Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2262 chữ

Lý Hoa kể:

Sân trường này, cảnh vật này, tiếng cười nói lát đát vang lên, người theo người từng bước ra khỏi trường, chỉ có hai linh hồn không biết họ có ý thức được bản thân đã chết hay không mà vẫn thản nhiên cùng nhau ngồi trên ghế đá trò chuyện:

-Lần đầu gặp nhau cậu còn nhớ là khi nào? Tôi hỏi Lục Tề

Lục Tề có phần suy nghỉ, rồi đáp:

-Lúc tôi giúp cậu trốn khỏi kẻ xấu, chắc không phải là lần đầu, có cảm giác đã từng gặp mặt, nhưng nhớ không ra?

Tôi phì cười, Lục Tề đúng là Lục Tề, chuyện không vui cậu ấy sẽ không thể nhớ, tôi cùng anh trai làm Lục Tề bị thương cậu ấy liền trực tiếp quên đi chúng tôi. Người hôm đó tôi trốn chạy chính là Lý Mộ, Lục Tề cũng chẳng nhớ, anh trai là một người tốt, tôi rất thương anh, nhưng cũng rất sợ, anh có bệnh, mỗi lần phát bệnh đều làm tôi rất sợ.

-Tôi kể, cậu tập trung lắng nghe. Đừng quên là được.

Lục Tề:

-Không thể hứa không quên, nhưng tôi sẽ cố nhớ.

Tôi bắt đầu kể lại lần đầu cùng Lục Tề gặp mặt, thật chẳng tốt đẹp gì, nhưng tôi vẫn muốn kể lại, vì tôi muốn chính là cùng cậu ấy hồi ức lại tất cả những gì cả hai cùng trải, để cậu ấy hiểu được tôi vì sao lại thích cậu ấy, để mong cậu ấy có thể vì tôi mà đáp lại chân tình này. Không phải, Lục Tề không có tình cảm đáp lại không được, chỉ hy vọng mang danh phận bạn gái chuyển từ Y Vũ sang cho tôi là đủ rồi. Tình cảm gì đấy tôi không dám tham lam.

-Lục Tề, tôi trong mắt cậu là như thế nào?

Lục Tề cuối mặt, chậm rãi lắc đầu:

-Đừng như thế! Tôi hiểu cậu muốn gì.

Tôi phì cười, Lục Tề ơi Lục Tề, thì ra từ đầu đến cuối tất cả cậu đều biết. Tôi cũng thật hiểu rõ tâm cậu. Nhưng tôi lại không phục:

-Mặc cậu có hiểu hay không? Mặc tôi có ý gì? Có những điều nhất định phải nói ra bằng lời.

-Hà tắc phải thể! Đừng làm khổ mình.

Tôi cố chấp hướng cậu ấy hỏi:

-Ngay cả khi hiện tại chỉ còn hai ta ở đây?

Lục Tề đứng dậy, lắc đầu nhìn tôi:

-Ngay cả khi chỉ còn hai ta, bệnh của tôi vẫn chưa từng trị khỏi, có gì so với trước đây khác biệt, làm người khác đau lòng tôi không đau.

Tôi là Lý Hoa, từ nhỏ đã được ba mẹ nương chiều, sau khi họ mất đi, cũng được Lý Mộ yêu thương không hết, không phải muốn gì được nấy, nhưng cũng không kém cạnh, thứ không từ bỏ chắc chắn phải có được. Lâm Diệu Thiên cũng thế, tôi nếu không bỏ qua, cậu ấy không thoát được, Lục Tề cũng sẽ thế tôi nếu không có được sẽ không buông tay, ngay cả chết cùng cậu cũng sẽ không chút hối hận.

Nhưng đó là lúc đầu tôi nghĩ vậy, Lục Tề thật ra như một tảng băng, rất giá lạnh, nhưng bên trên nó là muôn vàn ngọn lửa ấm áp, ấm đến nổi người qua đường gặp phải cũng muốn tiếp cận, khi tiếp cận mới biết tảng băng này lạnh lắm, ngay cả nhiều lửa như thế nó cũng không tan, đứng lại thì chịu không nổi, lạnh lắm, đi ra thì lại không nở, rất quyến luyến sự ấm áp kia. Tiến thói lưỡng nan, tôi cũng chính là như thế với Lục Tề không có biện pháp.

Lý do này thật sự tôi nghe rất nhiều lần rồi, tôi mệt đến nổi không chịu được nữa mà quát lên:

-Bệnh. Lại là bệnh. Cậu đừng nói lí do này với tôi, tâm tôi rất mệt, không hiểu nổi nữa.

Tôi như không kiềm chế nổi mà hướng cậu ấy nói:

-Cậu đúng là bị bệnh, nhưng không phải là thiếu tình cảm, mà là hèn nhát. Cậu hèn nhát đối mặt cùng người khác nên không muốn bộc lộ tình cảm của mình, cậu hèn nhát đối với Diệu Thiên nên không dám bộc lộ sự tức giận khi bị đoạt Y Vũ, cậu hèn nhát đối mặt tình cảm Y Vũ, ngay cả tôi cũng thế! Cậu ngay cả chính bản thân cũng hèn nhát đối mặt chính mình mà bộc lộ cảm xúc.

Lục Tề có chút đăm chiêu nhìn tôi rồi nói:

-Xem như cậu nói đúng, thì thật ra kết quả so với bây giờ cũng không khác biệt.

Tôi thật tức điên, Lục Tề sắp làm tôi tức đến mức chết đi sống dậy:

-Cậu xxx. Tâm cậu rất độc, lời gì cũng có thể nói ra, làm người khác đau, cậu không chút nhăn mặt.

Tôi thật muốn phát hỏa, mà đánh lấy cậu ấy, nhưng thật bất ngờ Lục Tề hướng tôi ôm lấy, tôi ngồi cậu ấy đứng, cả người dựa vào lòng cậu ấy, rồi nghe tiếng nói khe khẽ của cậu ấy:

-Lý Hoa mà tôi biết chưa từng cùng tôi nghiêm túc nói chuyện, cậu chịu phát hỏa lòng tôi thấy rất an tâm, đừng vì những chuyện trong đầu làm ảnh hưởng bản thân. Cậu là bạn thân của tớ, tớ là bạn thân của cậu, đừng nên thay đổi nữa. Hiện tại cũng đã chết đi, cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền Lộ, cùng nhau đối thoại, đến lúc chẳng nhớ gì nữa khi uống canh Mạnh Bà là đủ rồi. Đừng nên tự tìm đến phiền phức cho chúng ta.

Lục Tề cậu nói lời tàn nhẫn như thế, đừng làm hạnh động khiến tôi cảm động được không, cậu nếu đã nói tôi là bạn thân của cậu hà cớ gì phải ôm đầu an ủi tôi, cậu đã không muốn tôi cùng cậu yêu đương, hà cớ gì muốn cùng tôi bước chung Hoàng Tuyền, nói lời cùng nhau khi uống canh Mạnh Bà. Cậu làm thế tôi từ chối thế nào.

Tôi ôm Lục Tề sát hơn, tay cậu ấy vuốt lấy tóc tôi, nhẹ nhàng lắm, cũng rất thoải mái, nhưng tìm không ra hương vị tình cảm của cậu, cậu như một con robot được thiết lập sẽ ôm và vuốt tóc cho tôi, không hơn không kém, nhưng tôi cứ như thế mà tham lam không muốn buông tay, tôi thật ngốc.

Cũng không biết đã rất lâu, hay là chỉ trong chốc lát, tôi vẫn cùng cậu tách ra, Lục Tề xoay lưng về phía tôi bước đi, cước bộ rất chậm, cậu ấy dáng người mảnh khảnh, nay đã là dạng hồn ma thêm mấy phần phiêu diêu, trông cực tuấn lãng.

Tôi vội người đuổi theo:

-Cậu đi đâu.

-Đưa cậu về nhà.

Tôi định gật đầu đi theo, nhưng tôi thấy khó chịu lắm, về nhà Lục Tề sẽ gặp Lý Mộ, biết rằng cậu ấy sẽ không nhớ Lý Mộ nhưng cái chết của cậu ấy tôi vẫn cảm thấy không đúng, tôi có chút chột dạ không muốn.

-Tâm cậu ở chổ tôi đã giải, nhưng vẫn chưa giải thoát chắc còn chuyện ở nhà, tôi cùng cậu giải.

Lục Tề nói ra lý do của mình, tôi cười mỉm nhìn cậu ấy, thầm mắng đồ ngốc, tâm tôi ở chổ cậu nếu chỉ bằng mấy lời sẽ giải được, tôi cũng sẽ không xuất hiện cùng cậu ở đây! Đúng là đại ngốc.

Tôi định đi cùng cậu về nhà rồi nói chuyện cái chết của Luc Tề coi như cũng hợp thời điểm, nhưng không biết vì sao tôi lại thấy khó chịu trong người, khó chịu lắm, về nhà có bí mật gì đó, tôi không được biết, tôi không thể về, càng nghỉ đến chuyện về nhà lòng tôi càng khó chịu, như thể tôi đang trốn tránh chuyện gì, tôi không đi được. Cuối cùng lắc đầu nói với Lục Tề:

-Làm chuyện của cậu đi. Chuyện ở nhà tôi sẽ tự đi. Có chút bí mật.

Lục Tề lúc đầu định tự chối, nhưng khi nghe tôi nói có bí mật, cũng không cố chấp, mà nói:

-Tôi đợi cậu ở đây.

Tôi gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài, tìm một góc trốn đi, tâm tôi mách rằng không được về nhà, nên sẽ không đi, tôi ở đây trốn một lát.

Xxx. Lục Tề kể:

Lý Hoa hỏi tôi: "Cảm nhận thế nào về cô ấy"

Tôi không thể đáp a. Lời vô nghĩa nói nhiều thế nào tại sao mọi người không ai chịu hiểu, tôi thật không tâm.

Y Vũ từng hỏi: Chân tâm của tôi vốn có hay không? Trong mối quan hệ này cô ấy như một người vun đấp, rót cho đầy ly nước của tôi, nhưng tại sao tại sao, có làm thế nào ly nước này vẫn không thể đầy. Có hay không ly nước của tôi vốn không có đáy.

Tôi lắc đầu nhìn cô ấy mà đáp:

-Ly nước không đáy vẫn là ly nước, rót không đầy vẫn còn vương vài giọt trên thành ly, tình cảm Y Vũ cũng vậy, vun đấp không thể đầy nhưng cũng sẽ lưu lại một ít tình cảm trong tim tôi. Nhưng căn bản tôi không cảm nhận được. Y Vũ sai rồi, căn bản không phải ly nước của tôi không có đáy, mà ngay từ đầu tôi đã không có ly nước này, đổ thế nào cũng không thể chạm vào tôi.

Lý Hoa cũng muốn chơi trò chơi vô vị nhàm chán này, tôi không thể cùng cô ấy đáp ứng. Kết quả của nó không thể nào tốt đẹp, cứ gì phải lao đầu vào.

Lý Hoa bảo tôi:

-Ngay cả khi hiện tại chỉ còn hai ta ở đây?

Tôi chợt nhận ra, thì ra bây giờ thế giới mênh mông như vậy chỉ còn tôi cùng cô ấy tồn tại với nhau, trong thế giới của riêng hai người. Thì ra là như vậy nhưng tôi cũng không thể, vì tôi biết được rằng, hai chúng tôi đều chết rồi nói yêu đương gì đó, có ý nghĩa nữa không?

Lý Hoa mắng tôi:

-Cậu đúng là bị bệnh, nhưng không phải là thiếu tình cảm, mà là hèn nhát. Cậu hèn nhát đối mặt cùng người khác nên không muốn bộc lộ tình cảm của mình, cậu hèn nhát đối với Diệu Thiên nên không dám bộc lộ sự tức giận khi bị đoạt Y Vũ, cậu hèn nhát đối mặt tình cảm Y Vũ, ngay cả tôi cũng thế! Cậu ngay cả chính bản thân cũng hèn nhát đối mặt chính mình mà bộc lộ cảm xúc.

Lý Hoa thật nghiêm túc, từ trước đến nay Lý Hoa chưa từng cùng tôi như thế đối diện nghiêm túc nói chuyện tình cảm. Vì cả hai luôn trốn tránh. Nhưng bây giờ cô ấy lại như thế. Tôi tự hỏi phải làm thế nào?

Lời muốn nói đã nói, người nghe hiểu được nhưng lại không muốn hiểu. Tôi có chút vô lực.

Hà cớ gì phải như thế? Ràng buộc chính mình với lí tưởng không tồn tại, chẳng phải chỉ là dối người dối mình mà thôi! Đến khi nhận ra sự thật, thì hiện thực này quá tàn khốc đi. Tàn khốc đến nổi thà ảo mộng tin tưởng cái dối trá kia là sự thật còn hơn chấp nhận điều vốn là thực tại đau khổ này.

Tôi không thể từ chối Lý Hoa, cũng không thể nói lời đồng ý, tôi vốn ngay từ đầu không hề có cách giải quyết, trả lời thế nào cho phải. Tôi lẫn tránh không phải lần đầu, lần này cũng phải vậy, đối mặt cùng nó, vốn không có đường ra:

-Lý Hoa mà tôi biết chưa từng cùng tôi nghiêm túc nói chuyện, cậu chịu phát hỏa lòng tôi thấy rất an tâm, đừng vì những chuyện trong đầu làm ảnh hưởng bản thân. Cậu là bạn thân của tớ, tớ là bạn thân của cậu, đừng nên thay đổi nữa. Hiện tại cũng đã chết đi, cùng nhau đi xuống Hoàng Tuyền Lộ, cùng nhau đối thoại, đến lúc chẳng nhớ gì nữa khi uống canh Mạnh Bà là đủ rồi. Đừng nên tự tìm đến phiền phức cho chúng ta.

Đến đây là đủ rồi. Lý Hoa cùng tôi không thể với nhau, kiếp sau hy vọng lần nữa gặp lại, nợ gì tôi thiếu có lẽ trả được. Y Vũ, Diệu Thiên chỉ còn hai người trên đời, lưu luyến gì đó với tôi chắc có lẽ sẽ dần phai mờ, nhắm mắt lại có lẽ sẽ quên được. Kiếp này của tôi, đến đây là đủ rồi.

Lời tác giả: Thể loại truyện này vốn không có nhiều người đọc, mình lại ngại viết dài. Nên tạm kết thúc ở đây. Nếu mọi người thật sự mong có P.2 thì cmt cho mình có thêm động lực nhe! (Còn mọi người thắc mắc cái chết của Lục Tề thì mình nói luôn: Lục Tề là do Lý Hoa giết chết! Lý Hoa thật ra là người đa nhân cách, Lý Mộ nhân vật cũng chính là Lý Hoa).

Bạn đang đọc Khi thế giới chỉ còn hai ta (P.1) sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.