Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến bắt đầu

Phiên bản Dịch · 2096 chữ

Tân Vô Kỵ tắt Ngọc bài Truyền thức, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái. Lần này hắn quyết định bất luận Tần Vô Song có đem đi thành công Thần Đạo Quả không thì Tần gia cũng không phải kẻ thắng cuối cùng.

Nếu Tần Vô Song không đem đi được Thần Đạo Quả thì đương nhiên Tần gia không thể coi là thắng. Mà dù Tần Vô Song có đem đi được, theo độc kế, một khi khai chiến thì Tần gia chỉ có thể bị động chịu đòn mà thôi. Mọi thứ đều nằm trong tính toán của Tân Vô Kỵ!

Tân Vô Kỵ thầm thấy đắc ý nhưng lại không nghĩ hắn tính kế với Tần Vô Song thì Tần Vô Song cũng đang tính kế với hắn. Lúc này, cách Tân Vô Kỵ không xa, Tần Vô Song đang bày trận chờ Tân Vô Kỵ vào.

Chỉ cần Tân Vô Kỵ bước vào, bốn linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh và cả Tần Vô Song, năm đại cường giả sẽ bao vây tấn công hắn!

Tần Vô Song cũng đã sắp xếp rồi, có thể chiến đấu với Tân Vô Kỵ nhất định phải là linh thú Kỳ Diệu Huyền Cảnh. Tám linh thú khác, dù là Hư Võ Đại viên mãn, Tần Vô Song cũng không định cho chúng ra trận. Vì thủ đoạn của Tân Vô Kỵ có thể giết linh thú Hư Võ Đại viên mãn chỉ trong chớp mắt.

Tần Vô Song có thể vào trận là vì công thủ hắn đều có vũ khí Thần đạo, dù thực lực có khoảng cách với Tân Vô Kỵ nhưng cũng có thể dựa vào vũ khí Thần đạo mà quần thảo với hắn một trận.

Giết Tân Vô Kỵ, có thể nói đây là trận chiến gian nan nhất, cũng là đối thủ mạnh nhất kể từ khi Tần Vô Song xuất đạo đến nay. Cũng có thể nói đây là trận chiến cấp bậc cao nhất dưới cảnh giới Thần đạo. Nếu trận chiến này Tần Vô Song thắng, hắn có thể tự xưng vô địch trong những cường giả dưới cấp bậc Thần đạo.

Tân Vô Kỵ tiến lên phía trước, một lúc sau đến gần khe núi mà Tần Vô Song có mặt. Trực giác của Tân Vô Kỵ rất nhạy bén, hắn bỗng dừng lại.

Ánh mắt như tia điện quét bốn phía, rồi bỗng dừng lại ở mặt đất phía dưới, hắn nhìn như muốn xuyên thấu xuống lòng đất.

Dưới lòng đất, Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố đều run rẩy, hốt hoảng chui xuống sâu hơn.

Tim Tân Vô Kỵ bỗng rung lên:

- Khí tức của Tần Vô Song bỗng trở nên đậm đặc. Lẽ nào tên tiểu tử đó muốn phục kích ta ở đây?

Tân Vô Kỵ rất giảo hoạt, gặp chuyện gì đầu tiên cũng nghĩ đến an toàn bản thân rồi mới nghĩ đến vấn đề khác. Nhưng rồi hắn lại nghĩ:

- Nếu Tần Vô Song muốn phục kích ta thật thì sao lại không che giấu khí tức như vậy? Thế không phải nói cho ta biết rằng hắn đang ở gần đây sao?

Rồi lập tức hắn lại nghĩ:

- Tên Tần Vô Song này ở Vạn Hoa Cốc từng bất chấp tất cả tu luyện một lần, bị đệ tử Nga Mi Đạo Trường theo dõi. Lần này lẽ nào hắn lại tu luyện? Nếu không thì hai con linh thú Hóa Hư Cảnh kia có bản lĩnh gì mà dám làm tiên phong?

Tân Vô Kỵ nghĩ vậy nhưng không thể chắc chắn.

Cả hai khả năng đều có thể xảy ta. Nếu Tần Vô Song tu luyện ở đây thì Tân Vô Kỵ có thể xông vào giết cho hắn không kịp trở tay.

Nếu Tần Vô Song phục kích Tân Vô Kỵ ở đây thì chưa biết chừng hai con linh thú dưới lòng đất kia rất có thể là kế nghi binh.

Tân Vô Kỵ từng tiếp xúc với Tần Vô Song vài lần, biết Tần Vô Song là kẻ quỷ kế đa đoan, lại càng thêm đề phòng. Lại nghĩ đến việc Tần Vô Song gần như có thể định vị được vị trí của Tân Vô Kỵ hắn. Như vậy, mọi thứ đều có khả năng là cái bẫy.

Nghĩ đến đây, Tân Vô Kỵ cười thành tràng dài:

- Tần Vô Song, ta biết ngươi ở đây…

Giọng Tân Vô Kỵ không phải tiếng rít cũng không có khí thế kinh thiên động địa, nhưng lại như vang vọng như từng đợt sóng dội tới.

Tần Vô Song cười nhạt, hắn làm mọi thứ vốn không nghĩ phải che mắt Tân Vô Kỵ. Tân Vô Kỵ chỉ cần lại gần sơn cốc là có nghĩa là đã rơi vào thiên la địa võng.

Tần Vô Song vận khí nói giọng dửng dưng:

- Tân Vô Kỵ, ta đang đợi ngươi để giải quyết cho xong!

Tân Vô Kỵ cười lạnh:

- Giải quyết cho xong? Dựa vào Tần Vô Song ngươi? Tuy ngươi có thiên phú không tồi nhưng muốn giải quyết với con trai của Thiên Đế là ta đây thì xem ra ngươi đánh giá mình cao quá rồi đấy!

Tân Vô Kỵ rất có lòng tin vào thực lực của bản thân. Với những kẻ cấp dưới Thần đạo, hắn căn bản là hắn chưa từng nghĩ có ai có thể là đối thủ của hắn.

Tên Tần Vô Song này càng không có trong danh sách đối thủ tiềm năng của hắn.

- Tần Vô Song, nếu ta là ngươi, nhờ vào nữ nhân thoát khỏi Vạn Hoa Cốc, thì sẽ cao chạy xa bay. Nhưng ngươi lại ở đây, rất tốt!

Tân Vô Kỵ cười có vẻ như rất điềm tĩnh. Trong đầu thì đang suy tính cách đối phó với Tần Vô Song.

Hai bên tuy vẫn còn cách một sơn cốc nhưng đã muốn dùng miệng lưỡi áp chế đối phương. Tân Vô Kỵ nói Tần Vô Song dựa hơi nữ nhân, nhưng lại không nhắc đến việc mình dựa vào nữ nhân mưu đồ đoạt Thần Đạo Quả.

Tần Vô Song nghe vậy, tâm trạng vẫn bình lặng:

- Tân Vô Kỵ, nếu ngươi cảm thấy dùng cách này có thể khích tướng ta thì ngươi lầm to rồi. Trận chiến hôm nay, nếu ngươi thắng thì giẫm lên xác ta mà lấy Thần Đạo Quả đi. Ngươi thua thì chết!

Tân Vô Kỵ cười lạnh, hắn biết dù Tần Vô Song là thiên tài thì cùng lắm cũng sánh ngang với Tần Thái Trùng, đệ tử kiệt xuất nhất của Tần gia mà thôi.

Nhưng Tần Thái Trùng ở trước mặt Tân Vô Kỵ hắn cũng chỉ có chút xíu uy hiếp không hơn. Nếu đối chiến chính diện, Tân Vô Kỵ chắn chắn mười phần rằng có thể giải quyết gọn Tần Thái Trùng.

Nói cho cùng thì Tân Vô Kỵ vô cùng tự tin với thực lực của bản thân!

Vút!

Tân Vô Kỵ bỗng biến thành một đạo ánh sáng màu đỏ, thanh kiếm Thần đạo trong tay chém xuống, kiếm quang Thần đạo bắn ra. Thế như kình lôi!

Uỳnh một tiếng, cả khe núi dường như bị chém vỡ đôi!

Ầm!!!

Mặt đất vỡ toác, vô số cây đại thụ hoàn toàn tan thành cát bụi, cả khu rừng rậm rạp bị chém thành hai nửa, mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ.

Đòn kiếm này, ở khoảng cách xa như vậy mà đã chặt vỡ mặt đất.

Tần Vô Song thì cười thành tràng dài. Trong hư không một bóng người bay thẳng lên trời, đôi cánh Âm Dương Tử Vân Dực mở rộng.

Tần Vô Song cười nhạt:

- Tân Vô Kỵ, đòn kiếm vừa rồi cũng không tồi. Nhưng ngươi không thấy hình như có chút phô trương thanh thế à?

Tân Vô Kỵ cười, chỉ kiếm về phía Tần Vô Song:

- Phô trương thanh thế sao? Nó là để ngươi biết thế nào là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong!

Lời vừa dứt, thanh kiếm lại rung lên, vô số đạo kiếm quang ngưng lại thành tia điện khiến cả hư không tràn ngập những tia điện đầy màu sắc, hình thành nên làn sóng công kích giống như tấm lưới lao về Tần Vô Song.

Thân hình Tần Vô Song bỗng nhiên thành trong suốt, biến mất trong hư không.

Vân Thường Vũ Y Thuật!

Đây là tuyệt kỹ mà Vân Tuyết Trần dạy, giờ hắn sử dụng đã rất thành thạo. Hòa nhập thân thể thành một với những đám mây.

Tân Vô Kỵ dù thần thông quảng đại cũng không biết Tần Vô Song đã đi đâu mất.

- Tần Vô Song, ngươi quyết chiến với ta nhưng lại dùng cách chạy trốn thế sao?

Tân Vô Kỵ cười ngạo mạn:

- Ngươi cho rằng chiến thuật rùa rụt cổ đó có thể tránh được đòn công kích của ta sao?

Tân Vô Kỵ bỗng biến ra vô số đạo tàn ảnh, mỗi ảo ảnh đó dường như đều đang múa kiếm.

Tân Vô Kỵ rõ ràng là chuẩn bị dùng tuyệt chiêu rồi.

Đúng lúc đó, dưới mặt đất bỗng truyền tới tiếng hổ gầm, hai cái bóng bỗng lao thẳng về phía Tân Vô Kỵ bằng xương bằng thịt.

Hai đạo ánh sáng này một màu tím, một màu đỏ, tốc độ nhanh không khác như đạn pháp, uy lực vô cùng.

Tân Vô Kỵ liếc nhìn nhận ra đây là hai linh thú Động Huyền Cảnh đỉnh phong mà Tần Vô Song chỉ huy lần chạy thoát ở trong sơn động.

Tân Vô Kỵ là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong lẽ nào lại để tâm hai con linh thú Động Huyền Cảnh? Hắn tùy ý vung kiếm lên xoẹt ra hai đường kiếm quang bắn xuống. Bay xuống dưới, kiếm quang bỗng phát tán ra vô số đường kiếm quang nhỏ bắn về phía hai con linh thú.

Hai linh thú này chính là Tử Đồng Kim Ngưu và Phần Thiên Bạo Hổ.

Đây là bước đầu tiên trong chiến lược của Tần Vô Song, khiến Tân Vô Kỵ tưởng rằng Tần Vô Song hắn chỉ có chút vũ khí đó, từ đó khiến Tân Vô Kỵ kiêu ngạo.

Hai linh thú Thông Huyền Cảnh đỉnh phong Tần Vô Song không dùng thì thôi, đã dùng thì nhất định phải nhanh chóng giải quyết trận đấu.

Tốc độ tấn công của hai linh thú tuy nhanh nhưng rõ ràng là chưa hết sức. Kiếm quang quét qua, hai linh thú cuộn lại thành vòng sáng tản ra, giữa đường biến thành hai đạo lưu quang bắn sang bên cạnh, hiển nhiên là không dám đỡ kiếm quang của Tân Vô Kỵ.

Tuy hai đường kiếm này chưa đủ khiến chúng trọng thương nhưng nếu bị trúng đòn thì chẳng có gì tốt lành!

Tân Vô Kỵ dùng một chiêu ép lui được hai đầu linh thú, hắn cười lớn:

- Tần Vô Song, ngươi cho rằng dựa vào đám linh thú vứt đi đó mà có thể lấp đầy được khoảng cách thực lực giữa ta và ngươi sao?

Từ trong đám mây, Tần Vô Song chậm rãi xuất hiện, khẩu khí vẫn bình tĩnh như cũ:

- Đúng thế, Tân Vô Kỵ, khoảng cách giữa ngươi và ta, ngươi sẽ được thấy ngay thôi! Xem tiễn!

Tần Vô Song chỉ kéo dây cây Thần Tú Cung, chứ không có tên trên dây.

Toàn thân Tân Vô Kỵ tỏa ra một thứ ánh sáng xanh nhạt.

- Thần đạo Long Lân Giáp?

Thôn Thiên Lục Ngô vẫn tiềm phục trong bóng tối là hậu duệ của Long Tộc đương nhiên biết đằng sau ánh sáng xanh nhạt kia là một bộ giáp Long Lân vô cùng mạnh mẽ!

- Hắc Bối, tên này khó nhằn hơn hai ta tưởng đấy!

Thôn Thiên Lục Ngô thở dài.

Hắn Bối Huyền Xà cười:

- Nếu hắn dùng Thần đạo Lân Giáp khác còn được, chứ dùng Long Lân Giáp của Long Tộc ngươi, ta tin là nhất định ngươi sẽ có cách.

Thôn Thiên Lục Ngô cười ha ha:

- Thử xem sao!

Thân hình rung lên, một chùm sáng bắn thẳng vào hư không dường như một con rồng lao ra, năm ngón tay biến thành móng vuốt sắc lạnh lao về phía Tân Vô Kỵ.

Bạn đang đọc Khí Trùng Tinh Hà của Lê Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.