Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 02 - part 02

Phiên bản Dịch · 4037 chữ

Mai Liên vẫn tự nhiên đều bước . Hoàng Trung mở hết tốc lực , anh chạy tới , dang hai tay chận ngay trước mặt :

- Cô không nghe tôi gọi à ?

- Xin lỗi , tôi là tổ trưởng Liên , chứ không phải là quản lý .

- Cô còn giận tôi sao ?

- Tổng quản lý à ! Tôi phải về , khuya lắm rồi .

- Nếu không giận , sao cô lại viết đơn xin nghỉ việc ?

- Tôi nghĩ mình không thích hợp với việc này nữa .

Hoàng Trung vò đầu :span>

- Tôi xin lỗi . Quả thật lúc đó tôi tưởng cô giỡn chơi thôi . Tôi . . .

- Bộ anh tưởng tôi là người thích đùa giỡn à ? Tự dưng điện thoại cho anh để đùa sao ?

- Tôi biết , tôi có lồi . Người có lỗi là tôi , cô đâu cần phải xin nghỉ việc .

- Tôi là người vô dụng , nói ra lời nào , ai cũng nói tôi đùa giỡn . Không tin , vậy tôi ở đây làm gì nữa ? Xin nghỉ là biện pháp tốt nhất .

- Cô đã chứng minh thực lực của mình rồi mà . Buổi tiệc tối nay rất thành công , những người không tuân theo đã bị xử phạt , cô còn giận điều gì ?

- Anh nghĩ sao là tùy ý anh , riêng tôi đã quyết định rồi .

- Tại sao tôi nói hoài , cô không nghe vậy hả ?

Tiếng hét của anh làm cho cô giật mình . Cô tròn mắt thối lui :

- Anh . . . anh làm gì mà hét lên thế ? Bộ tưởng dùng vũ lực là tôi sợ sao ?

Dồn cô vào chân tường , mắt anh long lên đỏ rực , môi mím chặt :

- Cô . . . thật sự muốn rời bỏ nơi này sao ? Có phải cô thật sự muốn như vậy không ?

- Tôi . . . tôi . . .

- Đừng dùng cái tự ái vặt đó mà đối chọi với tôi , không có kết quả đâu .

- Anh . . . anh đừng ép người quá đáng .

- Tôi không ép , mà tôi chỉ làm theo lời mách bảo của con tim . Cô muốn rời bỏ cả bạn bè và cả tôi sao ?

Lời nói của anh làm cô giật mình . Cô nhìn anh , đôi mắt của anh giờ khác hẳn , nó mênh mông , êm đềm quá .

- Anh tưởng anh . . . là ai chứ ? Anh chẳng là gì cả , đừng dùng quyền hạn đối với tôi .

- Tôi không dùng quyền hạn của một tổng quản lý , mà tôi dùng bằng tình cảm thật sự của tôi . Tôi không muốn cô rời tôi . Tôi không muốn mất đi một quản lý đắc lực .

Cô như một quả bóng xì hơi . Cô quả thật là yếu đuối trước ánh mắt của anh . Chắc không chỉ riêng mình cô đâu , mà cả cô gái nào cũng vậy .span>

Lấy từ trong túi áo lá đơn xin nghỉ việc của cô , anh nói :

- Cô giữ lấy và suy nghĩ lại cho kỹ , đó có phải là biện pháp tốt không ?

Cho tay vào túi quần , giọng anh trầm lặng :

- Tôi không cố ý lớn tiếng với cô đâu , nhưng thực sự tôi cảm thấy nó có cái gì đó mất mát trong tôi khi nhìn thấy lá đơn kia .

Mai Liên cong môi , cô chảnh chẹ :

- Anh đừng nói là anh quan tâm tôi nha , tôi không thích đâu .Hoàng Trung bật cười :

- Đừng nghĩ vậy chứ . Nhưng mà có sao đâu . Tôi có gì là không tốt hay cô thích người khác tài giỏi hơn tôi ?

Anh tự nhiên nói một mình :

- Cái anh chàng Đoan Hồ xem ra cũng là một người tốt đấy . Được anh ấy quan tâm là một diễm phúc lớn của các cô gái .

Mai Liên xua tay :span>

- Chỉ có cô Ngọc Liên mới xứng với anh ấy thôi , tôi làm sao lọt vào mắt xanh cho được .

- Ai đoán biết trước chữ ngờ chứ .

- Cho dù anh ấy quan tâm tôi thì có sao ? Tôi thích đấy . Tôi chưa có bạn trai , anh ấy chưa có bạn gái , đúng là chuyện trời định .

Hoàng Trung giấu nỗi bực tức vào trong :

- Có cần tôi làm nhịp cầu "Ô Thước" không ? Tôi làm ông mai hay lắm đó .span>

Thoáng thấy nụ cười của anh quá gượng gạo , Mai Liên nghiêm mặt :

- Không cần .

Chẳng muốn tiếp tục câu chuyện , Hoàng Trung giơ tay :

- OK . Được , tôi sẽ không xen vào chuyện của cô nữa . Anh ta là tổng giám đốc của một công ty lớn đấy . Cô có thể nghỉ việc ở đây để chuẩn bị làm bà tổng được rồi .

Anh xòe bàn tay ra mà trong lòng hồi hộp :

- Bây giờ tôi sẽ chấp nhận lá đơn kia , cô trả lại cho tôi .

Khẽ hụt hẫng với chính mình , Mai Liên trợn mắt :

- Có phải không vậy ? Anh đừng có lấy cớ đó mà vu oan cho tôi nha . Tôi nghỉ việc ở đây là vì thấy . . . người ta chẳng có trách nhiệm thôi .

Ôm khư lá đơn vào lòng , cô bước đi .

- Hơi đâu nói với anh . Tôi về đây .- Còn lá đơn xin nghỉ việc ?span>

- Tết Côngô đi .

Bước theo cô , giọng anh vui vẻ trở lại :

- Tôi biết trước là cô không nỡ rời xa tôi mà .

- Anh nói cái gì ?

- À ! Để tôi đưa cô về nha .span>

- Xí ! Tiện đường lắm sao ?

Một giọng nói vang lên làm cho cả hai quay lại :

- Tổng quản lý !

- Sao cô còn ở đây ? Chẳng phải anh ta đã đưa cô về sao ?

Ngọc Liên yểu điệu bước lại gần :

- Anh Hồ còn phải đi bar với bạn nên không tiện . Anh có thể đưa tôi về được không ?

Hoàng Trung nhíu mày :

- Vậy à ? Nhưng mà tôi chỉ có một chiếc xe thôi .

Ngọc Liên khẽ liếc mắt về phía Mai Liên :

- Chẳng lẽ anh lại để con gái của giám đốc đi về khuya một mình sao ? Lỡ có chuyện gì xảy ra , anh chịu nổi trách nhiệm không ?

Không muốn anh khó xử , Mai Liên mỉm cười :

- Tổng quản lý đưa cô ấy về đi , tôi về một mình được rồi .

Ngọc Liên thích thú với trò chơi của mình , cô khoát tay :span>

- Vậy đâu có được . Cô cũng là con gái , lỡ như cô xảy ra chuyện gì , tổng quản lý cũng đâu tránh được thị phi .

Mai Liên lắc đầu :

- Đâu có gì là quan trọng . Lúc trước , tôi cũng về một mình mà . Vả lại , quản lý chỉ chịu trách nhiệm trong vòng nội bộ nhà hàng , còn ngoài cuộc sống , tổng quản lý đâu cần quan tâm .

Lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng , Ngọc Liên muốn anh phải chọn một trong hai cô :

- Là một quản lý tốt thì phải quan tâm luôn cuộc sống của nhân viên mình chứ . Tôi nghĩ tổng quản lý nhà hàng chúng ta không phải là một người xấu . hìn Ngọc Liên lại nhìn Mai Liên , Hoàng Trung thở dài : "Trời ạ ! Sao tôi khổ thế này ?" .

- Tóm lại , tôi là một nhân viên , còn cô là con gái của tổng giám đốc , hai địa vị khác xa nhau . Có thể nói cô cao quý hơn tôi nên cô sợ đi một mình , còn tôi thì không .

- Cái này là tự cô nói đó nha , tôi không có ép buộc à . Nhưng mà suy cho cùng , cô cũng là người biết phân biệt và yên phận đó .

Nỗi uất nghẹn lại trào dâng , Mai Liên nhanh chóng quay đi . Cô không muốn một ai nhìn thấy mắt cô hoen lệ .

- Tôi về đây .

- Nè , khoan đã !

Hoàng Trung xua tay :

- Để tôi đưa cô về , đừng phiền cô ấy nữa .

- Không lẽ phiền anh ? Anh là tổng quảy lý mà . Nè ! Lúc nãy trong phòng tôi quên tắt đèn , cô làm ơn trở vào tắt giúp tôi .

- Việc đó để bảo vệ làm được rồi , để cho cô ấy về sớm , sáng cô ấy còn ca trực .

Hoàng Trung quay sang Mai Liên đang bước trở vào .

- Quản lý Liên ! Cô về đi .

Ngọc Liên tức tối :

- Tổng quản lý ! Anh đừng có lạm dụng chức quyền chứ . Anh nên nhớ anh có ngày hôm nay là do tôi đề bạt anh đấy .

- Xin lỗi cô , lạm dụng chức quyền là cô đó . Nhân viên của tôi đã hết giờ làm việc .

- Anh giỏi lắm !

- Cô có muốn về không ?

Tiếng giày của Ngọc Liên vang lên giận dữ . Hoàng Trung khẽ nhìn Mai Liên :

- Xin lỗi , hôm khác tôi sẽ cám ơn cô .

Đôi mắt của Mai Liên bắt đầu ứa lệ . Cô đã khóc ư ? Đúng vậy , cô đã khóc , nhưng cô chưa lý giải được là vì nguyên nhân nào . Lại một nỗi buồn nữa chất chứa trong cô .

"Em đang khóc , cho ai đấy chứ ?

Khóc ình hay xót dạ cho anh ?

Một niềm vui trong lệ rất mong manhspan>

Tình yêu đó phân chia giới tuyến" .

- Anh Hai ! Em còn phải về nhà ngủ nữa , hôm qua thức suốt đêm rồi .

- Có một đêm mà than thấy phát khiếp , anh thức mấy đêm liền có sao đâu ?

- Em biết , anh giỏi rồi . Làm ơn đi mà .span>

Tuấn Ngọc cho xe chậm lại :

- Nè ! Nghe nói mày đã đưa "tiểu thư" Út về nhà , phải không ? Cảm giác như thế nào , nói cho tao nghe coi ?

Hoàng Trung trề môi :

- Cảm giác ? Hứ ! Chẳng có một tí gì .

- Mày có điên không ? Biết bao nhiêu người ước muốn được làm chuyện đó , còn mày tự nhiên được người đẹp chiếu cố lại chẳng có ý nghĩ gì . Bộ mày là . . . "pê đê" hả ?

- Tao ký vào "mỏ" mày bây giờ . Tao mà là "pê đê" thì cả thành phố này sẽ ngập lụt hết .

- Sao vậy ?

- Con gái khóc tiếc nuối chứ sao ?

- Trời ạ ! Muốn ói dễ sợ luôn .

Hoàng Trung mơ màng :

- Nhưng mà nói thật , cảm giác để cô ấy ngồi phía sau thật là dễ chịu đó . Nói nghe , cô ấy còn ôm eo tao nữa đó mày .

Khẽ lạng tay lái , Tuấn Ngọc nhăn mặt :

- Đau khổ cho tôi quá .

Hoàng Mỹ nhíu mày :

- Bộ hai em định cá cược hay sao ? Chuyện bàn hôm đó phải không ? Bỏ đi , đừng nên đùa giỡn .

- Anh Hai khỏi lo . Cô ấy không phải là đối tượng của em , đối tượng của em là một người khác .

Anh ung dung nói về người trong mộng của mình :

- Cô ấy rất xinh đẹp , lại dịu dàng ấn tượng . Nhưng mà . . . tuy ở gần mà như xa cách lắm .

- Có phải mày không ? Nhút nhát đến nỗi không dám ngỏ lời hả ?

- Sao không dám ? Phải để thời cơ chín muồi cái đã .

Hoàng Mỹ xua tay :

- Làm ơn cho anh xin đi . Tụi em đừng đùa giỡn với tình yêu nữa .

- Lần này là em thật lòng mà .

Chợt thấy dáng của Ngọc Mai phía trước , Hoàng Mỹ bất ngờ trả số lại , vọt lên .

- Bộ anh đuổi ăn cướp hả ?

- Đâu có .

- Sao lại trả số chạy nhanh vậy ?

- À ! Ờ , anh thấy người quen .

Thật xui cho anh , đèn đỏ lại bật lên .

- Trung ! Em sang cho Tuấn Ngọc về nhà đi , anh phải đi công chuyện một lúc .

- Còn vé xem phim ?

- Để hôm nào khác đi .

Thở dài rời khỏi xe anh , Hoàng Trung bậm môi .

- Được thôi , nhưng mà khi về nhà phải có câu trả lời chính đáng .

- OK .

Dừng xe trước hẻm , Tuấn Ngọc xua tay :

- Xuống đi bộ vào đi mày . Hôm nay tao không vào đâu .

- Có phải không vậy ? Bộ mất nhiều thời gian lắm sao ?- Không nói nhiều . Xuống mau !

Anh vừa bước xuống , thì Tuấn Ngọc đã vọt đi .

- Thằng ma này ! Ngày mai vào nhà hàng biết tay tao .

Đưa tay che "tín hiệu" của cơn buồn ngủ , anh nhanh chân bước đi .

- Phải về ngủ sớm , để bù ngày hôm qua mới được .

Vừa quẹo cua , anh đã thấy một cô gái đi phía trước , dáng điệu rất mệt mỏi .

- Ủa ! Ai mà trông lạ vậy ta ? Hẻm này đâu có cô nào dáng đẹp như thế .

Cô gái dừng trước cửa nhà số 28 và cúi xuống mở túi tìm chìa khóa .

Tìm hoài chẳng thấy , cô bực bội lầm bầm :

- Chuyện gì nữa đây ? Đừng nói là bỏ quên ở nhà hàng nha .

Hoàng Trung bước lại gần , anh ngạc nhiên khi trông cô gái rất quen :

- Xin lỗi , tôi có giúp cô được gì không ?

Cô gái ngước lên , cả hai nhìn nhau giật mình .

- Tổng quản lý !

- Mai Liên ! Sao cô lại ở đây ?

Nỗi hờn giận lại trổi lên công thêm đang lúc bực tức , cô cộc lốc :

- Liên quan gì đến anh ?

Biết Mai Liên còn giận mình , Hoàng Trung xuống nước nhỏ :

- Đừng giận mà . Tôi xin lỗi , chẳng lẽ cô không thể bỏ qua ?

- Tôi lấy quyền gì mà giận anh . Chỉ có điều anh làm tôi không dám ngẩng mặt nhìn ai cả . Anh thật tồi bại .

Hoàng Trung trợn mắt :

- Tôi đã làm chuyện gì ?

- Làm chuyện gì , tự anh biết lấy .

Khẽ kéo tay cô , anh hỏi dồn :

- Hôm nay tôi nghỉ ca mà , cô không nói sao tôi biết .

- Buông tay ra ! Bộ tôi với anh quen thân lắm sao ?

Đôi mắt anh nhìn cô thành khẩn :

- Mai Liên !

- Ai biểu anh nói . . . tôi . . . tôi với anh cặp bồ chi . Trong nhà hàng hôm nay ai cũng nói .

Cô òa khóc ngon lành :- Người ta nói chức quản lý này tôi có được là nhờ làm bạn gái của anh . Tôi . . . tôi ức lắm .

Hiểu rõ chuyện , Hoàng Trung bật cười :

- Có chuyện đó mà cô giận tôi sao ? Lại chửi tôi tồi nữa chứ . Bộ cô tưởng làm bạn gái tôi dễ lắm à ? Tiểu thư Ngọc Liên còn chưa có vé , nhưng mà . . . .

Giơ tay lên định tát vào gương mặt của anh đang hách lên , cô lầm bầm :

- Anh đừng tưởng có giá lắm . Ngày mai anh phải vào nhà hàng "bào chữa" cho tôi .Hoàng Trung nheo mắt tình tứ :

- Bộ cô không thích như thế hả ?

- Anh mà còn nói nữa thì đừng trách tôi đó .

- Được rồi . Tôi không nói nữa .

Anh nhìn vào chìa khóa .

- Thì ra cô là chủ nhân mới của ngôi nhà này . Hôm đó nghe anh tôi nói mà tôi chưa gặp mặt . Sao , bỏ quên chìa khóa phải không ?

- Tôi bỏ quên ở nhà hàng rồi .

- Không còn cái nào sơ cua sao ?

- Có chứ , nhưng mà tôi đưa cho chị tôi rồi .

- Điện thoại cho chị cô đi .

- Không được , phiền lắm !

- Phiền . . . Vậy thì cô ở ngoài , chuyện dễ dàng .

Suýt bật khóc vì câu nói vô tình của anh , nhưng cô cố gắng kiềm chế . Cô không muốn yếu mềm trước mặt anh .- Không cần anh lo . Anh về đi .

Hoàng Trung nhíu mày :- Nhà tôi gần đây , nếu cô không ngại . . .

- Anh đừng có hòng .

- Tiếc thật ! Tôi có lòng giúp mà cô từ chối , vậy thì thôi . Tôi về đây , nhưng mà . . . Vì là đồng nghiệp , tôi nói cho cô đề phòng . Ở hẻm này nhiều dân xì ke lắm . Hễ nó thấy cái gì bán được là nó trộm ngay đó . . . kể cả con gái .

Một cảm giác lạnh xương sống chạy khắp người , cô hơi run giọng :

- Anh đừng có hù tôi . Tôi hổng sợ đâu .

- Vậy thì tốt . Tôi về đây .

Hoàng Trung biến mất ngay sau đó . Còn lại một mình , Mai Liên lo lắng cô cứ đảo mắt nhìn quanh . Cô muốn bật khóc khi nghĩ đến cả đêm nay phải ngồi phơi sương ở ngoài .

Còn cái gã vô tình vô nghĩa kia nữa , chẳng thương giùm phận gái người ta .

Bỗng nhiên có tiếng bước chân , rồi hai người đàn ông xuất hiện , tiếng của họ lè nhè như đã say :

- Ủa , cô em ! Bộ không muốn vào nhà hả ? Vậy đi chơi với anh nha .

Nép sát vào tường , cô lắc đầu :

- Dạ không , tôi bỏ quên chìa khóa thôi .

- Vậy thì . . . để anh mở cửa giúp cho .

Tên kia đề nghị :

- Hay là về nhà anh ở tạm đi .

- Xin cám ơn . Người nhà tôi sắp về rồi .

Một tên liều lĩnh nắm tay cô :

- Vậy đi một tí rồi về . Đi !

Mai Liên giằng tay ra , cô run giọng :

- Xin đừng . . . làm vậy . Tôi sẽ la lên đó .

- Anh em với nhau , cãi cọ là chuyện thường la làm gì .

Một tên đánh lạc hướng , một tên tiếp tục sấn tới níu tay cô .

- hai anh kia ! Làm gì vậy ?

Hoàng Trung xuất hiện . Giờ đây trong mắt cô , anh là vị cứu tinh anh hùng nhất .

Không muốn rắc rối , hai người đàn ông lăng xăng bỏ đi . Mai Liên thở phào nhẹ nhõm . Cô liếc anh :

- Cám ơn nha , tổng quản lý .

Hoàng Trung tỉnh rụi :

- Ơ ! Vậy mà tôi tưởng cô lao vào lòng tôi để được tôi che chở chứ .

- Vỡ mộng rồi phải không ? Đừng có ham , không dễ đâu .

Cái trề môi của cô làm anh phải chép miệng .

- Phải chi . . .

Khẽ lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vừa lóe lên , anh quay lưng :

- Đã không có chuyện gì , tôi về đây . Cô tiếp tục đợi người nhà về nhé .

- Nè ! Anh . . . anh đừng có vô lương tâm như vậy nha . Tôi . . . tôi là nhân viên của anh đó .

Hoàng Trung vẫn lạnh lùng :

- Xin lỗi nha , đã hết giờ làm việc rồi .

Lần này là thật sự , Mai Liên bật khóc ngon lành . Giọt nước mắt tủi thân và ghen tị . "Cô đâu phải là con của tổng giám đốc" . Cô cố nén , nhưng sao tiếng thút thít càng lớn hơn .

Quay lại nhìn , Hoàng Trung cảm thấy xót xa . Anh trách mình tại sao lại đùa dai như thế , cô quá đơn độc giữa cuộc đời mà .

Nhìn Mai Liên qua ánh mắt đồng cảm và yêu thương , anh không ngăn nổi cảm xúc của mình . Phút chốc , cô đã nằm gọn trong vòng tay anh . Anh vùi mặt vào tóc cô , giọng anh nhẹ như gió thoảng :

- Anh xin lỗi , anh không nên đùa dai như vậy .

Mai Liên cảm giác được sự che chở , cô yên lòng , ngả đầu lên bờ vai rộng vững chắc của anh .

Thời gian sẽ không trôi nữa nếu như không có ánh đèn xe chiếu vào . hai người vội buông nhau ra , nhưng ai cũng có một cám giác luyến tiếc vô cùng .

Xui thay chiếc xe lại dừng ngay kế bên .

Hoàng Mỹ nhe răng trêu em :

- Chết em rồi ! Anh đã thấy tất cả .

Không để cho ông anh có cơ hội "khống chế" mình , Hoàng Trung trả đòn :

- Anh cũng lém nhỉ . Ai ngồi sau lưng anh thế ?

Ngọc Mai bước xuống xe , cô đỏ mặt :

- Thì ra hai người là anh em .

Hoàng Mỹ gật đầu :

- Đúng rồi . Em quen với Hoàng Trung à ?

Nhăn mặt , Hoàng Trung kéo tay anh :

- "Tiểu thư" Đại của tổng giám đốc nhà hàng đó anh .

Mai Liên lại gây thêm bất ngờ cho cả hai anh em .

- Chị đến thật là may mắn cho em . Chìa khóa , em để quên ở nhà hàng rồi .

- Chị mới bị mắng ột chập đây . . . Bực quá , nên chị tìm đến em .

- Ơ ! Bộ chỗ em là chỗ lánh nạn sao ?

Thấy ánh mắt của Hoàng Trung lạ lẫm , Mai Liên khoát tay :

- Đâu còn chuyện gì bí mật nữa . Tôi là em nuôi của chị Ngọc Mai , tức là con nuôi của giám đốc .

Ngọc Mai dậm thêm :

- Nè ! Anh nhớ đừng có tiết lộ với ai nha , sẽ bất lợi cho Mai Liên đó .

Hoàng Mỹ ngạc nhiên :

- Anh không hiểu , tại sao lại không cho ai biết ?

Riêng Hoàng Trung , anh đã hiểu tất cả . Giờ đây anh mới thấu rõ được nỗi đau thầm kín trong lòng của Mai Liên . Anh đã biết vì sao cô luôn bị Ngọc Liên ghét bỏ , vì sao cô lại khóc một mình sau khi đối mặt với Ngọc Liên .

Đôi mắt anh tha thiết nhìn cô . Anh chẳng thốt được lời nào vì trong lúc này đây , anh đang mang trong người nỗi đau cô đang gánh .

- Anh Hai ! Chúng ta về nhà thôi .

Biết chuyện mình hỏi sẽ khó cho người trả lời , Hoàng Mỹ mỉm cười :

- Anh về đây . Chúc hai em ngủ ngon !

Đẩy cửa , Mai Liên thở dài :

- Chị à ! Vào nhà đi , người ta đã vào nhà lâu rồi .

- Em đừng có ghẹo chị nha . Lúc nãy chị đã trông thấy hết rồi đấy .

- Đừng hiểu lầm . Lúc nãy tại anh ta hù dọa em thôi .

- Hù dọa thì để yên cho người ta ôm vào lòng à ? Vậy thì chị sẽ hù dọa em để chị được ôm em vậy .

- Em chịu nhột không được đâu . Buông em ra ! Hi . . . hi . . .

Tiếng cười của hai cô gái làm xóa tan không gian u uất , nhưng nó vẫn còn đọng lại trong lòng của mỗi người một nỗi niềm riêng .

Từng bước thận trọng tiến lại gần cô gái , Đoan Hồ đưa tay bịt mắt .

Hoảng cả hồn vía , Mai Liên la lên :

- Á !

Bạn đang đọc Khi biết yêu của Trần Thị Thanh Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.