Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại : Tiểu Kê thành thân ký

Phiên bản Dịch · 2637 chữ

Hôm nay Tiểu Thất cùng Lan Khánh tuần thành được phân nửa, đi ngang qua trà lâu dưới phố thì liền bị gọi giật lại.

“Tiểu đầu nhi, Tiểu Thất, ở đây!” Lý Trung từ bên trong gọi với ra.

Giữa tháng bảy, chính ngọ mặt trời chiếu gay gắt. Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi nói :”Thực sự là rất nóng a, vào trà lâu uống chén nước mát rồi tuần thành tiếp!”

Lan Khánh gật đầu, liền cùng Tiểu Thất bước vào trong trà lâu.

Ngồi bên trong lâu, ngoại trừ Lý Trung, còn có Đinh Kim. Đinh Kim gọi cho bọn hắn mỗi người một chén chè băng tâm hạt sen. Tiểu Thất ngồi xuống bàn, uống từng ngụm, từng ngụm chè mát lạnh.

Lan Khánh hướng bên ngoài huýt sáo một cái, Hắc Hắc từ đâu đã bay tới đậu trên tay Lan Khánh. Lan Khánh lấy một hạt sen cho nó, nhìn tiểu điểu vui vẻ ăn, lúc này mới bưng chén lên uống.

“Hôm nay thế nào không dắt Tiểu Trư theo?” Lý Trung vấn.

“Tiểu Trư hôm qua không biết ăn cái gì, đến hôm nay vẫn còn đau bụng đi ngoài, cho nên ta liền nói sư huynh để cho nó nghỉ ngơi, không đem theo đi tuần thành.” Tiểu Thất nói.

Lan Khánh lạnh lùng hừ một tiếng :”Trù phòng không biết làm cái gì, hôm qua Tiểu Trư ăn có hai cái đùi gà thôi mà cũng đau bụng, chút nữa quay về nhất định phải đánh bọn họ mấy bản, nhất là Tiểu Lan Hoa nấu món đùi gà, tuyệt không thể tha!”

Tiểu Thất thuyết :”Sư huynh ngươi làm vậy là oan uổng cho Tiểu Lan Hoa, Tiểu Lan Hoa mấy ngày nay đều xin nghỉ về nhà chăm sóc nương, không có ở trong trù phòng nấu ăn. Tám phần mười là do vấn đề khác, chút nữa ta về hỏi ra là xong mà.”

“Cho dù như thế, vẫn là do nàng sai!” Lan Khánh cả giận nói :”Nàng làm gì mà lại xin về nhà, trù phòng hiện nay không phải đều do nàng quản lý sao? Nàng không ở đây, các người khác liền tạo phản luôn, làm hại cả Tiểu Trư của ta!”

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, nói :”Nghe nói nương nàng thấy nàng không còn nhỏ, nên đã tìm mối cho nàng, nàng đã nhiều ngày vừa học thêu thùa lại vừa tìm họa sư họa đan thanh, cả ngày bận bịu lắm.”

Tiểu Thất vừa thốt ra lời này, cái chén trong tay Đinh Kim liền đụng phải cái nắp, “khách” một tiếng, thiếu chút nữa lật úp.

Tiểu Thất lại chớp chớp đôi đào hoa nhãn, hướng Đinh Kim nói :”Hơn nữa, nghe nói a, ở Quy Nghĩa huyện có nhiều tiểu tử ái mộ nàng đã lâu, đan thanh còn chưa vẽ xong, họa sư mới tiết lộ đôi câu, đã ngay lập tức có người xếp hàng nhờ bà mai tới làm mối cho đấy.”

“Muội tử của ta a, phương hoa chính mậu ( kiểu như đang thì xuân sắc ý ), thực sự là đã có khối kẻ muốn phá đại môn vào cướp đi ấy chứ! Không như ai đó a, thích người ta lâu như vậy, mà lại chẳng có động tĩnh gì, để người ta si ngốc chờ đợi, có phải muốn đợi đến địa lão thiên hoang, hải khô thạch lạn ( biển cạn đá mòn ), hoa tàn ít bướm có đúng hay không?

“…” Đinh Kim rầu rĩ nói :”Ta nếu như đi cầu hôn, nương nàng cũng không đồng ý. Nương nàng đã từng nói, làm bộ khoái, chính là lưỡi đao liếm huyết mỗi ngày, bà không muốn nàng về sau mỗi ngày đều phải lo sợ.”

“Cho nên ngươi liền lùi bước sao?” Tiểu Thất xuy một tiếng :”Nương nàng sợ ái nữ phải lo sợ khổ sở nên mới nói như vậy, nhưng Tiểu Lan Hoa là người thế nào, chẳng lẽ ngươi lại không biết? Muốn nói tới lưỡi đao liếm huyết, thì từ khi còn là nữ oa nhi, nàng đã phải gánh trên lưng huyết hải thâm cừu, sớm nếm qua tinh phong huyết vũ. Nàng nếu hợp ý với ngươi, thì dù theo ngươi có khổ cực cũng sẽ không mở miệng than thở một câu, nhưng nếu ngươi vô tâm không muốn cùng nàng ở một chỗ, nàng cũng sẽ không vì ngươi mà ở giá cả đời.”

Nghe Tiểu Thất nói như vậy, Đinh Kim vội vàng thuyết :”Ta vẫn nghĩ sẽ cùng nàng ở một chỗ, cũng đã tính toán đến sính kim. Nhưng nương nàng nhanh như vậy đã muốn tìm chồng cho nàng, vậy ngươi nói, ta sao chuẩn bị kịp đây?”

Tiểu Thất bật cười, mắt đảo một vòng rồi nhìn về phía Đinh Kim, chớp chớp đôi mi :”Nếu như là người khác, tuyệt đối không có biện pháp. Nhưng đại gia ta là ai chứ, ta mà ra tay, thì tất cả chỉ còn là chuyện nhỏ, đừng nói là lan hoa, ngươi muốn thược dược, mẫu đơn hay sơn trà, đại gia ta đều có thể giúp ngươi có được!”

“Tiểu Thất, ta biết ngươi đa mưu túc trí, có cách nào, mau mau nói cho ta!” Đinh Kim luống cuống.

“Hanh hanh, kêu Thất ca một tiếng xem nào!” Tiểu Thất ngoáy ngoáy lỗ tai, mặt mang đầy tiếu ý.

“Thất ca!” Đinh Kim kêu thật.

Lan Khánh ở một bên nhìn vẻ mặt Tiểu Thất quả thật là muốn đánh, cái con gà này đúng là chẳng có một điểm nào nghiêm túc hết. Hắn quay ra nhìn sắc trời, rồi liếc mắt qua Tiểu Thất :”Đừng đùa nữa, trời không còn sớm, còn phải đi tuần thành!”

“Vâng vâng, sư đệ sẽ không đùa! Ta tiếp tục đi tuần thành a!” Tiểu Thất đứng trước Lan Khánh, đột nhiên trở lại thành một con gà.

Lan Khánh gật đầu đứng dậy, bỏ lại ít bạc vụn trên bàn, rồi bắt lấy tiểu điểu đi ra ngoài.

Tiểu Thất cũng chạy theo Lan Khánh, rồi quay đầu nói với Đinh Kim :”Ngươi không cần lo, về phần Đàm đại mụ, ta với Tiểu Hắc đến nói một tiếng là ổn, hai chúng ta cũng coi như có ân với Đàm gia, nếu không được, ta sẽ thỉnh luôn cả Thi đại nhân đi nói giúp ngươi!”

“Về phần sính kim,” Tiểu Thất nhíu mày. “Đại gia ta vừa mới bán cái nhân bì diện cụ, một đống vàng đang lo không có chỗ xài, ngươi xem lúc nào rảnh, cứ vào phòng ta mà lấy!”

Sự việc nói ra đơn giản, mà sự thực cũng đơn giản không kém.

Tiểu Thất vừa cùng Lan Khánh tới nói chuyện với Đàm đại mụ, thì lập tức hôn ước đã được quyết. Chuyện Đinh Kim muốn thành thân vừa truyền ra, nha môn trên dưới đã vô cùng hoan hỉ, có tiền giúp tiền có sức giúp sức, cắt giấy hồng, dán hỉ tự, mua lễ phẩm… mỗi người đều một chân một tay góp vào. Ngay cả Lan Khánh cũng mời lão tài phùng ( thợ may ) chuyên may y phục cho hắn tới lượng thân ( đo ) cho Đinh Kim cùng Tiểu Lan Hoa, may cho bọn họ một bộ hỉ phục.

Lúc lượng thân đo hỉ phục, Tiểu Lan Hoa xấu hổ nhìn Đinh Kim, mà Đinh Kim cũng mang vẻ mặt đầy hạnh phúc nhìn nàng.

Lan Khánh nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh gặm trái cây, có chút không hiểu quay sang hỏi Tiểu Thất :”Không phải chỉ cần mình thích người ta, người ta cũng thích mình là tốt rồi sao? Vì cái gì còn muốn thành thân?”

Tiểu Thất nói :”Vì thành thân rồi, thì dù là ai cũng không thể chia rẽ được, có thể cùng đối phương gắn bó cho tới thiên hoang địa lão.”

Tiểu Thất vừa nói vừa gặm trái cây, cũng không nhìn thấy sắc mặt Lan Khánh khi nghe mình nói, thần tình đúng y như vừa bừng tỉnh đại ngộ.

Khi Tiểu Lan Hoa cùng Đinh Kim vừa lượng thân xong, Lan Khánh liền chạy tới kêu lão tài phùng lượng thân luôn cho mình cùng Tiểu Thất.

Tiểu Thất bị lão tài phùng xoay qua xoay lại, ù ù cạc cạc hỏi :”Cái này là để làm gì?”

“May y phục cho ngươi.” Lan Khánh thuyết.

“Y phục ta vẫn còn, không cần làm thêm a!” Tiểu Thất nói.

“Đừng có nhiều lời!” Lan Khánh tiếp.

Ngày Đinh Kim nghênh thú Tiểu Lan Hoa vào cửa, Lan Khánh từ rất sớm đã thức dậy, vội vội vàng vàng cũng chẳng biết làm cái gì. Lúc Tiểu Thất vẫn đang say sưa ngủ, đột nhiên, trong phòng bỗng xuất hiện mấy đại thẩm vừa từ ngoài xông vào, kéo hắn từ trên giường xuống, thì hắn mới phát giác sự tình có gì đó không ổn.

“Các nãi là ai? Muốn làm gì?” Tiểu Thất kêu to. “Đừng tới đây a!”

Thế nhưng, mấy đại thẩm không thèm để ý lời Tiểu Thất nói, ba chân bốn tay đem hắn lột sạch sẽ.

“A a –” Tiểu Thất hai tay ôm ngực, cả kinh kêu to. “Phi lễ a –”

“Ồn chết, Trần Tiểu Kê ngươi câm miệng cho ta!” Thanh âm Lan Khánh từ bên ngoài truyền tới.

Tiểu Thất vừa nghe, đã hét lên :”Sư huynh cứu mạng a, có ba nữ nhân vào phòng lột y phục của ta a –”

Lan Khánh đi tới cửa nhĩ phòng, nói :”Nhanh lên một chút, cởi hết ra rồi mặc y phục nhanh lên, tóc thì tùy tiện sơ qua một chút cũng được, đừng để trễ mất giờ lành.”

Lan Khánh vừa mở miệng, Tiểu Thất mới phát giác lúc này Lan Khánh đang nói với một đại thẩm, quỷ dị hơn nữa chính là, trên người hắn cư nhiên là một bộ lễ phục tân lang đỏ rực.

Tiểu Thất cứng họng, cả người sững sờ. Đây là muốn làm gì? Tiểu Thất đảm chiến tâm kinh đưa mắt liếc mấy đại thẩm, nhìn kỹ thứ mà mấy đại thẩm đang cầm trong tay…

“Không thể nào…” Tiểu Thất khuôn mặt như muốn khóc, nhìn về phía đại sư huynh nhà hắn.

“Hanh hanh hanh! Đời người có bốn chuyện vui, cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri, động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì *. Tiểu Hắc đại nhân ta hôm nay rất vui a!” Lan Khánh tay chắp sau lưng, vừa đi vừa nhảy ra ngoài.

  • Hạn lâu gặp mưa lành, đi xa gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, ghi danh trên bảng vàng.

Việc đại hỉ của Đinh KIm được cử hành trong nha môn, Tiểu Lan Hoa mặc hỉ phục được người ta dắt tới, trên người mang phượng quan hà bí ( phượng quan là mũ phượng, hà bí là cái khăn thêu choàng qua vai… khó giải thích quá… =.=), đầu đội một chiếc khăn hồng. Tân nương vừa bước vào, Đinh Kim đã vô cùng xúc động, lập tức đi tới dắt nàng vào trong đại đường, đến trước vị trí chủ vị.

Tiểu Lan Hoa phụ mẫu mất sớm, lúc sau đã nhận Đàm đại nương làm mẹ nuôi, nên Đàm đại nương lúc này đang ngồi ở vị trí nữ chủ nhân, mà Tiểu Lan Hoa coi Thi Vấn như phụ mẫu tái sinh, cho nên Thi Vấn cũng được thỉnh tới ngồi chỗ của nam chủ nhân trong đại đường.

Mọi người ở đây chỉ vẻn vẹn có quan sai nha dịch trong nha môn, nhưng ai nấy đều cười cười nói nói, làm trong đại sảnh tràn đầy không khí vui mừng.

Sau khi mọi người đã đến đủ, chiếu theo lễ nghi, một thanh âm liền xướng lên :”Nhất bái thiên địa –”

Đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng :”Chậm đã!”, rồi Lan Khánh thân mặc hỉ phục, tay kéo một người mặc lễ phục tân nương, đầu đội hồng khăn chạy vào trong.

“Được rồi, tiếp tục đi!” Lan Khánh chen lên đứng bên cạnh Đinh Kim cùng Tiểu Lan Hoa, hướng cha hắn cười không ngừng.

Mọi người sững sờ một lúc, thật không ai nghĩ tới Lan Khánh lại cư nhiên mặc hỉ phục, lại còn mang theo người chạy vào đại đường.

Người xướng lễ vẫn ngây ngốc hồi lâu, Lan Khánh đang cao hứng bừng bừng chờ, rồi lại chờ, rốt cục hung dữ thuyết :”Ngươi còn không mau hô nhất bái thiên địa! Nếu qua mất giờ lành, Tiểu Hắc đại nhân ta liền đem cái đầu ngươi cắt xuống, làm bóng cho Tiểu Trư chơi!”

“Vâng vâng vâng!” Người nọ nhanh chóng hô :”Nhất bái thiên địa —-”

“Chờ một chút, Tiểu Hắc, ngươi đang làm gì vậy?” Thi Vấn kinh hãi.

“Chờ bái đường xong đã, cha trước tiên cứ ngồi xuống!” Lan Khánh chạy tới ấn cha hắn ngồi lại vị trí chủ vị, sau đó hoan hoan hỉ hỉ xoay người hướng ra phía ngoài, nhưng khi khóe mặt nhìn thấy người bên cạnh vẫn đứng như mộc đầu nhân, thì khuôn mặt bỗng trở nên hung tợn, nói :

“Trần Tiểu Kê, ngươi nếu dám không bái, thì cứ chờ tới buổi tối xem!”

Một tiếng uy hiếp của Lan Khánh thật có tác dụng, bên dưới hồng khăn, Tiểu Thất vẫn nhớ tới buổi tối lần trước hắn bị hành đến nỗi mấy ngày không xuống giường nổi, liền rưng rưng xoay người hướng trời nhất bái.

Ngươi a, nãi nãi cá hùng a….

Lan Khánh cũng vô cùng cao hứng, lập tức nhất bái.

“Là Tiểu Thất!” Ở bên cạnh có người hô lên.

“Ai nha, Thất ca thật là tội nghiệp nha… Tự dưng bị Tiểu đầu nhi bắt tới bái đường…”

“Nhị bái cao đường —”

Tân lang tân nương quay người lại, đối hai người ngồi ở vị trí chủ vị nhất bái.

“Sao không ai nói cho ta hôm nay cũng là ngày đại hỉ của Tiểu đầu nhi cùng Thất ca a? Ta không có hồng bao cho bọn hắn, phải làm sao bây giờ?” Bên cạnh có người thì thầm.

“Phu thê đối bái —”

Lan Khánh vội vàng kéo Tiểu Thất quay sang đối diện với mình, rồi dụng lực bái xuống. Nhưng bởi vì đứng gần quá, nên đầu Lan Khánh đập thẳng xuống gáy Tiểu Thất, khiến Tiểu Thất hoa đầu choáng váng, trời đất ngả nghiêng.

“Tống nhập động phòng —”

Thanh âm vừa vang lên, Lan Khánh đã vô cùng cao hứng kéo lấy ái kê hô :”Cha, ta cùng Tiểu Thất đi động phòng, buổi tối không cần chờ ta ăn cơm đâu!” Rồi, cũng không thèm quay đầu lại, chạy thẳng một mạch về tiểu viện của bọn họ.

Tân khách lưu lại trong đại đường ai nấy đều sững sờ, bọn họ từ trước tới nay, chưa từng thấy tân lang nào gấp gáp như thế, một mạch chạy thẳng về tân phòng.

Thi Vấn liếc mắt nhìn Nam Hương đứng bên cạnh, thấy, trên mặt Nam Hương cũng đang là năm màu thay phiên biến hóa. Nam Hương quay sang nhìn Thi Vấn hồi lâu, mới khoan thai chắp tay nói với Thi Vấn :”Chúc mừng đại nhân có được một người con dâu hiền lương thục đức, ôn nhu cung kiệm…”

“Ai…” Thi Vấn vỗ vỗ trán, thở dài một hơi.

Đứa con trai của hắn a…

– Toàn văn hoàn-

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.