Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 57 - 60

Phiên bản Dịch · 3459 chữ

Chương 57: Ngày 4 tháng 1 – Chữa lợn lành thành lợn què

Lãnh Tử Tình vừa lên bờ liền bắt đầu thử duỗi chân mình, tên đàn ông chết tiệt! Mặc kệ anh là ai, muốn tôi nói cảm ơn á, không có cửa đâu! Ai ui, đau quá! Đúng là lâu quá rồi không xuống nước, thế nào mà hôm nay lại thành thuyền mắc cạn như vậy chứ! Thật là quá mất mặt!

Không biết là duỗi bao lâu, chân Lãnh Tử Tình cuối cùng mới hết bị chuột rút! Cô lúc này mới nghĩ đến bị xấu hổ không chỉ có một mình mình, còn cả Tát Bối Nhi nữa. Lúc này Tát Bối Nhi đã được Quách Oánh Tuyết lấy khăn tắm bao hết cả nửa người trên, đang ngồi ở chỗ kia, bộ dáng nhe nanh trợn mắt, phong thái thục nữ sớm đã không còn! Có thể thấy là cú ngã kia quả thật rất nặng! Cô đau đến mức quên hết cả việc bảo vệ hình tượng xinh đẹp của mình!

Lãnh Tử Tình không khỏi thấy áy náy, đều là tại cô! Làm liên lụy đến cả Tát Bối Nhi. Lắc mạnh đầu. Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến anh ta chứ?! Chẳng qua là lúc cười trông có vẻ giống thôi mà! Rõ ràng anh ta chẳng có chút ý nghĩa gì với mình, sao mà chỉ một nụ cười đã bị dọa ra thế này? Thật ngu ngốc! Hơn nữa, anh ta sao lại có khả năng đến chỗ này được? Lãnh Tử Tình không khỏi nhăn mặt nhíu mày, ý nghĩ đó thật đúng là không thể xảy ra.

Lôi Tuấn Vũ khải hoàn trở về, Cổ Dương không kìm được vỗ tay cổ vũ.

Lôi Tuấn Vũ tức giận nói: “Cổ, sau này những việc từ thiện cậu tự đi mà hoàn thành nhé, tôi không có tâm trạng cùng chơi đùa với cậu đâu!”

“Ha ha, chẳng qua là mình muốn kiểm nghiệm một chút xem khả năng bơi lội của tiểu tử nhà cậu có bị thụt lùi hay không thôi mà!” Cổ Dương cười vô cùng đắc ý.

“Vậy kết quả đâu?”

“Uhm.” Cổ Dương ra vẻ trầm tư, “Kỹ năng bơi tuy rằng không hề giảm sút, nhưng phương thức cứu người của cậu còn cần phải cải thiện nhiều. Cậu không phát hiện ra cô gái cậu vừa cứu lên kia dường như chân bị chuột rút sao?” Cổ Dương tựa hồ còn nghiêm túc mà phân tích.

“Cậu biến đi!” Lôi Tuấn Vũ tức giận sa sầm mặt. Cần cậu ta ở đây dạy bảo anh sao?!

“Mình nói thật mà! Không tin thì cậu nhìn đi!” Cổ Dương buồn cười chỉ chỉ Lãnh Tử Tình ngồi bên cạnh bể bơi kia đang vặn chân. Lôi Tuấn Vũ nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta, không khỏi ngạc nhiên, a? Sao lại trùng hợp ngẫu nhiên như vậy được? Cô ấy đúng là bị chuột rút?

“Ha ha, mình nói đúng chứ! Khi cứu người cậu không nên kéo mắt cá chân của người ta trước tiên, như vậy sẽ rất dễ dẫn đến tình huống này! Có điều, mình nghĩ cô gái kia hẳn là không cần cậu cứu, nếu không, xảy ra việc như vừa rồi, có khi cậu còn phải hy sinh “nhan sắc” làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy nữa!”

“Cậu đi chết đi!” Lôi Tuấn Vũ ngang ngạnh nói, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút cảm giác áy náy. Xem ra đúng là anh hơi lỗ mãng thật. Lại liếc mắt nhìn cô gái kia lần nữa, có vẻ như đã tốt hơn rồi, Lôi Tuấn Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào thì anh cũng chẳng thích làm người tốt mà.

Trần Hàng từ phòng khách đi tới, báo cho Lôi Tuấn Vũ và Cổ Dương biết bọn họ được xếp vào tổ thứ hai mươi, rất ít người, chỉ có mười thành viên.

Cổ Dương không khỏi huýt sáo: “Vũ, xem ra lão Trần cũng rất nghĩa khí! Đúng như đã hứa, sắp xếp cho chúng ta những thứ tốt nhất!” Ánh mắt ái muội nhìn về phía Trần Hàng ý hỏi, quả nhiên nhận được ánh mắt khẳng định trả lời.

Bên dưới kính mát, thản nhiên nhìn lướt qua mấy cô gái đối diện, Lôi Tuấn Vũ không khỏi cười giễu cợt. Đúng như Cổ nói, đã đến rồi thì cứ chơi đi, khóe miệng anh không kìm được nhếch lên: “Lão Trần hẳn là biết khẩu vị của tôi!”

Lão Trần ha ha cười nói: “Yên tâm đi! Có kiểu cậu thích!” Lão Trần đã cố ý phân tổ, đương nhiên sẽ không để cho bọn họ phải thất vọng. Vừa rồi ông có để ý bạn của Tiểu Tuyết, có hai người thật đúng là nổi trội, đều là những cô nàng xinh đẹp xuất thân tài phú. Khẩu vị của Lôi Tuấn Vũ, trong nhóm vài người có, vài người không! Ông sắp xếp như thế cũng là có ý tác hợp bọn họ.

Chương 58: Ngày 4 tháng 1 – Lãnh Tử Hiên

Khẩu vị của Lôi Tuấn Vũ, trong nhóm này vài người có, vài người không! Ông sắp xếp như thế cũng là có ý tác hợp bọn họ. Tổ thứ hai mươi chỉ có mười thành viên. Năm nam năm nữ, để lựa chọn được ông đã phải hao tổn khá nhiều tâm sức! Ha ha, ông thực chờ mong diễn biến tiếp theo đây!

Đang lúc vô cùng hứng trí, ông bỗng nhiên nhìn thấy tình cảnh phía trước. Tiểu Tuyết các cô ấy hình như đang có chuyện phiền phức. Vì thế, ông vội vàng đi nhanh về phía cạnh hồ bơi.

Cổ Dương buồn cười nhìn Trần Hàng chạy qua chỗ mấy cô nàng, cười cười nói: “Vũ, trong lúc cậu cứu người, có nhìn xung quanh một chút hay không vậy?”

“Huh?” Lôi Tuấn Vũ dùng ánh mắt hỏi.

“Cái cô gái bị ngã trên mặt đất kia thật phù hợp với khẩu vị của cậu!”

“A?” Tấm mắt Lôi Tuấn Vũ hướng về phía cô nàng đang bọc khăn tắm ngồi bệt dưới đất bên cạnh hồ bơi.

Đột nhiên, một người đàn ông cao lớn đi đến ngồi xuống bên cạnh Cổ Dương, dọa Cổ Dương giật bắn mình! Anh quay sang nhìn về phía người vừa tới, lập tức miệng biến thành chữ O: “Hiên? Ô trời!”

“Cảm ơn cậu đã coi trọng tôi như vậy! Tôi cũng không dám nhận chức cao như thế!” Lãnh Tử Hiên trêu chọc nói. Ai! Cho dù anh có thể so được với đế vương, anh cũng không muốn làm ông trời của tên tiểu tử này!

“Tiểu tử nhà cậu! Như thế nào lại có tâm tình đến đây vui chơi?! Không phải cậu là cái đồ cuồng công tác sao?” Cổ Dương kích động vỗ vỗ vai Lãnh Tử Hiên. Anh vừa mới về nước, vẫn còn chưa kịp cùng mấy đứa bạn tụ tập, không ngờ lại có thể gặp Lãnh Tử Hiên ở đây!

Chỉ thấy Lãnh Tử Hiên bỏ kính mát xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lôi Tuấn Vũ: “Tôi đến đây thì vẫn còn có thể có lý do, có người vừa mới kết hôn xong đã xuất hiện ở đây có phải là có chút không ổn hay không?”

Lôi Tuấn Vũ giơ một tay lên ra vẻ đầu hàng, anh cũng không ngờ đến đây lại gặp phải Lãnh Tử Hiên, anh vợ của mình! Tên kia lại yêu quý em gái giống hệt như gà mái bảo vệ gà con vậy.

“Hiên! Tôi chẳng qua là đến tham dự xã giao thôi mà. Tử Tình có biết!” Dù thế nào thì Lôi Tuấn Vũ cũng phải cho Lãnh Tử Hiên một chút mặt mũi. Mà quả thật, anh muốn tìm phụ nữ cũng không cần tham gia cái thể loại tiệc gặp gỡ buồn nôn này, người xếp hàng chờ anh còn đến cả tá kia kìa.

“A? Tử Tình có biết? Vậy tôi đây cũng không ngại buôn chuyện một chút. Vũ, tốt nhất là cậu biết chính mình đang làm cái gì!” Giọng Lãnh Tử Hiên có ý cảnh cáo, tuy không dữ tợn, nhưng cũng rất đanh thép.

Thân hình cao lớn rời khỏi chỗ ngồi, Cổ Dương đoán cậu ta đi ra ngoài gọi điện thoại.

“Cậu ta thực sự ra ngoài kia gọi điện thoại? Mình dựa vào! Vũ, cậu tiêu rồi! Tên kia đảm bảo sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất!” Cổ Dương vui sướng khi thấy người gặp họa, nói.

“Cậu nghĩ là tôi với cậu sợ cậu ta à?” Lôi Tuấn Vũ cười nhạt, thật sự muốn động tay động chân, chưa biết ai mới răng rơi đầy đất! “Yên tâm đi! Không có việc gì đâu!” Lôi Tuấn Vũ thản nhiên cười cười. Không phải anh không bận tâm cuộc điện thoại kia được kết nối, mà anh biết Lãnh Tử Tình sẽ không “bỏ đá xuống giếng”. Không biết cô gái nhỏ kia nghe được chuyện anh tham gia tiệc gặp gỡ này sẽ có tâm trạng thế nào, bỗng dưng nhớ đến bữa điểm tâm ban sáng, lông mày anh không khỏi hơi nhíu một chút.

“Này, cậu thật sự không lo lắng à? Tử Tình sẽ không tố cáo cậu?” Cổ Dương bày ra bộ dáng chỉ lo thiên hạ không loạn.

“Người phụ nữ của tôi tôi hiểu rất rõ. Nếu không có quân bài trong tay, cậu cảm thấy tôi có thể nắm chắc chống đỡ được lưỡi đao trên đầu này sao?” Lôi Tuấn Vũ nói rất tự tin, chỉ còn thiếu mỗi đưa tay vỗ ngực cam đoan!

“Người phụ nữ của cậu?! Xì! Vũ, cậu cẩn thận bị cắn đứt lưỡi đấy! Cậu có muốn, người ta Tử Tình cũng chưa chắc đã đồng ý đâu! Nếu muốn nhận cô ấy, trước tiên đem ba vòng đi sửa đi đã, chỉ sợ phải phù hợp với tiêu chuẩn của cậu mới thuyết phục được mọi người thôi!” Cổ Dương nói xong liền cười ha ha…

Chương 59: Ngày 4 tháng 1 – Nghỉ ngơi

“Người phụ nữ của cậu?! Xì! Vũ, cậu cẩn thận bị cắn đứt lưỡi đấy! Cậu có muốn, người ta Tử Tình cũng chưa chắc đã đồng ý đâu! Nếu muốn nhận cô ấy, trước tiên đem ba vòng đi sửa đi đã, chỉ sợ phải phù hợp với tiêu chuẩn của cậu mới thuyết phục được mọi người!” Cổ Dương nói xong liền cười ha ha…

Lôi Tuấn Vũ nét mặt sa sầm nhìn bộ dáng khoái chí kia của Cổ Dương. Thối hoắc! Cậu ta nghĩ mình thực sự là cầm thú hay sao chứ? Suốt ngày cứ lôi chuyện này ra lải nhải, thấy anh không nói gì nên cậu ta làm tới? Không khỏi trừng mắt lườm tên kia một cái, bỗng nhiên nhớ ra, lấy tay bỏ kính mát xuống, đeo kính như thế, cho dù hai mắt có nhảy ra khỏi tròng thì cái tên kia cũng không nhìn thấy! Tốt nhất không thèm để ý đến cậu ta nữa!

Lãnh Tử Hiên đi đến phòng thay quần áo, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Tử Tình, tiếng nhạc chuông chờ du dương từ đầu kia vọng lại: Nhớ anh khi anh ở chân trời, nhớ anh khi anh ở trước mặt, nhớ anh khi anh ở trong tâm trí em, nhớ anh khi anh ở nơi trái tim… Không có người nhận điện. Lãnh Tử Hiên không bỏ cuộc, lại gọi thêm một lần nữa…

Đám người Tát Bối Nhi cùng nhau đi vào phòng nghỉ, Quách Oánh Tuyết vô cùng quan tâm hỏi han: “Bối Nhi? Có cần đi bác sĩ không?”

Lãnh Tử Tình xấu hổ lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt Tát Bối Nhi: “Bối Nhi? Mình xin lỗi nha! Là tại mình hết!”

Tát Bối Nhi nhìn vẻ mặt áy náy của Lãnh Tử Tình, xì một tiếng, bật cười: “Trời đất! Tử Tình chết tiệt! Không phải là cậu ghen tị với dáng người của mình đấy chứ?!”

Ba cô gái vừa nghe thấy, cũng khẽ cười theo. Chu Nhân lúc này còn không quên nói móc: “Mình nói nhé Bối Nhi, không phải là cậu không đau đến mức như vậy, mà chỉ cố ý thu hút sự chú ý của mọi người đấy chứ?!”

Tát Bối Nhi vừa nghe xong đã phát hỏa, liền kéo một chút khiến chiếc khăn tắm rơi xuống, để lộ ra hai bầu ngực, ở giữa còn có một mảng màu hồng lớn, hiển nhiên là ngã không nhẹ. Cô lập tức rít lên: “Chu Chu chết tiệt! Không đau? Không đau thì chính cậu thử xem!”

Lãnh Tử Tình nhìn vết màu hồng do bị ngã kia không khỏi càng thêm thấy áy náy! Quách Oánh Tuyết can ngăn: “Nếu không thì Bối Nhi, hoạt động ngày hôm nay cậu cũng đừng tham gia nữa! Mình sẽ bảo A Hàng tìm cho cậu một chỗ nằm nghỉ ngơi.”

Tát Bối Nhi lập tức lo lắng, không đồng ý nói: “Cái gì?! Sao có thể như vậy được?! Không sao hết! Mình đã không còn đau nữa rồi! Bao nhiêu anh chàng đẹp trai như vậy, các cậu định độc chiếm chắc?”

Chu Nhân không khỏi liếc mắt lườm cô một cái, châm chọc nói: “Mình nói nha Bối Nhi, cậu có cốt cách một chút đi được không! Mình thấy cậu có chết cũng muốn chết trên giường của đàn ông. Thật sự là làm mất mặt phụ nữ!”

“Nói cái gì chứ! Mình cứ thế đấy, làm sao nào?! Cậu nghĩ cậu thì tốt lắm chắc?! Chu Nhân cậu chẳng phải một ngày không có đàn ông thì cũng không sống được sao!”

“Được rồi, được rồi! Miệng lưỡi cậu lợi hại như vậy, còn giả bộ cái gì. Đi ra ngoài đi! Mấy anh chàng đẹp trai của cậu còn đang chờ được mát xa cho cậu đấy! Hừ! Nếu không có Tuyết Nhi lấy khăn tắm phủ lên người cho cậu, mình thấy cậu chắc chắn đã khỏa thân chạy loanh quanh giữa phòng bơi lội rồi!” Chu Nhân cười nhạt.

“Chu Chu chết tiệt này! Mình hiện giờ đang là bệnh nhân đấy, cậu bớt tranh cãi đi một chút thì sẽ chết người sao?” Tát Bối Nhi nhanh chóng mặc lại áo tắm, thắt chặt nút dây buộc, dù thế nào cô cũng không thể bỏ qua bữa tiệc gặp gỡ này! Nhất là –– vừa rồi cô hình như còn nhìn thấy anh chàng đeo kính kia xuống nước! Vì thế, quay đầu về phía Lãnh Tử Tình hỏi: “Tử Tình? Lúc nãy có phải là có một anh chàng nhảy xuống hồ bơi không?”

Lãnh Tử Tình ngây ngẩn gật đầu.

“Ôi trời! Anh ta thật đẹp trai nha! Mình nói trước với cậu, anh ta là người mình chọn trước, không cho phép cậu giành của mình!” Tát Bối Nhi đứng lên, cố gắng ưỡn bộ ngực, không nén nổi tiếng rên rỉ, vẫn còn hơi có chút đau.

Lãnh Tử Tình cười nói: “Yên tâm đi! Mình ngay cả bộ dáng anh ta thế nào cũng còn chưa nhìn thấy nữa là.”

Tát Bối Nhi kinh ngạc nhìn cô, giống như nhìn quái vật: “Cậu không nhìn thấy? Vậy còn các cậu thì sao?” Quay đầu nhìn về phía hai cô gái còn lại.

Chương 60: Ngày 4 tháng 1 – Xuất mã

Tát Bối Nhi kinh ngạc nhìn cô, giống như nhìn quái vật: “Cậu không nhìn thấy? Vậy còn các cậu?” Quay đầu nhìn về phía hai cô gái còn lại. Chu Nhân và Quách Oánh Tuyết đều lắc đầu tỏ vẻ cũng không nhìn thấy.

Lúc đó tình hình như vậy, ai còn có tâm tư nhìn anh chàng đẹp trai nào nữa? Mà không đúng nha! Người bị ngã sấp xuống đất là Tát Bối Nhi đấy được không?! Trời ạ! Thật sự bái phục cô! Trong tình huống như vậy mà cô còn có hứng thú ngắm giai đẹp?!

“Các người đẹp, có chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Hàng gõ gõ cánh cửa, lo lắng hỏi mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú một người là Quách Oánh Tuyết.

Tát Bối Nhi lập tức cướp lời: “A! Không có chuyện gì! Không có chuyện gì! Tuyết Nhi, A Hàng, chúng ta đã có thể tham gia các hoạt động được chưa?”

Trần Hàng cười cười, ông thực hài lòng với cách xưng hô này: “Được chứ, hiện tại đang tiến hành cuộc thi bơi lội. Vòng thứ nhất đã kết thúc rồi, vòng thứ hai sắp sửa bắt đầu. Các em có thể bầu ra một người tham gia cuộc thi này.”

Quách Oánh Tuyết tò mò hỏi: “A Hàng, sao lại như vậy? Sao trò chơi lại biến thành cuộc thi bơi lội thế này?”

Trần Hàng thần bí cười cười: “Ha ha, đây chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi thôi. Mỗi tổ cử ra một nam và một nữ tham gia thi bơi 200m. Bên nào thắng thì những thành viên còn lại của bên đó có quyền hôn bất kỳ người khác giới nào trong tổ.”

Chu Nhân kêu lên: “Hả? Đây là trò chơi gì chứ? Đúng là không công bằng! Nam lại đi thi bơi với nữ, vậy thì chắc chắn là nam sẽ thắng rồi! Chúng ta chẳng phải là cừu non chờ bị làm thịt sao?” Miệng tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt dường như có vẻ tràn đầy chờ mong!

Trần Hàng cười ha ha: “Điểm này người đẹp không cần lo lắng. Trong tổ chúng ta, ngoài bỉ nhân tôi đây thì toàn là các chàng trai trẻ anh tuấn thôi, tuyệt đối sẽ không khiến cho các em thất vọng!”

Quách Oánh Tuyết đột nhiên giật mình nhớ ra: “A Hàng! Lần này chỉ sợ anh tính toán sai lầm rồi! Trong đội của chúng em thế nhưng lại có một nhà vô địch bơi lội nhé!”

Lời Quách Oánh Tuyết vừa nói ra, ánh mắt của các cô gái đều quay sang nhìn Lãnh Tử Tình đang đứng sững sờ ở một bên.

Chu Nhân vỗ đùi: “Đúng rồi! Tử Tình thực ra rất lợi hại nhé! Tử Tình, bọn mình cử cậu ra xuất mã đấy! Đánh cho bọn họ không còn một mảnh giáp đi!” Chu Nhân vô cùng phấn khích! Nếu Tử Tình thật sự thắng, như vậy chẳng phải là cô có thể tùy ý lựa chọn đối tượng để hôn sao?! Trong lòng mừng thầm.

Tát Bối Nhi không biết đã chạy đi xem náo nhiệt từ khi nào, lúc này vội vã quay về, liền lôi kéo Lãnh Tử Tình bước nhanh đi ra ngoài, còn không kìm được giục giã: “Nhanh lên! Tử Tình, còn thiếu mỗi cậu thôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi! Nhớ nhé, nhất định phải thắng cái anh chàng cùng tổ thi với cậu đấy! Bối Nhi tỷ đây chờ để nếm hương vị của anh ta!”

Lãnh Tử Tình cuống quít đội mũ bơi, đeo kính bơi, bị Tát Bối Nhi lôi kéo, lảo đảo tiến về phía cạnh bể bơi, đi đến vị trí xuất phát còn trống. Đi ngang qua một nhóm cả nam lẫn nữ đang rất nóng lòng muốn được xếp đôi, phần lớn đều là mấy cô nàng bày ra đủ kiểu bộ dáng, không phải đang lên sân khấu thì sẽ là tư thế sắp ra trận.

Tát Bối Nhi đưa Lãnh Tử Tình đến bên cạnh anh chàng cùng tổ, quay sang cười vô cùng quyến rũ: “Anh chàng đẹp trai, nhớ đấy, lát nữa anh là của tôi!” Gửi đi một nụ hôn gió, Tát Bối Nhi ưỡn thẳng ngực tự hào, quay trở lại chỗ của mình, quả nhiên trên đường đi, mười người đàn ông thì có đến chín người đều nhìn cô. Khuôn mặt cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Lôi Tuấn Vũ bụng đầy phẫn nộ, không có chỗ phát tiết! Nếu không phải Cổ nói cậu ta bị ném “vỡ mặt”, sao anh lại có thể phải lưu lạc đến tình cảnh “bán nghệ” thế này! Shit! Cái tiệc gặp gỡ chết tiệt! Anh đúng là lên phải thuyền đạo tặc rồi!

Bạn đang đọc Khóa trụ tim em ( 365 ngày hôn nhân ) của Guai Wu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.