thua trước :

-Đi nào,tôi muốn đưa Kim đến một nơi...

Cậu ấy nhoẻn cười khiến trái tim cô đập lệch một lần nữa.

Và cậu ấy đã nắm lấy tay cô bằng bàn tay ấm áp của cậu…bàn tay khiến người ta tin tưởng đến nỗi muốn dựa dẫm vào,nhưng khi buông ra thì đau đớn vô cùng...mãi về sau này,tim cô vẫn luôn rất yêu và rất hận đôi bàn tay ấy,và cả con người ấy...

.....

Cánh đồng Lavender...và tình yêu của cô và cậu bắt đầu...

-Ck iêu vk...

Chỉ một câu nói,từ ngày đầu tiên cho đến ngày cuối cùng,chưa bao giờ thay đổi...cậu luôn chào và tạm biệt cô bằng câu nói ấy...

Rồi thế nào cô cũng chỉ thẹn thùng cúi mặt xuống...để cậu mi nhẹ lên má một cái và vẫy tay chào cậu....

Những ngày đó là hoài niệm xa quá rồi...không còn níu lại được nữa.... Sinh nhật cậu....cậu đã hẹn cô ở cánh đồng Lavender....chỉ có hai đứa....

Và cũng trong chính buổi chiều hôm ấy,lần đầu tiên cô gặp Tiểu Thiên....

Và cũng trong chính buổi chiều hôm ấy,lần đầu tiên cô đau tưởng như vỡ vụn cả cơ thể rồi....

-Kim à...tôi thích bách hợp,nhưng tôi lỡ yêu Lavender mất rồi...xin lỗi Kim nhé....có lẽ tôi lại phải buông tay thôi....

“Buông tay?

Cậu đã buông tay bao nhiêu người rồi?

Sao không nói là “Tôi chán cô rồi,không phải yêu tôi nữa đâu....!”

Sao không thẳng thắn một lần đi...

Lúc bắt đầu đã không thật lòng rồi,thì đến khi chấm dứt cũng phải nói thật ra chứ,làm tim tôi đau cũng được,tôi không muốn nghe những lời giả dối ấy!!!

Tôi hận cậu!

Tôi hận cái chữ Kim mỗi lần cậu gọi tôi....!

Tôi hận câu “Ck iêu vk” mỗi lần phun ra từ cái miệng giả tạo của cậu...!

Tôi hận nụ cười của cậu!!!

Tôi hận cả cái cách cậu yêu tôi......!!!

Hận tất cả!!!

Tại vì tôi dã quá tin tưởng vào tình yêu giả dối của cậu...nên mù quáng không còn biết điểm dừng nữa...”

......

End Flash Back

Vậy là Kim My cũng mang một tâm hồn với quá khứ bị tổn thương sâu sắc....

Nhưng có lẽ cô ấy quá hẫng hụt vì mối tình đầu tan vỡ trong đau đớn....để rồi thay đổi tất cả....thay đổi còn nhiều hơn cả tôi....

Bạn đang đọc Khoảng Lặng Của Trái Tim của Chip
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.