Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ ngũ chương

Phiên bản Dịch · 2381 chữ

Tiểu Thất vừa từ bên ngoài trở về, mới bước vào nha môn, đã bị Đinh Kim cùng An Quốc vội vã kéo đi ra ngoài.

“Uy uy uy, sao thế này? Đại gia ta đã ở bên ngoài một ngày một đêm, còn chưa được nghỉ ngơi, đang mệt muốn chết đây. Các ngươi tốt xấu gì cũng phải để ta ngồi uống chén trà đã rồi đi đâu thì đi chứ!” Tiểu Thất la lên.

“Trà nước gì, đây là việc đại sự!” An Quốc nói.

“Cái gì đại sự?” Tiểu Thất hỏi.

“Chúng ta cũng không rõ, phải đi mới biết được!” Đinh Kim thuyết.

Rồi lại quay sang Tiểu Thất :” Vẫn chưa thấy Tiểu đầu nhi sao?”

“Chưa! Cũng chẳng biết hắn chạy tới chỗ nào trốn, ta đã đi hết trong thành, trên núi cũng đảo qua mấy lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu cả.” Tiểu Thất thở dài, để mặc kệ Đinh Kim với An Quốc kéo đi.

Ba người tới trạm dịch, thì đại môn đã mở sẵn.

Tiểu Thất ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, nhíu nhíu mày, rồi đi vào bên trong. Nãi nãi cá hùng, trong đình viện có hai dịch tốt ngã nằm ra, hơn nữa tên mặt đất toàn là huyết.

“Hung sát án?” Tiểu Thất lông tơ trên người đều dựng thẳng lên. “Ta nhớ Tuần án Ngự Sử hôm qua vừa tới Quy Nghĩa huyện…hắn không phải trụ ở đây sao? Các ngươi vừa nói là đại sự, không lẽ…” Tiểu Thất không dám nghĩ tiếp.

Có người chết, thậm chí còn là một đại nhân vật.

“Đầu tiên chia nhau ra tìm xem còn có người nào sống sót không!” Đinh Kim nói.

“Biết rồi!” Tiểu Thất và An Quốc lập tức tách ra, người đi bên đông người đi bên tây, xem xét tình hình.

Tiểu Thất đi vào sương phòng phía đông, cảnh vật trước mắt quả thực truật mục kinh tâm ( vô cùng đáng sợ )

Một gã trung niên mặc quan phục nhị phẩm nằm trên vũng máu, yết hầu bị một lưỡi dao sắc bén cắt qua, đầu gần như đã lìa khỏi cổ. Mà bên cạnh hắn là xác của hai hoa phục nữ tử, hai mắt trợn tròn, nét mặt vô cùng hoảng sợ.

Xem ra, ba người này chính là Tuần án Ngự sử Giang Li cùng hai thê thiếp của hắn.

Đi tới một gian phòng khác, cảnh tượng lại càng khiến Tiểu Thất kinh hãi.

Tên Giang Duyệt Thư chiều qua còn khẩu chiến giữa đường với Lan Khánh, rồi bị đánh cho tả tơi, giờ đây cả người đã nằm trên xà nhà, diện mục kinh khủng, máu tươi từ trong miệng cứ thế nhỏ xuống, làm trên mặt đất đã tụ một bãi huyết oa. Tiểu Thất rùng mình, tên kia chắc hẳn đã bị nội thương, lục phủ ngũ tạng vỡ nát nên mới thổ ra nhiều huyết như vậy.

Mà tên thư đồng của Giang Duyệt Thư còn bị bẻ gãy cổ, vặn ngược ra sau, khiến cho tư thế của hắn lúc này thật vô cùng đáng sợ – lưng hướng về phía Tiểu Thất, nhưng mặt lại quay ra hướng về hắn.

“Nãi nãi cá hùng..” Tiểu Thất lầm bầm, rồi xem xét xung quanh xem có đầu mối gì nữa không, sau đó liền nhanh chóng trở lại tiền viện chỗ Đinh Kim.

Lúc này An Quốc cũng đã quay lại, trên tay cầm một thanh kiếm vẫn còn nhuốm máu, thần sắc vô cùng cổ quái.

Đinh Kim cùng Tiểu Thất nhìn thấy chuôi kiếm kia, cả hai không hẹn mà gặp liền bất giác đưa tay sờ lên phần thắt lưng, xem bội kiếm của mình còn hay mất.

“Có phát hiện được gì không?” Đinh Kim hỏi.

Tiểu Thất đầu tiên nói về tuần án Ngự sử Giang Li cả nhà bị diệt khẩu, một người cũng không thoát, An Quốc ngay lập tức liền nói tiếp:

“Ở tây sương phòng không có ai ở, nên ta đã đến chính sảnh cùng thiêm phòng xem qua một chút. Trạm dịch dịch thừa ( kiểu như quan giúp việc trông coi trạm dịch ) chết ở án thượng, trên bàn vẫn còn mấy công văn, xem ra y đang làm việc thì bất ngờ bị giết. Ở hậu viện có mười thi thể của dịch tốt, đều là một kiếm đoạt mạng, kiếm này tìm được ở trong đó.”

Đinh Kim cau mày, cầm lấy thanh kiếm từ tay An Quốc, tỉ mỉ xem, rồi thở dài :”Đây thực sự là bội kiếm của nha môn, nhưng tại sao bội kiếm của nha môn lại xuất hiện ở hiện trường án mạng?”

“Đúng là rất kì quái!” An Quốc cũng nghi hoặc. “Bội kiếm bị phát hiện ở đây, nếu như người ngoài phát hiện lại tưởng người trong nha môn hành hung, giết tất cả người trong trạm dịch, thì phải làm thế nào?”

“Tiểu Thất?” Đinh Kim quay ra nhìn Tiểu Thất, muốn nghe ý của hắn.

“…” Tiểu Thất cũng trầm mặc không nói.

Bởi vì hắn nhìn thấy lưỡi kiếm đầy huyết sắc kia có hai vết mẻ.

Chỗ mẻ kia, nếu hắn không nhầm, hình như là do hôm qua chém vao thạch đôn trước tửu quán mà lưu lại…

Quay về nha môn, vẫn như thường bốn người Kim Trung Báo Quốc cùng Tiểu Thất đi tới phòng khách gặp Thi Vấn.

Đinh Kim báo cáo tình hình ở trạm dịch, toàn bộ đều bị giết, một người cũng không thoát; Trần Báo cũng đã cho người đi xung quanh tìm, nhưng cũng không tìm được kẻ khả nghi nào.

Ngồi nghe mấy thuộc hạ báo cáo, sắc mặt Thi Vấn biến dần sang màu đen. Nam Hương ở bên cạnh thần sắc cũng không tốt lắm, dù sao thì một đại quan nhị phẩm từ kinh thành đến Quy Nghĩa huyện xảy ra chuyện, toàn gia bị giết, hơn nữa ở trạm dịch cũng không có ai sống sót, thật sự là một vụ đại án.

Bên ngoài nha dịch báo lại, tên tùy tùng khi nãy vì quá kinh hãi mà ngất đi giờ đã tỉnh lại. Thi Vấn vừa nghe, đã ngay lập tức cho người đưa hắn tới.

Tên tùy tùng kia mặt mày tái nhợt, cả người run rẩy liên tục. Thi Vấn bảo hắn ngồi xuống ghế, rồi hỏi lại :” Tân Lực, lúc nãy ngươi tới trạm dịch thấy những gì, có hay không nhìn thấy dung mạo tên hung thủ?”

Tân Lực là tên tôi tớ Thi Vấn mới thu nhận, vì người tùy tùng trước tuổi đã cao, nên Thi Vấn đã cho hắn hồi hương dưỡng già, chỉ là không nghĩ đến người này mới tới nha môn không bao lâu, đã gặp ngay chuyện như vậy.

Tân Lực run run, nói :” Hồi đại nhân, tiểu nhân khi đó nhận lệnh đại nhân, đến trạm dịch thỉnh Giang đại nhân dự tiệc, kết quả vừa tới nơi đã thấy cổng trạm dịch mở tung, trong tiền viện thì có hai dịch tốt đã chết rồi! Rồi tiểu nhân nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, lại nghĩ tới nhiệm vụ đại nhân giao cho, liền cố gắng chống lá gan mà đi vào. Ngờ đâu vừa tới hậu viện, đã thấy một người…thấy một người…”

Tây Lực có chút sợ hãi, đưa mắt nhìn Thi Vấn, nói :” Đại nhân… tiểu nhân không dám nói….”

Thi Vấn liền nói :” Không có gì phải sợ, ngươi cứ nói thẳng ra.”

“…” Tân Lực dừng một chút, rồi nhỏ giọng :” Tiểu nhân khi đó thấy một người mặc hắc y từ trong dịch tốt xá đi ra, hắc y mà người kia mặc hình như chính là quan phục của nha môn…”

“Ngươi nói cái gì?” Thi Vấn kinh hãi.

Mọi người trong phòng cũng kinh hãi không kém.

Tân Lực hoảng hốt nói :” Đại, đại nhân, bởi vì quá xa, tiểu nhân lại trốn trong bụi hoa, nhìn qua khe lá, nên cũng có thể nhìn nhầm..”

“Người nọ khuôn mặt ra sao, thân hình thế nào?” Thi Vấn hỏi vấn đề chính.

Tân Lực thuyết :” Khi đó tiểu nhân sợ đến tâm kinh đảm chiến, nhìn cái gì cũng không rõ ràng, chỉ nghĩ cố gắng trốn sao cho không bị phát hiện mà thôi, đại nhân…Tân Lực xin lỗi ngài…Tân Lực không có cách nào nhìn rõ người kia…Chỉ thấy được người nọ tựa hồ bất tráng, thân hình có vẻ hơi gầy, quần áo theo gió lay động…”

Tân Lực nói xong viền mắt đã đỏ lên, toàn thân run rẩy. Thi Vấn hỏi thêm một ít chi tiết, rồi lúc này mới cho người đưa hắn đi nghỉ ngơi.

Đinh Kim cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi từ phía sau xuất ra một thanh kiếm đầy huyết sắc, trình lên Thi Vấn nói :” Đại nhân, đây là vật An Quốc tìm được ở dịch tốt xá, trên đây có dính máu, có thể là hung khí không biết chừng.

Nam Hương vừa nhìn, đã ngẩn người :” Đây không phải là…”

“…Chính là binh khí phân phát của nha môn ta…” Đinh Kim thuyết.

Thi Vấn cau mày, cúi đầu suy nghĩ. Phòng khách cũng bỗng dưng không có một âm thanh nào.

Tất cả mọi người đều biết dựa vào những lời vừa rồi của Tân Lực, cùng với binh khí mà An Quốc tìm được, thì rất có khả năng một người nào đó trong nha môn thừa lúc đêm tối mà hành hung, thảm sát tất cả mọi người trong trạm dịch, trong đó bao gồm toàn gia của Giang đại nhân Giang Li, tất cả tổng cộng mười tám nhân mạng.

Không khí trong phòng khách dường như ngưng đọng lại, rồi đại môn đọt nhiên bị một người đá tung ra, sau đó một thân hắc y phiêu phiêu đi vào – chính là kẻ đã mất tích một ngày một đêm, Tiểu Hắc đại nhân.

Hắn đi tới vị trí thường ngày của mình, kéo ghế ngồi xuống, sau đó vẫn như không có việc gì, đưa mắt nhìn khắp phòng, rồi lại cúi xuống nhon giày, cứ thế không nói câu nào.

Tiểu Thất vừa nhìn thấy Lan Khánh, liền nhìn hắn từ tên xuống dưới mấy lần, phát giác không có gì lạ, lúc này mới hơi chút an tâm.

Thi Vấn liếc mắt nhìn nhi tử, cũng không nói cái gì “Ngươi đã trở về là tốt rồi”, liền quay đầu đi tiếp tục suy nghĩ về huyết án ở trạm dịch.

Lan Khánh nhìn cha, phát giác cha đang tức giận, ừ, tốt.

Nhìn về phía Tiểu Thất, phát giác con gà kia cũng không thèm hỏi hắn đã đi đâu. “…” Hắn bỗng chốc nét mặt tối sầm đi, nhìn chằm chằm Tiểu Thất.

“Sư, sư huynh… Ngươi sao lại nhìn ta như vậy, có chuyện gì sao?” Tiểu Thất nhỏ giọng.

Lan Khánh nhanh chóng tiến lại, kéo lỗ tai Tiểu Thất, gằn giọng nói :” Ta đi ra ngoài lâu như vậy, vì sao ngươi không tìm ta?”

“Đau đau đau ———” Tiểu Thất đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không dám kêu to, sợ làm phiền đến Thi Vấn.

Tiểu Thất nói :” Ta có đi tìm ngươi a!”

“Ngươi gạt ta! Nếu ngươi có đến tìm ta, ta thế nào lại không phát hiện ra! Ta ở trên đỉnh Thương Sơn đợi ngươi rất lâu !” Lan Khánh thuyết.

“Nguyên lai ngươi ở trên Thương Sơn sao.” Tiểu Thất mặt méo xệch, có chút oan ức :” Ta nghĩ ngươi đến ngọn núi phía sau trảo lộc, nên đã chạy lên chạy xuống mấy lần, rồi nghĩ ngươi có khi ở trong thành, nên cũng đã tìm khắp các ngõ ngách mấy bận!”

“Thực sự?” Lan Khánh hồ nghi hỏi lại.

“Thực sự!” Tiểu Thất giơ chân lên, sau đó kéo giày , bỏ luôn tất ra. Rồi hắn ngồi xuống ghế, dùng một tư thế rất khó xác định đưa chân lên trước mặt Lan Khánh, để Lan Khánh nhìn rõ bàn chân hắn.

Tiểu Thất nói :” Ngươi xem đi, xem đi! Vì đi tìm ngươi, ta trong thành ngoài thành đều chạy đến, hết một ngày một đêm, đến nỗi chân sưng lên rồi đây này !”

Tiểu Thất chỉ vào chân mình, nói :” Nhìn thấy không, sưng lớn vậy đây này! Đau chết ta mất!”

Lan Khánh gạt chân Tiểu Thất ra, cả giân nói :” Hôi muốn chết!”

Tiểu Thất lúc này mới ngượng ngùng thu chân lại, đem giày đi vào, rồi ai oán bĩu môi.

Lan Khánh lại nói :” Sau này nhớ kỹ trên đỉnh Thương Sơn cũng phải tìm nghe không!”

“…”

“Có biết hay không?” Lan Khánh lại hỏi lại một lần, lúc này âm thanh có chút âm trầm lạnh lẽo.

“…Biết…” Tiểu Thất rầu rĩ.

Đợi hai người kia cãi nhau xong, Thi Vấn cũng mở miệng.

“Tiểu Hắc.” Thi Vấn nói :”Trạm dịch xảy ra án mạng, tổng cộng mười tám người chết. Ngươi cùng Tiểu Thất mau tới trạm dịch xem, khám nghiệm toàn bộ, rồi quay về báo cáo với ta.”

Bởi thấy Thi Vấn không sinh khí, lại còn giao nhiệm vụ cho hắn, nên Lan Khánh vừa nghe, nhãn tình đã sáng lên, đã ngay lập tức quên lúc trước hắn cãi nhau với cha, bỏ nhà đi trắng đem không về.

Hắn lập tức chạy tới trước mặt cha, cười tươi nói :” Tiểu Hắc biết!”

Thi Vấn liếc mắt nhìn ái tử, hắn đối với đứa con này thật sự là vô cùng yêu thương. Nhưng ngẫm lại, cha mẹ sinh con trời sinh tính, hài tử lớn, sẽ có suy nghĩ của riêng mình, phụ mẫu cũng chảng làm gì được.

Thi Vấn chỉ có thể nói :” Mọi việc cẩn thận một chút, cha chờ ngươi trở về.”

“Hảo!” Lan Khánh hài lòng nói :”Ta sẽ rất mau trở lại!”

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.