Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1664 chữ

xxx… Lục Tề kể

…Hôm nay là ngày mấy, không biết từ lúc nào tôi có thói quen nhìn ngày như vậy mỗi khi thức dậy. Giấc mơ đấy, tối hôm qua lại xuất hiện, hình ảnh chính bản thân chết đi trong giấc mơ, lúc đầu tôi chẳng mấy quan tâm, nhưng lại cùng một giấc mơ, suốt một tháng xuất hiện, thì lai chẳng bình thường. Trong mơ tôi bị một tên trộm lẻn vào nhà, dùng dao đâm lấy. Đơn giản như thế mà chết đi.

Trong mơ tôi đã thử muôn vàn cách khác nhau, như gọi người đến ở cùng, hoặc thuê bảo vệ, thì kết quả tất cả đều chết, do một vụ nổ cháy, tôi thử không về nhà đêm đấy, thì tôi cũng chết vì bị cướp, vậy rõ là định sẵn tôi sẽ chết, có cố thế nào cũng vậy, kết này định không khỏi. Nên tôi cũng không muốn đổi.

Đối với tôi chấp nhận cái chết cũng không phải đặc biệt khó khăn, vốn là một cô nhi, sinh ra đã cô độc, trong người lại có bệnh thiếu tình cảm, bạn bè không hề nhiều, chỉ dùng một bàn tay để đếm cũng còn thừa. Muốn thừa nhận không chấp nhận nhất chính là Y Vũ và Lý Hoa. Một người là người yêu cũ, một người là bạn thân.

Nhưng ít nhất tôi may mắn hơn người thường, có thể dùng một tháng để chuẩn bị tất cả sau khi chết đi, một vài bức thư gửi đến những người đã từng quan tâm chăm sóc tôi khi còn nhỏ, mặc dù không biết họ còn nhớ tôi không? Ít tài sản còn vương trên người tôi, như căn nhà, như công ty, như xe nên để lại cho ai, cũng có thể suy nghĩ cẩn thận.

Nếu theo đúng như giấc mơ có lẽ là tối nay, tên trộm vô danh kia sẽ xuất hiện, tôi mua một ít thức ăn, nấu sẵn một bàn ăn, uống một ít rượu, tôi ngồi đợi người đến giết tôi, đúng là vô vị, hình như bản thân có chút sợ rồi.

Có lẽ nên gọi cảnh sát, mà hình như nếu là vậy lại chết thêm nhiều người theo như giấc mơ? Thôi vậy, dù sao cũng đã chuẩn bị tất cả tâm lí, còn sợ gì chứ.

Đinh… Đinh… Đinh. Đến rồi, máu sao? Màu thật tươi, là của tôi ư? Tên trộm này nhìn quen thật, nhưng nhớ không ra. Hình như nơi tôi cả người mệt lắm, mở mắt không nổi, nhắm mắt lại lập tức goi là chết ư?

Vậy không cần nhắm lại là được rồi, nhưng buồn ngủ quá, ngủ thôi? Ngủ cũng phải nhắm mắt mà. Mệt quá, buồn ngủ quá, thôi thì chết vậy, cũng không có gì để níu kéo cả.

… Mở mắt ra, tôi còn sống không nhỉ? Thì ra là chết rồi, sao tôi biết ư? Vì tôi không hề chạm vào được vật gì. Sao tôi lại ở đây? Gọi là hồn ma vất vưởng ư?

Nhưng tôi đã chuẩn bị tất cả, sẽ không có vướng bận mà ở lại đây? Có lẽ vài phút sao, tôi sẽ biến mất, khoảng thời gian này chán thật, không thể làm gì, chạm không vào được, sinh hoạt kiểu này tôi không quen.

-Lục Tề.

Là tên tôi có người gọi? Quay lưng lại.

-Lý Hoa. Thấy tôi?

Tôi khó hiểu hỏi cậu ấy.

-Cùng là người chết có gì không đúng sao?

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, tâm lí tôi sao khi chết đi cũng không thay đổi, rất thiếu tình cảm:

-Cậu cũng chết?

-Uhm.

-Vậy cũng tốt, hoàng tuyền lộ không buồn.

Lý Hoa cười cười:

-Cậu đúng là không thay đổi. Ngay cả tôi chết đi một chút buồn cũng không có?

-Tôi thật ra đang an ủi cậu.

Lý Hoa trề môi:

-Tôi lười nghe. Không muốn hỏi tại sao tôi chết?

-Cậu nói, tôi nghe, Không nói, tôi cũng không thể nghe. Xem như bây giờ hỏi vậy?

-Cậu… cậu, thật là, làm người tức điên. Tôi không có hứng thú nói nữa.

Lý Hoa rõ là không muốn nói tại sao lại chết, còn giả cờ ép tôi hỏi, đúng là vô vị? Chết rồi cũng có thể như vậy trò chuyện, xem như đỡ buồn rồi.

Lý hoa hỏi tôi:

-Chúng ta sao còn ở đây? Phải làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tôi chết, không có kinh nghiệm cậu nói đi.

Tôi nhìn cậu ấy, cười khinh thường, tôi bộ dáng có kinh nghiệm chết lắm sao? Thế nào lại hỏi tôi? Nhưng cũng không thể để cậu ấy hoang mang được:

-Có điều gì chưa làm được? Tôi cùng cậu làm.

-Tốt. Cùng tôi đến trường cũ.

xxx…Lý Hoa kể:

Mắt Lục Tề không mở nữa, người cậu ấy lạnh lắm, tôi… tôi phải làm sao?

Tôi ôm cậu ấy vào lòng nhỏ giọng trìu mến nói với cậu ấy:

-Lục Tề tôi… tôi yêu cậu, yêu câu, rất yêu cậu!

Lục Tề có nghe không? Tôi tự hỏi? Tôi vô hồn khóc:

-Lục Tề mở mắt ra, đừng đùa như vậy! Người như cậu sẽ không đùa, tôi quên mất. Phải rồi cậu đang mệt, ngủ đi, khi nào tỉnh dậy thì tỉnh, tôi ngồi đây đợi cậu, ôm cậu vào lòng không phải sợ lạnh.

-Lục Tề trời sáng rồi, nhanh tỉnh còn phải đi làm, công ty còn rất nhiều việc, một người con gái như tôi, không quản nổi, cậu đừng ngủ nữa, tôi… tôi có chút sợ rồi, nhà cậu rộng quá mình tôi có hơi sợ. Lục Tề tỉnh lại, chúng ta cô nam quả nữ tôi sẽ cưỡng gian cậu, tôi sẽ làm thế đấy, không hề đùa, vì tôi yêu cậu.

-Sao thế Lục Tề, người nguyên tắc như cậu, từ lúc nào lại không nguyên tắc như thế, nhanh tỉnh.

-Lục Tề người cậu lạnh lắm rồi, có cần lấy thêm chăn không. Nhưng tôi không dám đi, tôi buông cậu ra lại sợ cậu lạnh, ẵm cậu lên lại không nổi, cậu đừng để tôi khó xử nữa.

-Lục Tề, Lục Tề trả lời tôi.

-Đừng im lặng nữa mà, cậu đang giả chết giống lắm đấy, tôi mệt rồi, cậu còn như vậy tôi sẽ giận, không quản nữa.

Tôi vô thần như một người điên mà ôm thi thể cậu ấy đến tận trời sáng, tự trò chuyện không biết đến lúc nào tôi cũng nhận thức được, tôi cũng không biết mình có khóc không? Nhưng hiện tại mắt tôi đau lắm, quẹt tay lên thấy có chút màu đỏ. Tôi không khóc nổi nữa thì phải?

Lục Tề chết rồi, cậu ấy chết thật rồi, tôi ôm cậu ấy vào lòng, phải chi tôi đừng nói về giấc mơ ấy với Lý Mộ cậu đã không chết? Xin lỗi cậu Lục Tề. Cậu sẽ không chết nếu không kể về giấc mơ cho tôi biết? Lục Tề tôi xin lỗi cậu. Xin lỗi. Thật lòng xin lỗi cậu.

Lục Tề, cậu đừng sợ, nhưng người như cậu chắc không biết sợ là gì đâu nhỉ? Sớm thôi tôi sẽ đến với cậu? Tôi từng nói, nếu kiếp này không thể đến với cậu, hy vọng kiếp sau chúng ta có thể cùng nhau.

Cậu chết thế nào, bị dao đâm sao, tôi cũng sẽ bị dao đâm mà chết đi cùng cậu, con dao này đâm cậu ư? Vậy tôi sẽ dùng nó? Chúng ta cùng nhau chết, giống nhau đến thế? Nên hy vọng kiếp sau, đừng làm bạn thân nữa, tôi không muốn thế, Y Vũ còn sống tôi nắm được cơ hội này rồi, Y Vũ bắt không kịp, tôi thắng.

Đau quá, cậu cũng phải cảm nhận cảm giác này sao? Tôi chịu không nổi thì phải, muốn khóc quá, nhưng mắt cũng đau quá, khóc không được, Lục Tề an ủi tôi đi? À, quên mất, cậu chết rồi, làm sao an ủi tôi được.

Một lát nữa, gặp lại, không biết cậu có vì gặp tôi mà đau lòng hay không? Nhưng tôi chắc cậu sẽ nói: “Hoàng tuyền lộ không buồn” vì cậu chính là như thế, chỉ xem tôi như người bạn thân, từ trước đến nay không hề đổi.

-Lục Tề.

Tôi thấy được cậu rồi, lòng tôi vui lắm, thế giới này chỉ còn hai ta, không có Y Vũ cùng tôi tranh cậu, phải nói là không có một đối thủ nào cả, tôi chắc thắng.

-Lý Hoa. Thấy tôi?

Lục Tề đáp, dáng vẻ của cậu ấy, có ngạc nhiên, nhưng không phải là quá đỗi, cậu ấy chính là lúc nào cũng bình tĩnh như thế.

-Tôi lười nghe. Không muốn hỏi tại sao tôi chết?

Tôi lúc này muốn nói cho Lục Tề về cái chết của cậu ấy là Lý Mộ làm, mà nguyên nhân là do tôi. Nhưng có chút không dám, tôi thật ngốc, cũng đã là người chết lại không dám gì chứ. Nếu Lục Tề hỏi, tôi sẽ lập tức nói. Tôi không muốn giấu cậu ấy.

-Cậu nói, tôi nghe, Không nói, tôi cũng không thể nghe. Xem như bây giờ hỏi vậy?

Lục Tề đáp như thế, tôi như thể không dám nói, thật sự có chút không dám, để dịp khác vậy. Hiện tại tôi ở cùng cậu ấy, thế giới chỉ có hai người mới là quan trọng nhất:

-Tốt. Cùng tôi đến trường cũ.

Tôi muốn thổ lộ tình cảm của mình, không biết cậu ấy có biết hay không? Nhưng lời tỏ tình này nên bắt đầu từ hồi ức cả hai gặp nhau, là phù hợp nhất, nên tôi muốn cùng cậu ấy đến trường nơi lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Bạn đang đọc Khi thế giới chỉ còn hai ta (P.1) sáng tác bởi tieubaokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieubaokun
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.