Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi Muốn Bành Trướng

Phiên bản Dịch · 1775 chữ

【 Kim khâu lại (màu trắng), sau này, chỉ cần ngài sử dụng bất kỳ kim khâu nào để khâu vết thương thì cũng sẽ có được thuộc tính: Sắc bén + 1! 】

Trần Thương đã rõ ràng, có nghĩa là sau lúc mình dùng kim khâu, sẽ nắm giữ thuộc tính sắc bén + 1.

Nhưng... Sắc bén + 1 là cái gì vậy?

Không hiểu!

Được rồi, chắc rất sắc bén! Chắc có ý là rất sắc bén?

Phẫu thuật hoàn tất, người bệnh đột nhiên hỏi:

- Bác sĩ, ruột thừa của tôi đâu?

Trần Thương: ... Chấp niệm sâu như vậy!?

Y tá bưng cái khau đi đến bên cạnh vị đại ca này:

- Nhìn đi, đây chính là ruột thừa của chú!

Đại ca này vừa nhìn qua, lập tức cảm giác hơi buồn nôn:

- Không! Bây giờ nó là ruột thừa của cô, mang đi... Chó nhà tôi cũng không ăn cái thứ này, thật là buồn nôn.

- Con mẹ nó, cái này không giống tôi thấy trên mạng Baidu? Món đồ chơi này thật là? Quá dọa người mà!

Trần Thương khụ khụ một tiếng: Đây không phải ruột thừa bình thường.

Hoàn toàn chính xác, đây chính là viêm ruột thừa mủ hoại tử!

Nguyên nhân là vì chủ nhân của ruột thừa này ăn đồ không dinh dưỡng, uống rượu, cho nên mới trưởng thành quái ruột thừa hiếm có!

Y tá cười cười, lại bưng trở về.

Những cái này, cô sớm đã nhìn quen mắt, thậm chí có đôi khi còn ngồi bên cạnh nó ăn cơm, không ảnh hưởng chút nào!

Trần Bỉnh Sinh nói:

- Đưa đến khoa phẫu thuật làm bệnh kiểm đi.

Y tá nhỏ gật đầu rời đi.

Mà vị đại ca này thì hình như thuốc tê sắp hết tác dụng, đầu óc đã linh hoạt trở lại:

- Bác sĩ, cái bụng của tôi bị gây tê, theo lý thuyết thì dạ dày cũng phải bị gây tê chứ? Sao vừa rồi, lúc tôi nhìn thấy món đồ kia lại muốn ói? Còn có cảm giác buồn nôn?

Trần Thương cảm thấy vị đại ca này đưa ra một vấn đề rất có chiều sâu!

Dạ dày bị gây tê thì sao lại buồn nôn? Thật có triết lý!

Trần Bỉnh Sinh cười ha ha một tiếng:

- Buồn nôn của chú! Là bệnh trong lòng!

Y tá trong phòng phẫu thuật triệt để bất đắc dĩ, trực tiếp cười phun!

Ngay cả Trần Thương cũng cười ha ha.

Người đàn ông này gãi đầu một cái:

- Có đạo lý!

Hình như thuốc tê còn chưa hết tác dụng, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đưa đến phòng bệnh.

Bác sĩ gây tê Lưu Kiện đi vào, nhìn thấy Trần Thương kết thúc phẫu thuật, cười nói:

- Lần thứ nhất mổ chính, cảm giác thế nào?

Trần Thương thở dài:

- Không có khoái cảm mổ chính!

Lưu Kiện sững sờ:

- Mổ chính có khoái cảm gì?

Trần Thương:

- Được trợ thủ giúp đỡ? Trần lão đại với tư cách người trợ thủ đầu tiên trong đời tôi lại không để ý tôi tí nào, chớ nói chi là trợ thủ.

Lưu Kiện lập tức im lặng:

- Tiểu tử cậu, được tiện nghi còn khoe mẽ? Trần Bỉnh Sinh làm trợ thủ cho cậu à? Gan cậu cũng to thật đấy?

Trần Thương cười, anh cũng chỉ đùa một chút mà thôi.

Sóng vai với Trần lão đại đi ra khỏi phòng phẫu thuật, trong lúc rửa tay, nhân lúc không có ai, Trần Bỉnh Sinh bất đắc dĩ nói:

- Cậu trở về cố gắng luyện khâu lại, cái vết mổ kia là cái quái gì, đúng là mẹ nó xấu, trước mặt mọi người tôi cũng không tiện nói, nói thật làm tôi mất mặt!

Trần Thương cười xấu hổ.

【 Đinh! NPC cao cấp Trần Bỉnh Sinh tuyên bố nhiệm vụ: Tăng đẳng cấp khâu lại đến cao cấp! Ban thưởng: 1 điểm kỹ năng. 】

Trần Thương vui mừng!

Còn có chuyện tốt cỡ này?

Khâu lại vết thương ngoài da: Trung cấp: 1679/ 2000.

Mấy ngày nay, mình phải cố gắng thêm một chút nữa, trọng điểm tăng lên một cái, bây giờ, mình sử dụng điểm kỹ năng thì hơi lãng phí, qua một thời gian ngắn nữa nói sau.

Nhưng điểm kỹ năng có tác dụng gì?

Trần Thương tương đối tò mò.

【 Đinh! Đẳng cấp kỹ năng từ sơ cấp đến trung cấp yêu cầu 1 điểm kỹ năng, trung cấp đến cao cấp yêu cầu 2 điểm kỹ năng, cao cấp đến đại sư cấp yêu cầu 4 điểm kỹ năng, cấp đại sư đến cấp hoàn mỹ yêu cầu 8 điểm kỹ năng! 】

Trần Thương nhẹ gật đầu, thì ra là thế!

Điểm kỹ năng là dùng để tăng cấp kỹ năng.

Mình chỉ có 1 điểm kỹ năng quý giá, tốt nhất là giữ lại.

Mới giữa trưa, thu hoạch đã tương đối khá.

【 Đinh! Nhiệm vụ của NPC Trần Bỉnh Sinh đã hoàn thành, hoàn thành hai ca phẫu thuật viêm ruột thừa, độ hoàn thành tốt đẹp. Nhận được: Tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần Bỉnh Sinh x 1 】

Tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần lão đại?

Món đồ chơi này dùng như thế nào?

Trần Thương điểm kích nhận lấy, lập tức liên tiếp tin tức truyền vào trong đầu anh.

Loạn nhập!

Không thể nhịn!

Bên trong tất cả đều là cảnh tượng máu thịt be bét, tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần lão đại là kinh nghiệm mà anh ấy tích lũy qua mỗi một lần phẫu thuật.

Cuối cùng, đều hóa thành cảm ngộ của lão Trần.

Trần Thương chậm rãi đánh giá, dần dần những thứ này trở thành đồ của anh.

Ở trong đầu anh không ngừng tiêu hóa, hấp thu... Dung hợp...

【 Đinh! Hoàn thành hấp thu Tâm đắc phẫu thuật ruột thừa của Trần Bỉnh Sinh, nhận được kinh nghiệm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa + 1000! 】

【 Đinh! Phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa của ngài tăng lên đến trung cấp: Phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa: 300/ 2000 (trung cấp); 】

Trần Thương vui mừng!

Trực tiếp tăng 1000 điểm kinh nghiệm phẫu thuật ruột thừa, thật là quá phong phú!

Sảng khoái!

Lúc này, anh giống như đang thăng hoa, cảm giác này thật là tuyệt, tuyệt không thể tả.

Trần lão đại, anh còn có tâm đắc nào nữa không?

Từ sáng tới trưa, thực hiện hai ca phẫu thuật nhận được 300 đồng, cuộc sống này thật tươi đẹp.

Ai, nhiều tiền như vậy, xài như thế nào đây?

Cuộc sống của người có tiền chính là buồn tẻ như thế...

Không thú vị!

Sau khi trở lại phòng, Trần Bỉnh Sinh vui vẻ về nhà ăn cơm, Trần Thương thì ngồi ở phòng trực ban cũng lười về nhà, vừa đi vừa về mệt mỏi, còn không dễ chịu bằng phòng trực ban này.

Lấy điện thoại ra, đặt thức ăn giao đến đi.

Trần Thương nghĩ đến tiền hôm nay mình kiếm được, quyết định ăn ngon một chút!

Gần đây có một tiệm mì bò Lan Châu không tệ, anh trực tiếp nhấn chọn.

Nhưng mì bò Lan Châu lại quá ít thịt, mặc dù mùi vị không tệ, nhưng một bát mì sợi cũng chỉ có hai miếng thịt mỏng tanh!

Hay là... Thêm một phần thịt bò?

Bỗng nhiên Trần Thương xuất hiện một ý nghĩ đáng sợ.

Anh nghĩ đến hôm nay nhận được ban thưởng tới hơn ba trăm đồng, cảm thấy lá gan mình hơi lớn.

Chọn mì bò Lan Châu, còn đặt thêm một phần thịt bò!

Chọn một phần mì bò, 12 đồng.

Thêm một phần thịt bò yêu cầu thêm 3 đồng, Trần Thương cắn răng, tăng thêm tối đa!

Ba mươi đồng, Trần đại nhân muốn hưởng thụ một lần ăn thịt bò thoải mái!

Trần Thương nghĩ đến vẻ mặt mắt trợn tròn và cúng bái của chủ quán, lấy bàn tay bịt miệng lại, sợ nước miếng phun ra.

Ai, cuộc sống của người có tiền chính là buồn tẻ như thế...

Ăn mì bò cũng còn dám thêm tối đa thịt bò.

Đây chính là cuộc sống của người có tiền...

Lướt điện thoại một lát, xem thử có tin tức gì mới hay không?!

Bất tri bất giác nửa giờ trôi qua, thức ăn đã đưa đến, dưới ánh mắt chờ đợi của Trần Thương mở hộp ra, đắc ý đang muốn hưởng thụ khoái cảm ngoạm miếng thịt lớn, bỗng nhiên...

Bị một màn trước mắt sợ ngây người!

Cái này...

Cái này gọi là 30 đồng tiền thịt bò à?

Cái gọi là được ăn thịt bò thoái mái đây à?

Trần Thương nhìn thấy mấy chục miếng thịt bò mỏng như cánh ve đặt ở trên, tản ra mùi thơm nhành nhạt...

Cái này là hai mươi miếng?

Mà Trần Thương cảm giác những miếng thịt bò này, mình một ngụm là có thể ăn xong!

Đây chính là ba mươi đồng tiền mua thịt bò à...?

Trần Thương muốn khóc.

Với 30 đồng, mình có thể mua một cân trở về tự nấu!

Anh hít sâu một hơi, ngậm đắng nuốt cay ăn xong một bát mì thịt bò đắt đỏ này.

Thua lỗ!

Nhưng đột nhiên, ngay vào lúc này, bỗng nhiên Trần Thương phản ứng đến một việc!

30 đồng mua được hai mươi miếng thịt bò, mỗi tô mì cũng chỉ có hai miếng!

Điều này mang ý nghĩa, có thể chế mười tô mì thịt bò, một tô mì sợi mười hai đồng, chính là một trăm hai mươi đồng, nói cách khác chủ quán dựa vào 20 miếng thịt bò này có thể bán được 120 đồng!

Mà tô mỳ thịt bò này của anh chỉ có 30 đồng, nói cách khác!

Chủ quán lỗ 90 đồng!

Mặc dù mình cũng mất 30 đồng.

Nhưng chủ quán cũng lỗ mất cho Trần Thương chín mươi đồng!

Như vậy, chân tướng chỉ có một!

Một đợt này, không thể tính là thất bại, nhiều nhất xem như lưỡng bại câu thương. (hai bên bị thương nặng)

Ai...

Mình mẹ nó thật sự là một thiên tài!

Mua một bát mì sợi cũng phải đấu trí đấu dũng với chủ quán.

Trái tim thật mệt mỏi!

Ngày mai ăn bún thập cẩm cay vậy...

Bạn đang đọc Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch) của Thủ Ác Thốn Quan Xích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyensepi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 43
Lượt đọc 2117

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.