Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại thù đã báo

Tiểu thuyết gốc · 566 chữ

Chỉ một thoáng sau có từng cơn gió lạnh thổi qua phát ra tiếng gào rống thê lương, dường như muôn vàn gió ngàn Đông Bắc đang tru lên, tiếng oan ngã của linh hồn đang gào thét. Mái tóc của người nam tử phiêu dật đón gió bay lên làm lộ ra một khuôn mặt tà dị. Khi áng mây che khuất vầng trăng, ánh sáng của mặt trời và mặt trăng cũng dần dần trở nên mờ nhạt, khí thế của nam tử lại càng ngày càng lớn mạnh, quanh thân bắt đầu toát ra những ý niệm giết chốc, phải giết bao nhiêu người thì hắn mới có được sát khí như thế chứ? Cảm nhận được gió lạnh xẹt qua gương mặt, oán khí bao quanh thân người, nam tử thở ra một hơi, lộ ra nụ cười tà dị.Oàng oàng! Đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Đó là tiếng sấm. Trời chưa rơi giọt mưa nào! Vì sao sấm lại vang? Kèm theo tia chớp nhấp nháy trên nền trời. Soẹt! Tia sáng rạch bầu trời đêm thành hai mảng quái dị.

Nam tử đang tận hưởng sương đêm, tận hưởng cái chiến thắng, cái mà lòng hắn luôn khao khát, một quảng trời tự do! Đột nhiên mở to đôi mắt, quay đầu lại nhìn về phương xa. Gió cũng ngừng thổi, sấm chớp cũng tắt đi. Mọi thứ biến mất nhanh chóng như cái lúc mà chúng xuất hiện.

Sau khi các âm thức tự nhiên vơi đi, lộ ra bảy thân ảnh đang tỏa ra khí thế mạnh mẽ. Mày bất giác run lên, nam tử nhìn về phía hai người sau lưng, lạnh lùng nói: "Không phải hai người luôn luôn về trước rồi sao? Sao còn quay lại? Có việc gì cần làm?"

"Hừ, 007, chẳng lẽ ngươi không biết mục đích chúng ta trở lại đây hay sao?" Một gã thanh niên tầm tuổi hắn tóc đỏ chói xoa xoa gãi kiêu ngạo nhìn hắn nói. Trong lòng vừa động, hắn thật cẩn thận thử nói: "202, ta không rõ ý của ngươi". Mặt gã kia hơi đơ, cần gì phải kích động thế chứ?

"Hừ, ngươi đừng giả vờ ngốc nghếch, thức thời thì mau nói lý do ra đây." Một gã trung niên tiến lên trước một bước, vênh mặt hất hàm sai khiến. Hắn nghe được lời này thì vô cùng hoảng sợ, mặt e dè. Một khắc trước hắn mới giết lão Tam, tay phải đắc lực của Trác Liệt Uyên. Xem ra việc xấu đã nhanh chóng bị phát hiện, dù gì thì Trác Liệt Uyên cũng là một lão già ranh ma, thủ lĩnh một băng ma túy lớn của Thượng Hoàng, chỉ sợ hắn đã đắc tội với kẻ không nên đắc tội rồi, việc này kéo theo nhiều phiền toái cho tổ chức. Hắn trải qua bao khổ luyện, bao mồ hơi công sức mới giết được Lão Tam, kẻ thù vạn kiếp của hắn, nhưng sao hai tên này lại có được tin tức trong thời gian ngắn ngủi đó? Nghĩ đến đây, dường như hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt dần dần âm trầm: "Lão đại, chiến hữu, các ngươi đi theo ta sao." Vừa dứt lời, một tiếng cười khẽ ngột nhiên vang lên giữa toà tháp.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc Khi Tử thần chỉ là Đấng Vô hình sáng tác bởi Ban_nho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ban_nho
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.