Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13 - 16

Phiên bản Dịch · 3389 chữ

Chương 13: Ngày 2 tháng 1 – Một mình vụng trộm

Lôi Tuấn Vũ công thức hóa ngữ khí, giống như đang cùng Tử Tình nói chuyện công việc, giao nhiệm vụ, khiến người nghe thật sự không thể cảm thấy thuận tai…

“Đã biết! Tuấn Vũ, hai người cứ bận rộn. Tôi khả năng cũng sẽ ra ngoài. Còn chìa khóa…?” Lãnh Tử Tình nhớ đến hắn hình như còn chưa có đưa cho cô chìa khóa nhà. Nếu như cô đi ra ngoài về mà bọn họ còn chưa trở lại, vậy làm thế nào cô vào trong được? Chẳng lẽ cô phải đứng bên ngoài chờ? Giống như một con cún lang thang, có nhà mà không thể về?! Trong đầu Lãnh Tử Tình lập tức hiện lên hình ảnh chính mình, quần áo tả tơi, đứng run run cạnh cửa chờ, không kìm nổi rùng mình một cái! Không thể nào! Kết cục của cô sẽ không đời nào có thể như vậy!

“Không cần chìa khóa gì cả, em chỉ cần ấn ngón tay vào máy khóa cửa vân tay là được. Vân tay của em tôi đã đưa vào hệ thống rồi!” Lôi Tuấn Vũ ăn nốt miếng trứng chiên cuối cùng, liền kéo Kiều Nhi dậy rồi cùng đi ra ngoài.

Giống như cô là người giúp việc của nhà hắn vậy! Nhìn bóng dáng bọn họ biến mất, Lãnh Tử Tình mới chợt nhận ra rằng bọn họ đã ăn sạch hết bữa sáng của cô, lại còn để lại đống chén bát hỗn độn trên bàn, cứ thế bước đi! Ý tứ là bảo cô thu dọn? Lúc cô chạy lên đến ban công, vừa vặn thấy chiếc xe cao ngạo kia nghênh ngang phóng đi. “A!!!” Lãnh Tử Tình rốt cuộc kéo tóc, thét lên chói tai, thật muốn đem cái tên kiêu căng kia vặn gãy cổ!

Ai… Người ở cùng một nhà nha! Sáng sớm. Mẹ đưa bữa sáng đến. Bọn họ thế mà lại ăn hết của cô. Không cần ăn sạch bách như vậy chứ! Cũng may, Lãnh Tử Tình khinh miệt cười cười. Cô sao mà dễ dàng bị dọa cho được. Một lần nữa lấy lại ý chí chiến đấu, Lãnh Tử Tình nhanh chóng mở tủ lạnh, quét mắt qua nguyên liệu thức ăn, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất làm một phần trứng tráng.

Thời điểm hưởng thụ mỹ vị, cô mới bỗng không khỏi thấy cảm khái, cô thật sự đã kết hôn! Hơn nữa còn gả cho một tên chỉ xem cô là vật trang trí. Không! Đây chẳng phải đúng là mong muốn của cô ư? Đúng vậy! Chính thế! Nếu không có bốn vị trưởng bối phiền phức kia quấy rầy, không phải là bây giờ cô còn đang được hưởng thụ một giấc ngủ thoải mái sao? Đúng, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi. Tốt lắm! Ngày thứ hai của 365 ngày, rất mới lạ! Việc cần làm nhất bây giờ là bổ sung giấc ngủ. Nghĩ thông những điều này xong, Lãnh Tử Tình đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng! Kỳ thật, hoàn cảnh này không phải chính là thứ cô vẫn yêu cầu sao? Không có ai quấy rầy, chính mình có cuộc sống riêng, thật tự do! Ngay cả sự giám thị của lão ba lão mẹ cũng đã có thể chạy thoát, thực sự là khiến người ta phải mỏi mắt chờ mong. Tốt lắm, Lãnh Tử Tình vui vẻ thu dọn bát đĩa. Hỏa tốc về phòng.

Đầu tiên nhìn đến là chiếc giường lớn kia, Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày. Hẳn là trước tiên phải thay chăn ga đi! Lên mạng tìm một cái? Không không không! Sẽ không thể nhanh như vậy đưa tới được! Mà hiện tại cô thật sự rất buồn ngủ. Tìm kiếm xung quanh một vòng, không thấy chỗ nào có chăn ga sạch mới giặt. Chợt nghĩ tới phòng của Lôi Tuấn Vũ. Cô chạy nhanh qua mở cửa. Haizz, cái này cũng không thể trách tôi nha! Tại cửa cũng không có khóa, nên tôi cứ thế vào thôi. Cuối cùng, cô tìm tìm trong phòng của Lôi Tuấn Vũ thấy rất nhiều ga trải giường sạch sẽ, màu sắc gì cũng có. Lãnh Tử Tình lẩm nhẩm đếm qua, có vẻ như có khoảng hơn 20 chiếc. Kỳ quái! Cứ cho là để thay giặt, cũng không cần nhiều đến như vậy đi?! Lãnh Tử Tình không khỏi nhíu mày, tự hỏi không hiểu hắn làm gì với đống ga này? Thật sự là kỳ quái! Thôi, mặc kệ nó! Lãnh Tử Tình chọn lựa một cái màu hồng cánh sen có vẻ lịch sự, tao nhã, đem trở lại phòng mình, thay cho cái hình hoa mẫu đơn chói lọi kia. Tốt lắm! Đã chịu đựng đủ lâu. Bắt đầu hưởng thụ cảm giác thoải mái nằm ngủ thôi!

Chương 14: Ngày 2 tháng 1 – Có trộm?

Tốt lắm! Đã chịu đựng đủ lâu. Bắt đầu hưởng thụ cảm giác ngủ thoải mái thôi! Lãnh Tử Tình đặt chuông báo thức lúc 11 giờ, tính toán mình có khoảng 4 tiếng để ngủ. Không thể chậm thêm một giây, một hai ba, ngủ! Quả nhiên, không đến một phút sau, mí mắt Lãnh Tử Tình đã nặng nề sụp xuống…

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, cô vẫn còn đang trong giấc ngủ say, giống như nghe được tiếng vang vọng lại từ nơi rất xa. Dần dần, thanh âm rõ ràng, cô bỗng nhiên bừng mở mắt, a, trưa rồi! Haizz, thật là thoải mái! Lãnh Tử Tình lười biếng di chuyển thân người, vặn vẹo thắt lưng rồi uể oải duỗi tay chân. Đối với Lãnh Tử Tình, duỗi người rất quan trọng, đây là tư thế thả lòng đầu tiên của cô để nghênh đón mỗi ngày mới. Tâm trạng trong lòng cũng theo động tác duỗi người này mà trở nên thư thái hơn.

Đột nhiên, Lãnh Tử Tình giống như nghe được tiếng động của người nào đó ở bên ngoài. Sửng sốt, có trộm? Tim Lãnh Tử Tình bỗng chốc thắt lại. Trời ạ! Khu dân cư cao cấp thế này mà cũng có trộm?

Nhẹ nhàng di chuyển tới sát cửa, cô lắng nghe tiếng động bên ngoài, quả nhiên là có người. Lãnh Tử Tình dựng hết cả tóc gáy! Cô nhìn nhìn xung quanh, căn phòng lớn như vậy thế mà chẳng có thứ gì có thể làm vũ khí. Nhanh trí nghĩ ra, cô thuận tay nắm lấy chiếc bình hoa trên nóc tủ âm tường. Có vũ khí trong tay, Lãnh Tử Tình đứng thẳng người, bộ dáng anh dũng lên rất nhiều. Ngay sau đó, cô gắt gao dán người lên vách tường, theo khe cửa nhìn ra phòng ngoài. Mẹ ơi! Là một người đàn ông rất cao lớn! Hai chân Lãnh Tử Tình lập tức muốn nhũn ra. Cửa nhà phải dùng vân tay mới mở được, thế mà hắn có thể vào được đến đây, vậy chẳng phải rõ ràng là trộm sao?! Trời đất! Đường đường là chủ tịch tập đoàn Kiêu Dương, vậy mà trong nhà cũng để bị trộm, Lôi Tuấn Vũ đúng là quá keo kiệt! Đến tiền thuê bảo vệ mà cũng tiếc?! Chết mất! Lại nhìn thấy tên đàn ông kia đang hướng cầu thang đi lên — ôi trời! Tên trộm này sao lại cường tráng thế không biết?! Xem tướng mạo thì cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại đi làm mấy việc bất lương. Cuộc đời này đúng là xô đẩy con người!

Cổ Dương vừa lên lầu vừa tức giận: “Cái gì chứ! Còn nói là trong nhà có người! Đã bấm chuông cửa đến một trăm linh tám lần rồi, ngay cả bóng dáng người cũng chẳng thấy. Lôi Tuấn Vũ, cái tên tiểu tử này có phải muốn đùa giỡn với mình không ?! Nếu không phải lấy tập tài liệu trên kia, mình cũng sẽ không làm mấy việc tổn hại thanh danh này, người không biết lại còn tưởng là…”

Lãnh Tử Tình tim đập liên hồi, cô đột nhiên nghĩ tới Hoàng Kế Quang, Đổng Tồn Thụy, Khâu Thiếu Vân… Phi phi phi! Làm gì mà so với bọn họ, họ đều là anh hùng lừng lẫy cả đấy! Thôi, không cần biết, mặc kệ! Ngay khi người đàn ông cao lớn vượt qua cánh cửa, hướng vào phòng Lôi Tuấn Vũ, nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh, Lãnh Tử Tình bỗng chốc vọt ra ngoài, vung bình hoa trong tay lên, ném về phía đỉnh đầu của tên trộm.

Cổ Dương hét lên, đột nhiên nhận ra sau lưng mình có tiếng gió xẹt qua, vội quay đầu lại, chợt nghe “bang” một tiếng, bình hoa nện vào bả vai Cổ Dương, lập tức vỡ tan bắn ra bốn phía, cứa cả lên hai gò má Cổ Dương, máu lập tức nhỏ giọt chảy xuống.

“A!!!” Lãnh Tử Tình ngẩng đầu lên liền thấy Cổ Dương quay sang, máu chảy đầm đìa, không thể kìm được cất cao giọng, hét ầm lên.

Cổ Dương nheo lại ánh mắt nguy hiểm, chiếu về phía người phụ nữ đã “thi hành” bạo lực lên người mình. Là cô ta đả thương anh đấy có được không, còn kêu la cái quỷ gì chứ? Ánh mắt hung tợn quét nhìn toàn thân Lãnh Tử Tình, Cổ Dương xác định cô nhất định là người giúp việc nhà Lôi Tuấn Vũ! Bởi vì phụ nữ có thể xuất hiện ở bên người hắn, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn ba vòng, Lôi Tuấn Vũ là một tên cực kỳ kén chọn!

Chương 15: Ngày 2 tháng 1 – Vừa ăn cướp vừa la làng

Ánh mắt hung tợn quét nhìn toàn thân Lãnh Tử Tình, Cổ Dương xác định cô nhất định là người giúp việc nhà Lôi Tuấn Vũ! Bởi vì phụ nữ có thể xuất hiện ở bên người hắn, bắt buộc phải đạt tiêu chuẩn ba vòng, Lôi Tuấn Vũ là một tên cực kỳ kén chọn! Cô nàng nhìn qua đã thấy hầu như chẳng có gì này khẳng định không phải là phụ nữ của hắn!

Thế nhưng, nếu cô đã ở nhà thì vì cái gì mà anh nhấn chuông đến một trăm tám mươi lần mà cô vẫn giả vờ không nghe thấy? [Anh ơi, lần trước anh nói là “một trăm linh tám lần” đấy, sao bây giờ đã thành “một trăm tám mươi lần” rồi? Anh có dùng thủ pháp nói quá, thì cũng không đến mức đã ngoa dụ rồi, lại còn ngoa dụ thêm một lần nữa lên đến gần gấp đôi chứ? :))] Lôi Tuấn Vũ nói trong nhà có người, chính là nói người giúp việc bị lãng tai này?! Cô nàng chết tiệt! Cúi đầu nhìn những mảnh sứ nhỏ trên mặt đất, Cổ Dương lạnh lùng nói: “Cô đánh vỡ bình hoa yêu thích nhất của Vũ. Cô xác định một năm tiền công của cô có thể đền bù đủ?!”

Cái gì vậy? Hắn đang nói đến chiếc bình hoa bị vỡ nát này sao? Lôi Tuấn Vũ yêu thích nhất? Một năm tiền công? Có phải hắn nghĩ mình là người hầu của Lôi Tuấn Vũ hay không? Tên trộm này quen biết Lôi Tuấn Vũ? “Anh là ai? Vì sao giữa ban ngày ban mặt lại vụng trộm vào nhà của người khác? Anh muốn làm cái gì?!”

Lãnh Tử Tình cuối cùng cũng lấy lại được tiếng nói, cô bắt đầu chất vấn người đàn ông này. Nói là chất vấn, nhưng thực ra cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt hắn, mấy vệt máu kia hình như vẫn còn chảy. Trong lòng đã hơi có chút chột dạ, ngộ nhỡ hắn không phải trộm, chị gái à, chị không phải là đã đi quá xa?! Vã mồ hôi!

“Tôi là ai? Vậy tôi cũng muốn hỏi chút, cô là ai?!” Cổ Dương đang nói, di động bỗng vang lên, anh nhanh chóng bắt máy, mày không khỏi nhíu lại, dường như có chút cáu kỉnh. Không đợi anh mở miệng, trong di động liền vang lên tiếng Lôi Tuấn Vũ: “Cổ? Làm sao mà vẫn còn chưa quay lại thế? Cho dù trong nhà không có người cũng không làm khó được cậu đi?” Ngữ khí Lôi Tuấn Vũ rõ ràng có chút lo lắng. Xem ra tập tài liệu này có vẻ rất quan trọng với hắn.

Tiếng trong di động rất lớn, Lãnh Tử Tình lập tức nhận ra giọng Lôi Tuấn Vũ, nói như vậy, người đàn ông này là… bạn của Lôi Tuấn Vũ?! Ách, gì chứ, làm sao mà người ta biết được! Len lén nhìn thoáng qua má của người kia, trời ạ! Vô cùng thê thảm, rất nhiều máu! Nhưng mà cũng không thể trách cô được. Ai bảo trước đó không có ai thông báo trước với cô! Cô làm như thế cũng chỉ là để tự vệ nha! Thừa dịp người đàn ông này còn đang nghe điện thoại không rảnh, Lãnh Tử Tình lén lút lùi về phía sau chạy trốn, bước rất nhỏ, cơ hồ không nhìn ra cô đang di chuyển.

“A! Vũ, tôi vừa mới về nước, cậu đã liền tặng tôi một món quà lớn thế này? Không có ai ở nhà thực ra tôi còn không lo lắng, nhưng hiện giờ trong nhà không chỉ có người, mà lại còn là một người giúp việc bạo lực! Tốt lắm, mười phút nữa tôi sẽ đem cả văn kiện và hung thủ muốn giết tôi này đến. Vết thương của tôi sẽ ghi cho cậu. Xem xem mấy dự án quy hoạch có cái nào tốt nhất thì đưa ra đây! Tập đoàn Cổ Thị sẽ không ngại lên kế hoạch phát triển quảng cáo. Nếu không, tôi sẽ giữ nguyên hiện trạng để tố cáo cậu tổn thương thân thể!” Cổ Dương đang nói chuyện, liền ngẩng đầu, hét lớn: “Chết tiệt! Ngươi nghĩ là có thể chạy thoát được à?” Phút chốc tắt điện thoại, vươn tay đến dễ dàng bắt lại Lãnh Tử Tình đã di chuyển gần đến cửa phòng.

Lôi Tuấn Vũ đưa điện thoại ra xa khỏi tai, cách đến cả thước. Cậu ta đang quát mình sao? Không thể nào! Nghe có vẻ như là quát cái người đang ở nhà kia! Là Tử Tình? Hung thủ muốn giết người? Cổ Dương với thân thủ như vậy mà lại bị thương? Cái gì chứ! Anh chẳng qua chỉ là nhờ Cổ Dương đang thuận đường nên qua nhà lấy giúp anh tập tài liệu thôi mà. Nếu không có hai bên cha mẹ làm ầm ĩ, anh sao lại có thể để quên văn kiện quan trọng như vậy ở nhà được. Ôi cái cuộc hôn nhân này! Vốn cứ tưởng là khúc nhạc dạo của cuộc sống tự do, nhưng sao mà anh lại có chút cảm giác giống như vận rủi mới bắt đầu thế này?

Nếu không có hai bên cha mẹ làm ầm ĩ, anh sao lại có thể để quên văn kiện quan trọng như vậy ở nhà được. Ôi cái cuộc hôn nhân này! Vốn cứ tưởng là khúc nhạc dạo của cuộc sống tự do, nhưng sao mà anh lại có chút cảm giác giống như vận rủi mới bắt đầu thế này?

Ở nơi khác, Lãnh Tử Tình đang bị Cổ Dương hung hăng túm lấy cánh tay, trong lòng ngay lập tức thấy rối cả lên, làm gì mà dữ tợn thế chứ! Anh ta… Anh ta… “Buông ra! Anh làm gì?!” Lãnh Tử Tình ra sức giãy dụa, thực ra cô khá sợ hãi, cộng thêm trong lòng rất căng thẳng, vì vậy muốn lợi dụng sự giằng co để bình ổn lại tâm trạng mình.

“Mười phút nữa thôi! Mười phút sau cô sẽ biết tôi muốn làm gì!” Cổ Dương căn bản không thèm để ý đến sự giãy dụa vô nghĩa của cô. Cổ Dương anh chưa bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng người phụ nữ này thực sự khiến người ta có ước muốn ấy! Đã vô duyên vô cớ đánh người xong còn định trốn? Tưởng Cổ Dương anh là ăn vỏ trấu lớn lên à?!

“Phòng làm việc ở đâu?” Cổ Dương hung tợn hỏi.

Phòng làm việc? Không phải là hắn muốn giết cô trong đấy chứ! Trong đầu bất chợt xuất hiện hình ảnh mình chết bi thảm tại bàn máy tính trong phòng làm việc của Lôi Tuấn Vũ. Không không không! Khả năng có thể cô sẽ chết trong một góc với một vết cứa trên cổ! Hoặc hắn có thể ăn miếng trả miếng, sẽ làm cho trán mình tràn đầy máu tươi!

Gì chứ?! Tâm trí người phụ nữa này đã lại bay bổng ở chỗ nào rồi? Chết tiệt! Cổ Dương thật muốn nổ tung. “Quỷ tha ma bắt cái cô này! Phòng làm việc ở đâu?!” Tiếng hét của Cổ Dương như muốn rung chuyển cả phòng của Lôi Tuấn Vũ.

“A, ở bên kia!” Lãnh Tử Tình trong lúc cấp bách liền tùy tiện lấy tay chỉ.

Cổ Dương siết chặt cánh tay, kéo Lãnh Tử Tình đi về phía căn phòng đó. Cửa mở, sắc mặt Cổ Dương tối sầm lại. Lãnh Tử Tình lập tức muốn tìm một đường để chạy trốn. Hắn sẽ không bóp chết cô chứ? Cánh tay đau quá đi mất!

“Chết tiệt cái cô này! Cô dám nói đây là phòng làm việc?! Lôi Tuấn Vũ! Cậu sẽ không yên với tôi đâu!” Cổ Dương ngửa mặt lên trời thở dài. Anh chưa từng bao giờ cảm thấy bức bối như thế! Xem ra người phụ nữ này không chỉ bị nghễnh ngãng nặng, còn cố tình muốn gây hiềm khích! Đợi đấy, tất cả những chuyện này anh sẽ tìm Lôi Tuấn Vũ tính sổ. Nắm lấy tay Lãnh Tử Tình, Cổ Dương đá văng một cánh cửa khác ra, máy tính, giá sách… Tốt lắm, đây chính là phòng làm việc. Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy tập tài liệu kia! Thuận tay cầm lên, liền sải bước đi ra cửa, không quan tâm Lãnh Tử Tình lảo đảo, chật vật, bị kéo theo.

“Anh này! Anh này! Anh muốn làm gì?! Anh muốn dẫn tôi đi đâu?!” Hiện giờ điều Lãnh Tử Tình muốn làm nhất là rút được cánh tay ra, đau quá! Cảm giác giống như là sắp bị chặt đứt đến nơi.

“Cô im đi! Còn ồn ào nữa tôi sẽ đưa cô đến đồn cảnh sát!” Cổ Dương kéo Lãnh Tử Tình ra khỏi phòng, mở cửa xe phía bên vị trí cạnh người lái, nhét cô vào trong, còn thay cô thắt dây an toàn!

Lãnh Tử Tình bị sức mạnh rắn chắc siết chặt. Không hiểu sao cô cảm thấy bộ dáng Cổ Dương thắt dây an toàn giống như đang lấy một dây thừng dài trói cô lại, cảm giác như muốn thít chết cô, ánh mắt kia, sức mạnh kia… Đúng là kinh dị! Lo lắng xoa xoa cổ tay vừa bị hắn bóp, Lãnh Tử Tình ai oán thấy một vòng tím bầm, giống như mới đeo cho cô một chiếc vòng tay màu xanh vậy! Rất bạo lực! Vội vàng kéo ống tay áo xuống, che phủ cánh tay thảm thương. Hơn nữa, vừa xong không để ý mình mặc ít như vậy, hiện giờ ngồi trên xe cô mới bắt đầu run cầm cập! Lúc này đang là mùa đông đấy! Trong sẽ cũng không hơn ngoài trời bao nhiêu! Mà tên đàn ông này căn bản là không có bật điều hòa. Vừa lạnh vừa căng thẳng nên lại càng thấy lạnh hơn! Lãnh Tử Tình không khỏi co ro, ôm quanh người xoa hai cánh tay. Ông trời ơi, có ai biết hay không là cô đang bị bắt cóc?

Bạn đang đọc Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) của Guai Wu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.