Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi lấy chàng - Tập 19 - 20 - 21

Phiên bản Dịch · 5876 chữ

Tập 19: Em dâu

Mình ngỏ ý khen cô em dâu tương lai xinh và giỏi giang. Mẹ cũng khen cô con dâu tương lai, nhưng những lời khen của mẹ sắc lắm, có kẹp dao lam thì phải.

Lấy chàng được một năm thì mẹ thông báo:

- Tối qua, thằng Nghĩa nó bảo cuối tuần mang người yêu về ăn cơm.

Vậy là trong hai ngày, cả làng Đông đã nhận được thông báo này. Ai cũng hồi hộp thì phải, ai cũng phấn khởi chờ mong xem anh thạc sĩ dẫn người yêu cũng là thạc sĩ về làng thế nào. Câu chuyện trở thành “hot” nhất làng, nhất là những buổi họp hai số cuối của mẹ và các chiến hữu. Mọi người thì thầm:

- Thằng Nghĩa khó tính thế, chắc người yêu nó phải vừa giỏi, vừa khéo, vừa xinh đẹp lắm đấy nhỉ.

- Phải căn giờ mà đứng ở cửa sổ xem thế nào bà ạ.

….

Ngày cuối tuần trọng đại của cả làng cũng tới. Khác với mình khi ra mắt chính thức nhà chàng. Lúc đó, mình đi chợ từ sớm, qua nấu cơm cho nhà chàng, ăn xong rửa bát, mệt phờ mới về nhà mình. Em gái chàng, nó hỏi:

- Có sợ không?

- Sợ.

Cô bé xinh xắn chỉ xuất hiện khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong. Vào nhà, chào gia đình và ngồi ăn bưởi mẹ bổ. Công nhận xinh thật là xinh. Lại là thạc sĩ của Trường đại học Xây dựng nữa, không yêu mới là lạ.

Tự dưng, cái bằng đại học của mình chỉ như bằng xóa mù chữ của dân tộc thiểu số.

Lúc ấy, mình bầu bì còn một tháng nữa là sinh, mệt lử và nặng nề nhưng vẫn chỉ quẩn quanh trong bếp cả buổi. Nặng nề múc dần các thứ ra bát, thì:

- Có còn làm gì nữa không để em làm cho?

- Thôi, xong hết rồi còn gì. Mới lại chúng mình bằng tuổi nhau ấy mà, cậu không phải gọi tớ bằng chị đâu. - Ừ.

Ừ rồi cô bé quay lên nhà ăn bưởi tiếp. Ơ hơ, mình mới nói khách sáo thế mà đã lên nhà thật à? Mình ngu thật, sĩ là thiệt!

….

Chiều hôm sau, đi làm về lại vội vàng thay quần áo để xuống giúp mẹ nấu cơm. Mình ngỏ ý khen cô em dâu tương lai xinh và giỏi giang. Mẹ cũng khen cô con dâu tương lai, nhưng những lời khen của mẹ sắc lắm, có kẹp dao lam thì phải. Những lời khen của mẹ làm mình đau, cho dù mình không phải là đứa hay ghen tị:

- Đấy, con nhà người ta xinh thế chứ. Chứ như cô kìa, xấu không thể nào chịu nổi. Cô chửa trông còn xinh ra đấy, trước mới về nhà tôi trông kinh chết. Không hiểu sao thằng Hậu nhà tôi nó đẹp thế, đẹp như trong tranh ấy, lại lấy phải cô chứ. Trông cô… nguệch ngoạc quá…

- Ơ, thế mà bọn ở cơ quan con ai cũng bảo con xinh mẹ ạ. Không lẽ họ lừa con à?

Mình cố chống chế cho đỡ ngượng. Nhưng mình vẫn thấy câu trả lời của mình hơi vô duyên. Mẹ chê mình, nhưng xấu hay đẹp đâu phải lỗi của mình? Không lẽ lại về bắt đền bố mẹ đẻ. Ngồi tưởng tượng mà xem, về túm cổ bố bảo rằng:

- Bố, mọi người ai cũng bảo con giống mẹ thì xinh hơn. Đằng này giống bố nên trông mới bị nguệch ngoạc. Bố đền tiền con đi… đền tiền con đi…

Chắc ông bố uất mà chết mất.

…..

Một tuần sau nữa…

- Chúng mình cưới nhau nhé!

- Ôi, gấp thế thì bố mẹ anh có nói gì không?

- Ở nhà anh, anh đã nói gì thì sự thật nó sẽ là như thế.

Và họ cưới nhau, theo lời kể của em dâu, gọn gàng vậy thôi. Không như mình với chàng, hai lần hoãn cưới vì lão thầy bói đểu cáng nào đó.

Thuyền theo lái, gái theo chồng. Trong nhà, Nghĩa được bố mẹ cưng yêu, lại làm ra tiền nên có lẽ em dâu cũng có được cái bóng lớn để dựa dẫm. Mừng cho em bao nhiêu thì mình càng nhận ra thiệt thòi của mình bấy nhiêu. Mình hét lên trong lòng: Đừng có so sánh nữa, ai bảo học dốt, không học thạc sĩ thì đương nhiên cơ hội đến trong đời cũng ít đi thôi. Nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn cố cưỡng lại, vẫn vừa so sánh vừa tủi thân.

Ngày ấy, khóa tốt nghiệp, chỉ có năm đứa đạt bằng giỏi. Ngày ăn liên hoan chia tay lớp, năm đứa rủ nhau học tiếp cao học cho thỏa chí tang bồng. Mình hồ hởi lắm, dự định về hỏi ý kiến bố mẹ. Gì chứ nói đến học thì chưa bao giờ bố mẹ phản đối mình điều gì.

Trở về nhà, nhìn cảnh bố nằm trên giường ho sù sụ, mẹ tần tảo bán quán nước ngoài hồ đến tận 11h đêm mới đẩy xe hàng về, hè cũng như đông. Tự dưng nhận ra cái bằng cao học kia sao mà xa vời đến thế. Định hỏi, rồi lại im lặng, mình không còn nghĩ đến những dự tính trên đường về khi nãy nữa.

Bố về mất sức không có lương, lương của mẹ chỉ có 500.000 đồng một tháng. Tiền mình đi làm thêm nửa ngày nữa, 600.000 đồng một tháng. Dạo đó, làm cho AGNET của Ý, nên thế là lương cao rồi. Chẳng biết nguồn thu nhập nào hơn để cuộc sống bớt khổ.

Cũng cố thêm một tuần nữa để tìm hiểu về học phí và các phụ phí của cao học cho đỡ thòm thèm, mình tới buổi cà phê với khuôn mặt tươi cười, trả lời bốn đứa kia đầy hào hứng:

- Thôi, các cậu học tiếp nhé, thông cảm, chắc tớ không đi học được rồi. Có công ty mời tớ về làm bàn giấy. Chắc lười học, ham đi kiếm tiền nên chả hứng thú gì cái bằng thạc sĩ. Sau này học sau vậy.

Trở về nhà lòng cứ man mác, tự dưng lại nói dối chúng nó vì sĩ. Cũng có công ty gọi đi làm thật, song cái công ty ấy không nặng bằng cánh cổng nhà trường. Tự gác tay lên đầu trước khi đi ngủ, rồi lại trở mình hắt tiếng thở dài. Thôi, đã quyết định thế rồi, lao vào cuộc đấu tranh sinh tồn giúp đỡ bố mẹ, chứ còn có anh chị em nào làm thay cho đâu. Tốt nhất, đừng nói lộ cho bố mẹ biết, kẻo bố mẹ lại buồn.

Chẳng ai biết câu chuyện cao học đó của mình, kể cả chàng. Nhưng chưa bao giờ mình quên được mình đã nợ bản thân cái gì. Em dâu có lẽ sinh vào giờ khác, ngày khác, tháng khác nên số phận cũng khác thôi. Giầy dép còn có số nữa là người. Đấy, nhà thơ Giang Nam đã từng hỏi: “ai bảo chăn trâu là khổ?”, còn mình, mình trả lời: “Ai bảo con một là sướng đâu”.

Cô dâu mới bước vào cổng nhà chàng trong tiếng trầm trồ của bá quan văn võ. Xinh quá là xinh. Còn cô dâu cũ, bụng to như cái thùng nước vo, lấp ló đâu đó trong căn bếp chật đun nước pha trà cho khách. Nhưng vẫn không tránh khỏi sự so sánh của khách làng đến chia vui. Lần đầu tiên, mình thấy ghét khuôn mặt xấu của mình.

Tiệc tan, mình cùng gia đình dọn dẹp bở hơi tai, còn đôi trẻ lên phòng đóng cửa. Sáng hôm sau còn đi tháng trăng mật xuyên Việt. Mười một giờ đêm mới được nghỉ. Tự dưng, thấy mệt hơn bao giờ hết. Nhìn chàng, thấy chán ngán biết nhường nào.

Đêm hôm ấy, mình cứ miên man nghĩ, trằn trọc chiếm hết cả hai cái gối. Chàng dúm dó nằm nhường một góc cũng không khỏi khó chịu.

- Em còn chưa đi ngủ à?

- Em đói.

- Em ăn gì thì xuống lấy mà ăn. Đói là không tốt cho con đâu.

- Ăn gì mà ăn? Thừa nồi súp em có múc riêng một bát cất đi trong bếp. Hồi tối mẹ đổ đi rồi. Giờ thức ăn thừa mẹ cũng cho hàng xóm hết. Em chẳng có gì mà ăn.

Nói đến đó tự dưng mình thấy tủi nhục thế. Không lẽ lại bỏ xác đói nơi này. Trong giọng mình nói với chàng, chàng không nhận ra biết bao nhiêu hờn dỗi và ghen tỵ của một người đàn bà bình thường như bao người khác. Ừ nhỉ, mình đang ghen tỵ thì đúng hơn là cơn đói của bà bầu. - Thôi em đi ngủ đi. Ngủ là quên đói ấy mà. Sáng mai anh chở em đi ăn phở nhé?

- Anh nói thế mà nghe được à? Anh thử vác bầu xem xem anh có ngã lăn quay vì đói không? Sao tôi lại sống nhục như thế này nhỉ. Nhà có cỗ mà bị chết đói.

- Thôi em ơi, nói nhỏ thôi bố mẹ nghe thấy bây giờ.

- Thôi cái gì mà thôi. Sao tôi lại có thể sống như thế này chứ.

- Cuộc sống của em tốt thế này em còn đòi hỏi gì nữa nào?

- Đây mà là cuộc sống à?

Mình giận dữ nhìn chàng bằng ánh mắt thép. Mình thở hổn hển đầy tức giận. Một nửa xấu xa trong lòng mình đang thắng thế. Một nửa hiền lành và cam chịu như thể bị trói vào ghế và dán băng keo vào miệng rồi. Nửa xấu xa đang vùng vẫy, đang cố gào thét, đang cố chống đối lại. Nhưng… chỉ dám với mình chàng thôi. Trong cơn tức tối, mình lôi chàng ra ban công, chỉ xuống phòng tân lang tân nương:

- Anh ra đây, anh nhìn đi. Đây mới là cuộc sống nhé. Nhìn đi, nhìn cho kỹ vào. Đời tôi, biết từ giờ đến lúc chết, bao giờ mới được đi tháng trăng mật như thế? Bao giờ mới được ăn xong cắp đít lên phòng? Bao giờ mới được nằm trên bộ đệm gần chục triệu đồng? Bao giờ mới đủ tiền để sắp sửa mua đất ra ở riêng? Chàng chẳng nói chẳng rằng đi vào phòng. Lao mình lên chiếc nệm mà hai đứa đắn đo tích cóp mãi mới mua được. Bà bầu ai cũng hay cáu, cáu từ có lý đến vô lý. Nhưng đứng lại một mình trên ban công một mùa đông xơ xác như đêm ấy, mình cũng thấy thương chàng. Hình như sự im lặng ấy không phải để trêu ngươi cái ích kỷ và tính ghen tỵ của đàn bà, mà là nỗi buồn khi thấy sự hèn kém của thằng đàn ông. Mình càng nghĩ càng thấy mình có lỗi. Thôi, vào làm lành với chàng thôi.

Trở vào, thấy chàng đã ngồi chơi điện tử rồi. Chán, không làm lành nữa. Cục tức lại chẹn ứ cổ họng. Đắp chăn, đi ngủ. Trong giấc mơ đêm nay, mình sẽ đi vòng quanh thế giới. Làm hẳn một năm trăng mật cho bõ. À quên, còn đi ăn thật nhiều thứ nữa chứ. Chàng ơi, chàng vô tâm như thế thật sao?

Tập 20: Bao giờ đẻ

Sau những ngày tháng được cưng chiều của hai bên gia đình, sau chín tháng cưu mang cái sinh linh bé nhỏ, sau những đoán già đoán non về con gái, cuối cùng mình cũng tới ngày mà bác sĩ siêu âm chiêm tinh phán đoán.

Buổi sáng, tung tăng ra ngõ, hàng xóm hỏi: “Bao giờ đẻ hả cháu?”, phấn khởi: “Dạ, ba ngày nữa”.

Ba ngày sau, lạch bạch đi ra chợ ăn cố bát bún ốc để sau đỡ thèm, hàng xóm lại hỏi: “Bao giờ đẻ hả cháu?” Lại phấn khởi trả lời: “Dạ, cháu mai ạ”.

Một tuần sau, hàng xóm lại hỏi: “Đã đẻ chưa hả cháu?”. Cười trừ trả lời: “Dạ, chắc là mai ạ”.

Hai tuần sau, hàng xóm lại hỏi: “Ơ, vẫn thấy mày ở đây, không đi đẻ hả cháu?”. Mặt ngắn tũn trả lời: “Dạ… chắc là mai ạ”. Trở về nhà và lao vào diễn đàn hỏi các chị ở trên đó xem thế là thế nào. Nỗi lo sợ bắt đầu.

Bà chị nào cũng bảo không sao đâu. Thế là một tuần nữa trôi qua, hàng xóm vừa cười vừa hỏi: “Bao giờ đẻ hả cháu?”, gãi đầu trả lời: “Dạ, cháu, cháu… không biết ạ”.

Nỗi lo ngày càng nhiều lên.

Khi quá hạn đẻ, thường ai mách gì các bà mẹ tương lai cũng làm. Có người mách: “Bảo ông xã mua một món đồ chơi, rồi ngồi cạnh vợ gọi con ra chơi”. Thế là chàng te tưởi đi mua con ngựa cót ngay được. Rút ví không tiếc tiền mua cho con đồ chơi, mặc kệ cô bán hàng… bóp… cổ. Rồi có người mách: “Phải ăn món này món nọ”. Trời ơi tưởng gì, mình ủng hộ nhiệt tình. Ăn hết, cứ mách món gì ngon ngon là ăn.

Cho đến khi có người ở quê ra chơi mách: “Chồng phải trèo lên một cái cây thẳng đứng, như cây đu đủ chẳng hạn, rồi cắm đầu xuống, tụt xuống đất, làm phép cho đứa trẻ nó ra, có thế mới đẻ được” thì hai vợ chồng tròn mắt nhìn nhau. Cha mẹ ơi, ở Hà Nội đất chật người đông thế này, có nhà ai có cây đu đủ đây. Lại còn chàng, lấy đâu ra can đảm mà chúc đầu xuống tụt cây? Đến vụ này thì đành chịu thua con vậy.

Mùa đông đầy gió…

Cái gió hun hút chạy dọc dài theo dãy hành lang khô héo trong cái bệnh viện cũ. Bác sĩ bảo:

- Quá ngày nhưng khám thì thấy chưa gì đâu, bạn cứ về đi. Bao giờ đau nhiều mới phải vào đây. Yên tâm, con so thì còn khướt.

- Ơ thế cháu quá gần một tháng rồi mà vẫn chưa được đẻ ạ?

- Bạn này hay nhể, trẻ con nó như bông hoa ấy, bao giờ tới giờ nở thì nó sẽ nở chứ. Làm sao ép cho hoa nở được.

- Vâng, thôi cháu về đây ạ.

Tiếng vâng của mình rơi tụt xuống, chẳng còn phấn khởi và hào hứng như lúc hỏi bác sĩ xem bao giờ đẻ nữa. Lếch thếch trong bộ đồ bầu giống cái bu gà ra hành lang tìm chồng. Nhìn xuống, vỗ vỗ vào cái bụng căng tròn thì thầm:

- Con yêu, con không ra ẹ ngắm con tí nào? Giống bố thì may, chứ giống mẹ chắc bà nội con ẹ lên giàn hỏa thiêu mất. Con yêu, ra đi nào. Mẹ móc cho con cái áo len đấy. Đẹp lắm!

Nhìn thấy chàng ngồi nhấp nhổm ôm cái mũ bảo hiểm giữa hai ông đàn ông nữa cũng đưa những cái bu gà đi khám mà vừa buồn cười vừa thương. Không biết sau này thằng nào đến cưa con gái mình thì chàng có mang ngày hôm nay ra kể công không đây?

….

- Sao lại về ? Tao tưởng hôm nay mày đi đẻ luôn chứ?

- Dạ, bác sĩ bảo con cứ về ạ. Con cũng chả biết nữa, họ bảo về thì con về thôi.

- Vớ vẩn. Mày để lâu quá mà chưa đẻ là không được đâu. Mày quay lại bệnh viện bảo người ta nghĩ cách cho đẻ đi. Tao thấy thế là không được đâu. (Mẹ gằn giọng bực bội)

- Nhưng họ bảo chưa mà mẹ.

- Mày buồn cười nhỉ, chẳng có ai vác bầu quá cả tháng mà chưa đẻ như mày cả. Mày cãi lời tao là thế nào? (Hình như mẹ bắt đầu cáu)

- Họ nghỉ trưa rồi mẹ ạ. Không qua đó được đâu. Viện 354 họ chỉ khám sản buổi sáng thôi.

Mẹ chẳng nói gì nữa, còn mình vội vàng bỏ trốn lên phòng. Dại dột đi xin nghỉ đẻ ở công ty rồi, chứ nếu không lấy cớ đi làm mà biến, kẻo mẹ lại bắt đi đẻ.

….

Trưa, gió mùa đông vẫn không ngừng thổi, năm nay, rét ơi là rét…

- Này, một giờ chiều thằng Hậu đèo nó ra viện cho tao nhé. Tao báo dì Vinh đèo tao rồi. Chúng mày không bảo thì để tao bảo. Phải cho con nhà người ta đẻ chứ. Cứ đi rồi lại về là thế nào. Cứ thế đi, chiều tao tới đó xem sao.

Cánh cửa phòng bật mở, mẹ xuất hiện, nói một hơi rồi mẹ đi mất, để lại sau lưng những lời nói bực dọc. Hai vợ chồng mở tròn mắt nhìn nhau. Chàng đóng cửa phòng lại với cái mặt cau cảu:

- Bực cả mình, cứ bắt đẻ là thế nào.

Rồi chàng lại nhìn mình cười:

- Hiền quả này đi tong rồi nhé.

…..

- Ơ, chị này, buổi sáng đến khám rồi giờ còn vào đây làm gì nữa?

- Chị ơi, mẹ chồng em bắt em vào ạ. Chứ nếu không giờ này em đã đắp chăn đi ngủ rồi ạ.

- Mẹ con nhà chị này buồn cười thật. Lại còn kéo nhau vào đây rõ đông nữa chứ. Đã bảo là về đi, chưa đẻ được thì cứ hai ngày vào thăm khám một lần. Khổ quá, nói đi nói lại với nhà chị cũng mệt.

- Chị ơi, chị thương em, chị cho em đẻ, kẻo mẹ chồng em…

- Ơ hay, tôi thấy chị là số một đấy.

- Vậy thì chị thương em, chị ra nói chuyện với mẹ chồng em đi. Em chỉ là cái bu gà đi theo thôi. Quyền sinh quyền sát nằm ở đại ca đang ngồi ở kia kìa, chị ơi!

- Ừ, để tôi nói chuyện.

Nói rồi chị bác sĩ thở dài lắc đầu bước ra hành lang. Chắc tối nay, bữa cơm nhà chị ấy có người sặc nước canh khi nghe chị ấy kể về mình. Mình sắp nổi tiếng cũng nên.

…..

Bác sĩ bước tới, mẹ đứng dậy chào, rồi mẹ tươi cười với bác sĩ, mẹ than thở…

- …….

- Bác ơi, cháu đã bảo sản phụ về rồi mà, chưa đến lúc đâu. Căn bản là chị ấy không nhớ ngày kinh cuối nên siêu âm chẩn đoán cũng không đúng được. Giờ chỉ có về theo dõi thôi. Chúng cháu chịu, không dùng phương pháp gì lúc này được đâu ạ.

- …..

- Khổ quá, bác cứ về đi. Con nhà bác chẳng có làm sao đâu. Các xét nghiệm xong hết rồi. Chỉ việc đi đẻ thôi. Nhưng giờ chưa đẻ được. Cái dự định sinh kia nhỡ đâu sai, em bé chưa sẵn sàng để ra ngoài thì nó chưa đạp bác ơi.

…..

Bác sĩ vừa quay lưng đi xa được một đoạn. Nụ cười với theo trên môi mẹ cũng tắt hẳn. Mẹ quay lại, mọi bực dọc bác sĩ đều đổ lên mình và chàng: - Đi về! Không đẻ ở viện này nữa. Mai thằng Hậu đưa nó lên Phụ sản Hà Nội. Người ta khắc cho đẻ thôi.

…. Nhưng rồi mẹ vẫn thua. Phụ sản Hà Nội họ vẫn trả lời mẹ rằng: “Hai ngày đến khám một lần để theo dõi, bình thường thế này thì đẻ tự nhiên”. Mình rộn ràng nở từng khúc ruột. Cuối cùng vẫn chưa trở thành trái cây ép chín. Lần đầu tiên sinh con, chẳng biết ra sao cả. Nhưng cứ như thế này, cũng sợ mà vỡ tim mất thôi.

Tập 21: Nhập cuộc

Một buổi sáng u ám…Lại xếp hàng khám thai.Lại xếp hàng siêu âm.

Lại xếp hàng chờ kết quả…

Hai vợ chồng mệt mỏi vì cứ hai ngày lại đèo nhau đi khám một lần. Mình cười nhìn sang chàng đang chơi điện tử bằng điện thoại trên ghế chờ:

- Kể ra mãi chẳng đẻ cũng tốn kém phết anh nhỉ.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Các bà bầu ở đây, bà nào cũng mệt mỏi anh nhỉ.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Mấy bà đằng kia đau đẻ nhìn sợ không kìa anh.

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại.

- Anh ơi, anh để em nói chuyện một mình à?

Chàng gật đầu, mắt không rời điện thoại. Mình điên tiết. Máu bà bầu ai cũng sôi sẵn trong lòng. Lại sẵn mệt mỏi. Mình ghé vào tai chàng, rít lên nhỏ giọt:

- Này, nói à biết nhé. Còn chơi điện tử nữa thì bà ném đi luôn đấy. Đừng có trêu tức nhau. Đây đang nẫu ruột đây.

Chàng không gật đầu nữa, nhét điện thoại vào túi quần, ngồi chỉn chu lại trên chiếc ghế chờ lạnh lẽo, cười hì hì như thể chưa nghe thấy lời dọa nạt nào. Hoặc như thể lời dọa nạt đó chẳng bõ bèn vào đâu.

….

Phòng siêu âm đông người, ai cũng ngại ngùng kéo quần kéo áo trong tiếng gắt gỏng của bác sĩ. Ai cũng phải đóng tiền cho bệnh viện để nuôi bác sĩ, nhưng ai cũng bị bác sĩ nhìn bằng cặp mắt ban ơn. Mình ước thầm sau này con gái lớn lên cũng sẽ làm… bác sĩ, ước hẳn cho con làm trưởng khoa ở bệnh viện lớn cơ. Mình được nhờ, mà cả họ cũng được nhờ. Chứ mỗi lần xếp hàng ở ngoài kia, không có người quen, chờ đến đỏ cả con mắt. Rồi vội không chờ được, phải quen dần với việc nhét vào túi mấy cô cầm sổ tờ hai mươi nghìn rồi về chỗ. Chưa về tới chỗ sẽ được gọi. Ngày đầu lên bệnh viện to, mình bị hớ, nhét tận năm mươi nghìn. Các chị cùng chờ ở đó ai cũng lắc đầu: “Chịu chơi thế này thì qua hết các cửa chờ, chắc sạt nghiệp em ơi” . - Không thấy âm vang tim thai. Nước ối đục. Cho nằm viện chờ đẻ nhé.

Lời sấm truyền của ông bác sĩ làm mình như bị giật lại khỏi các ý nghĩ lung tung đang tràn lan trong đầu. Chẳng hiểu sao lúc nào vào bệnh viện, trong đầu mình cũng toàn những ý nghĩ phản động. Nhìn cái màn hình trắng đen lòe loẹt, chỉ có bác sĩ mới hiểu, mình có biết gì đâu. Bác sĩ bảo sao thì làm vậy thôi. Vâng lời bác sĩ, mình lạch bạch cầm tờ giấy phán truyền đi báo tin cho chồng:

- Anh ơi, bác sĩ bảo nhập viện rồi. Chúng mình phải làm gì bây giờ.

- Ơ… ơ

Chàng cuống quýt, cuống đến nỗi cứ loanh quanh như thể đáy quần có lửa. Hết xoay bên trái rồi đến bên phải, chẳng biết phải làm gì. Còn mình, nửa mừng nửa lo. Nhưng cũng biết cầm đỡ chàng cái túi và mở đường dẫn lối cho người đàn ông tội nghiệp ấy:

- Bây giờ chúng mình đi rút tiền, rồi về nhà cho em lấy đồ nhé.

- Ừ… ừ… đi rút tiền thôi. À… à…, gì nhỉ? Ừm…ừm… (Chàng vẫn loanh quanh với cái ghế chờ, gãi đầu gãi tai). À, mới lại từ từ đã, để anh gọi điện về bảo mẹ. Mẹ bảo có quen một bác sĩ trong này.

- Vâng!

Mình ngoan ngoãn như một chú cún nhỏ. Cái mặt phấn chấn trong nỗi run sợ. “Mình sắp thấy em bé của riêng mình rồi, ôi trời ơi mình sắp bị đau quằn quại như mấy chị đằng kia đấy thôi”.

- Anh ơi!

- Gì?

Chàng hỏi nhưng vẫn đang mải nghe chuông chờ cho cú gọi về nhà.

- Em… em sợ lắm.

- Sợ gì, đẻ vài lần rồi sẽ quen mà.

- Vâng!

Nỗi run sợ nhiều hơn lúc trước, nhưng cũng không biết nói gì khác ngoài câu vâng ngoan ngoãn với chàng. Chàng an ủi, xoa đầu mình như một ông bố ra trò. Chàng tự tin với chuyện “sợ gì” của chàng, như thể chàng đã đi đẻ cả chục lần rồi ấy.

- Vâng… vâng… Dạ… dạ…Vâng… vâng…

Cúp máy.

Cái mặt mình hồi hộp.

Cái mặt chàng nghiêm trọng.

- Mẹ bảo cứ ở đây, mẹ hỏi dì Vinh xem số của bà bác sĩ quen để nhờ bà ấy. Rồi làm thủ tục như bình thường.

- Nhưng chúng mình phải đi rút tiền chứ anh? Em sợ nhập viện phải đặt cọc một khoản. Em chuẩn bị hai cái túi sẵn ở nhà rồi. Mình về lấy là em đủ hành lý tư trang ngay.

Cái bu gà lại lạch bạch ra cổng bệnh viện, leo lên xe và rong ruổi với chàng. Phải gió, ngày hôm ấy chẳng tìm thấy cái bốt rút tiền nào. Có thấy cũng hỏng máy.

- Ơ, mày về làm gì? Mẹ mày ra đó với dì Vinh rồi đấy.

- Con về lấy đồ ạ.

- Nhanh lên kẻo mẹ mày chờ.

Chẳng biết trước khi đi, mẹ đã lên văn bản thông báo cho cả làng Đông biết chưa, mà hôm ấy giữa cơn mưa phùn mùa đông giá rét, giữa con đường làng nhỏ hẹp sập sùi, có một cái thùng phi lạch bạch trong đôi giầy bệt, hai tay hai túi hành lý, chạy ra xe chàng đang chờ ở đầu làng, trong tiếng reo hò, hỏi han của hàng xóm hai bên đường. Y hệt như cầu thủ bóng đá chiến thắng trở về nước vậy. Cổ động viên mừng rỡ hai bên đường.

…..

- Chúng mày lại còn đi đâu để cho bác sĩ người ta chờ?

Câu hét quen thuộc và cái dáng chống tay hai bên nạnh sườn giống cái ấm Samovar của Nga làm mình nhận ra mẹ từ xa. Chàng lôi xềnh xệch mình vào sảnh chính của viện. Chẳng kịp giới thiệu gì, chỉ biết có một bà bác sĩ béo tròn, cao đến mang tai mình, lôi tuốt mình vào phòng làm thủ tục.

- Cháu chị Thuận à?

- Ừ, mày làm luôn cho nó cái bệnh án để nằm viện.

- Cháu vào buồng trong lấy đồng phục thay đi. Vừa thay cô vừa hỏi luôn nhé. Tên? tên chồng? nhà ở đâu? đẻ con thứ mấy?.... - ……

- Nhà cháu có tiền sử bệnh gì không? Xét nghiệm đầy đủ hết chưa? Có sổ y bạ sẵn đây chưa?

- …

- Ơ, cái con này, sao mày vẫn chưa mặc xong à? Nhanh lên cho người khác còn làm việc chứ.

Bà bác sĩ cáu làm mình càng cuống quýt. Khổ, con bé còn bận chọn cái áo với cái váy nào mới mới sạch sạch một tí để mặc mà chẳng thấy. Thế là đành phải chui bừa vào bộ nào đó cho kịp.

Trở ra, bác Thuận thì thầm:

- Cháu gửi lại cô ấy hai mươi nghìn để cảm ơn đi. - Vâng.

Tưởng gì chứ hai mươi nghìn để khỏi phải xếp hàng thì đúng giá quá rồi. Hóa ra, các bác sĩ với nhau cũng ở mặt bằng chung như thế. Bệnh nhân cũng tình nguyện một cách dễ chịu. Bước ra khỏi phòng làm thủ tục, mẹ dúi ình hai bọc đồ của mình, rồi bác Thuận lôi mình lên phòng chờ đẻ. Vội vàng bước, vội vàng hớt hải, vội vàng đuổi theo bác. Nhìn lại, cả nhà dừng ở ngưỡng cửa thang máy, ánh mắt chia ly. Mình, giống như lần đầu tiên ở lại lớp mẫu giáo. Vừa sợ vừa mất hết tinh thần.

- Nào, leo lên bàn để khám nhận nào?

- Dạ?

- Ơ, cô này, còn đứng đấy à? Không bỏ quần ra? Ở đây chẳng có chuyện ngượng đâu. Nhanh lên, không ai chờ được.

Vừa buông bọc đơn bọc kép xuống sàn nhà, mình vừa sợ vừa làm mọi thứ theo lời bác sĩ. Cái phòng rộng lạnh lẽo toàn màu trắng khiến mình ớn lạnh. Eo ơi, thế mà trong giới xì tin, có đứa bảo yêu màu trắng. Đứa đó chắc phải cho đi đẻ mới biết mùi. Gạch lát đá trắng. Đá ốp tường trắng. Drap trắng. Mọi dụng cụ y tế màu trắng. Áo bác sĩ cũng màu trắng. Chỉ có các sản phụ là mặc cái đồng phục không rõ màu gì.

Tiếng hét của một chị đang rặn em bé làm mình thót cả tim mà ra khỏi những ý nghĩ mông lung về màu trắng. Có sẵn hai chị đang nằm dang chân rặn đẻ. Chỉ có mình là leo lên để khám nhận nên các bác sĩ giục nhanh nhanh. Hai bên tường, có đến năm sáu chị đang dựa lưng đau đớn chờ đến lượt mình lên bàn. Mặt mày méo xẹo, đầu tóc bù xù, chân tay run rẩy.

Ôi trời đất ơi, thế này thì có ai phong danh hiệu anh hùng cho những bà mẹ không hả trời. Dạng nhát gan như mình thì làm thế nào đây. Cái bụng to của mẹ ơi, làm thế nào để con ra mà không đáng sợ như thế kia hả trời.

- Còn lâu mới đẻ. Xuống đi, về phòng chờ đẻ.

- Dạ - mình vụng về leo xuống cái bàn đẻ cao ngất ngưởng - thế phòng chờ đẻ là phòng nào ạ?

- Ở ngoài kia kìa.

Không có bác Thuận ở đây, họ quát mình chẳng khác ai cả. Nhanh thế, được gửi gắm rồi mà bác ấy cứ như cơn gió ấy. Bác ấy về đi tắm thuê cho con người ta. Mình ngơ ngác đơn lẻ. Còn cả nhà, trở về và yên tâm mình đã có bà bác sĩ ở bên.

- Bác sĩ ơi, cho em hỏi tí.

- Gì nữa đây. Vẫn ôm bọc bọc gói gói vào đây làm gì?

- Dạ, thế em nằm ở phòng nào ạ?

- Có bốn phòng đấy, chị vào phòng nào thì vào.

- Dạ, nhưng em thấy phòng nào cũng đông quá ạ.

- Ơ hay, chị này buồn cười nhỉ. Ở đây chúng tôi không có phòng riêng cho chị đâu nhé. Các phòng nó đông thế đấy. Chị tìm được phòng nào ghé tí mông vào ngồi ké thì vào. Đi đi. Lại một lần nữa mình ôm hành lý lạch bạch đi chậm chậm tìm kiếm giữa bốn cái phòng chờ đẻ. Mỗi phòng có bốn giường. Nhưng mỗi giường có đến ba mẹ là ít. Kẻ ghé mông, người ngồi. Ai cũng mệt mỏi.

Bỗng mình nghe thấy cuối hành lang có tiếng ai gọi. Ở đó, cánh cửa đã bị khóa, chỉ còn tí khe cửa lập lờ. Khu vực này chỉ có bà đẻ và bác sĩ nên tiếng động lạ làm mình tò mò đi tới. Cứ như chuyện Harry Potter vậy.

- Chị , chị gì ơi, cho em hỏi tí?

- Dạ, gì ạ?

Tiếng người bên kia cách cửa nghe quen quen. Nhưng cái tầm bom đạn này hễ có ai nói ngọt hơn bác sĩ là thấy quen rồi. Cái khe cửa nhỏ quá, không nhìn thấy nhau được nên đành đứng đó lắng nghe. - Chị ơi, chị làm ơn tìm cho em xem ở đó có ai là Hiền ở Lạc Long Quân không ạ. Chị ơi, chị giúp em gọi cô ấy ra đây với. Chị ơi, chị giúp em.

- Anh, anh ơi, em đây mà.

- Ai đấy?

- Em, Hiền đây.

- Em à? Em thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao? Bao giờ đẻ? Bao giờ anh được vào?

Mình mừng rỡ trong tiếng vỡ òa lo lắng của chàng. Hai đứa nói với nhau qua khe cửa kín bưng, cứ như đi thăm tù thời chống Pháp. Sao lần này nghe được tiếng chàng, mình lại mừng thế không biết. Cảm giác đỡ bơ vơ hơn biết bao nhiêu. Còn chàng, như lạc giữa biển tìm thấy ngọn hải đăng. Chàng cũng mừng không kém. Thế mới biết, cách mạng ta năm xưa hoạt động ngầm bắt được liên lạc với nhau mừng như thế nào.

- Anh ơi, em thấy những người chờ đẻ ở đây, người nhà trèo qua ban công mà gặp nhau ở phía cửa sổ bên tay trái ấy. Anh qua đó đi.

- Ừ , ừ, để anh tìm.

- Khoan đã anh ơi!

- Sao?

- Ở đấy đông lắm. Anh đừng thấy không chen được thì bỏ em lại đây một mình nhé. Em sợ lắm!

Mình hét lên để nhắn nhủ chàng thêm câu nữa. Hình như giọng mình đã thảm lắm rồi. Chàng đã ở lại, thế mà mình tưởng bị bỏ rơi một mình. Phụ nữ lúc đi đẻ không hiểu sao có đông người đến mấy vẫn thấy cô đơn. Có ai ột lời hỏi thăm thôi cũng thấy như vớ phải cọc. Ôi, mình biết ơn chàng biết bao nhiêu.

Hành lang ngoài ban công hẹp chỉ chừng 40 phân nhưng mỗi ô cửa của phòng chờ đẻ cũng phải chất chứa chục người nhà cố ngoi ngoi cái mặt vào nhìn con mình, dặn dò cháu mình, gửi đồ vào cho vợ mình là ít. Ai cũng bon chen chỗ như mua hàng thời tem phiếu. Còn ở trong, các bà mẹ tương lai mệt mỏi lĩnh đồ qua ô cửa chẳng khác nào thăm nuôi ở trại Chí Hòa. Chuẩn bị đón em bé, nhưng chẳng có ai là phấn khởi cười tung tóe, chúc tụng nhau cả. Ai cũng căng thẳng, cứ như cuộc chiến đang đến hồi gay go.

Sau nửa giờ vợ chồng tìm nhau, một chạy dọc hành lang tìm chỗ có thể chen được qua cánh cửa sổ, một cũng hớt hải chạy theo qua từng phòng ngó cửa, xem anh yêu của mình đâu. Chỉ có bốn cái cửa sổ của bốn phòng, nhưng lượn qua lượn lại đến mòn cả mặt. Cuối cùng cũng nhìn thấy nhau. Chàng méo xẹo rúc được mặt vào cạnh sườn một bà béo chiếm gần hết ô cửa để hỏi han mình còn thiếu gì. An ủi đôi ba câu rồi hẹn trưa mang cơm lên. Tạm biệt nhau. Chàng đi. Mình ở lại với mọi thứ chơi vơi khôn cùng. Cắp túi đồ, thong thả tìm chỗ có thể ghé chân ngồi chờ. Ui cha, hóa ra đi đẻ là thế!

Bạn đang đọc Khi Lấy Chàng... (Nhật Ký Của Cô Dâu Trẻ) của Nguyễn Thị Thu Hiền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.