Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ nhị chương (2)

Phiên bản Dịch · 3960 chữ

Mấy ngày nay trong nha môn khá là bận bịu. Xét thấy hai đại án tử trước kia bị rơi vào hiểm cảnh toàn nha môn chút nữa bị diệt nguyên nhân đều là do nhân lực không đủ. Vì thế ngay sau khi Thi Vấn đồng ý, Nam Hương liền đi dán cáo thị.

Cáo thị viết thế này :”Chinh cầu, hữu chí gia nhập nha môn bảo gia vệ quốc, thân trương chính nghĩa, tráng đinh sổ thập danh, niên linh bất hạn, hữu võ công khảo hạch nhất quan, phẩm hạnh nhu lương, ý giả tức nhật khởi nha môn nghi môn nội báo cáo, ngạch mãn vi chỉ.” (ý là tuyển thêm người vào làm trong nha môn, yêu cầu có chút võ công, phẩm hạnh tốt, người nào muốn thì đến nha môn đăng kí khảo thí, đến khi nào đủ thì dừng.)

Cáo thị vừa mới dán, Quy Nghĩa huyện liền bùng nổ. Nha môn Quy Nghĩa huyện tuy chỉ là một nha môn nhỏ, nhưng cũng may có một vị thanh quan yêu dân như con, tạo phúc cho bá tánh, nên khi vừa nghe tin này, mấy đại nương đại thẩm liền vội vàng kéo nhi tử đi hưởng ứng, làm ở nha môn tuy không thể trở nên đại phú đại quý, nhưng lại có thể khiến cho tổ tông được nở mày nở mặt.

Cũng bởi vì chuyện này, nên chuyện Tiểu Thất cùng Lan Khánh vị bắt gặp ở viện tử hôm nọ liền bị gác sang một bên.

Chỉ là, Tiểu Thất vẫn cứ nghĩ đến làm thế nào để đối Thi Vấn mà nói. Hôn con người ta một cái, tuy rằng không phải tự nguyện, nhưng cũng nên trả cho một chút công đạo mới phải.

Ngồi trên bậc cửa, Tiểu Thất cắn cắn nhánh cỏ, nhìn đám người đang đi trên phố, đầu óc trống trơn, hai mắt vô thần.

Xa xa, hắn thấy Trần Báo cùng An Quốc mang theo một nam tử từ trong góc đường vòng đi ra. Nam tử kia thoạt nhìn đã thấy thân hình rắn chắc, lại thêm hai người bộ khoái nói nói, nam tử kia liền gật đầu, có chút chất phác thành thật.

Ba người đến gần nha môn, thấy Tiêu Thất đang ngồi thất thần, Trần Báo, An Quốc liền tiến tới bắt chuyện.

“Thế nào chỉ có một mình ngươi? Tiểu đầu nhi đâu?”

“Ở trong sân ngoạn trư a!” Tiểu Thất đưa mắt nhìn nam tử kia, vấn :”Ai vậy?”

An Quốc cười cười, nói :” Gần đây nha môn không phải đang chinh nhân (tìm người) sao? Người nọ là chúng ta vừa mới gặp ở phía Tây thành, lúc đó có một chiếc xe ngựa chút nữa đụng phải một tiểu hài tử, tiểu tử này liền phi thân đến cứu, thấy vậy chúng ta liền kêu hắn cùng trở về huyện nha.”

Tiểu Thất đem song đào hoa nhãn liếc lên liếc xuống, đem nam tử xem kĩ càng từ đầu đến chân ( eo, gì mà như tú bà xem hàng thế em =.= ) , nam tử kia chỉ cúi đầu, dáng điệu có hơi có phần lúng túng.

Nam tử y phục giản dị, Tiểu Thất chưa bao giờ thấy qua người này, hình như nam tử này không phải người trong Quy Nghĩa huyện :”Sao lại tới đây?”

Trần Báo liền nhanh nhảu nói :” Hắn ở Tuyền Thủy thôn, vừa rồi nương hắn sinh bệnh, muốn gặp con lớn, hắn nghe nói đại ca đến Quy Nghĩa huyện làm ăn, liền tới nơi này tìm.”

An Quốc nói tiếp :” Đáng tiếc đã hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa tìm ra, lại đã hết bạc.Vừa lúc cứu hài tử kia chúng ta phát hiện hắn thân thủ không tồi, vì vậy liền đề nghị hắn tới nha môn làm bộ khoái, yên ổn một chút rồi lại tiếp tục tìm người.”

“Ân…” Tiểu Thất gãi gãi cằm.

“Ngẩng đầu lên ta xem?”

Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc, Tiểu Thất lại càng hoảng sợ, quay đầu lại, mới phát hiện Lan Khánh không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh hắn, cũng đang chăm chăm đánh giá người nọ.

“Tiểu đầu nhi!” Trần Báo, An Quốc nhất tề hô lên, cũng liền quay sang nam tử nói với hắn :” Vị này chính là công tử của Huyện lệnh đạ nhân, Tiểu đầu nhi Thi Tiểu Hắc đại nhân.”

Nam tử ngẩng đầu lên nói nhanh :” Tiểu đầu nhi.” Sau đó liền sững sờ một chút, nhìn Lan Khánh không chớp mắt.

“Làm gì vậy? Thấy ta đẹp sao? Nếu như vậy, ta liền đem hai con mắt ngươi móc ra, xem ngươi nhìn thế nào!” Lan Khánh liếc nam tử, ánh mắt sắc như dao.

“A!” Nam tử gãi gãi đầu, nói :”Không phải, ta chỉ cảm thấy Tiểu đầu nhi lớn lên cùng đệ đệ ta có chút tương đồng, cho nên mới ngạc nhiên một chút.”

” Ân?” Lan Khánh nhíu mày.

“Con mắt cũng thật giống nhau…vừa tinh tế vừa thâm thúy..” Nam tử cười hồn hậu.

” Đệ đệ ngươi rất hảo khán?” Lan Khánh vấn.

“Ách..” Nam tử liền nói :” Nương ta kể trong nhà chúng ta hắn là xấu nhất.”

Vừa nghe thấy vậy, Lan Khánh tựa như rất thỏa mãn, liền hỏi :”Tên gọi là gì?”

“Đệ đệ ta tên Cổ Tam Tráng.” Nam tử nói.

“Ta là hỏi ngươi!” Lan Khánh thuyết.

“Ta là Cổ Tam Dũng”

“Ân.” Lan Khánh gật đầu, hướng Trần Báo, An Quốc nói :” Đem hắn xếp vào đáo khoái ban.”

“Tiểu đầu nhi nói rất đúng!” Trần Báo, An Quốc vui vẻ thúc tân bộ khoái Cổ Tam Dũng đi.

Tiểu Thất nghiêng sang một bên, tránh cho ba người kia đi qua. Vừa ngẩng lên, liền thấy Cổ Tam Dũng bước qua đại môn ánh mắt hơi động, nhưng rất nhanh đã biến mất. Tiểu Thất nhìn bóng bọn họ rời đi, trong lòng bỗng thấy chút kì quái, nhưng lại không biết là không ổn ở chỗ nào.

“Làm sao?” Lan Khánh hỏi.

“Không.” Tiểu Thất dời mắt khỏi người nọ, “Hẳn là ta suy nghĩ nhiều quá.”

“Phải đi tuần thành, theo ta!” Lan Khánh nói xong liền đi ra ngoài. Tiểu Thất vội vội vàng vàng đuổi theo, đi đến sát bên người hắn.

Quy Nghĩa huyện lúc này thực sự rất thái bình. Ngoại trừ thi thoảng có vài tên tiểu tặc ra, thì ngày thường cũng chẳng bao giờ xảy ra chuyện.

Tuy nói là thường xuyên không có chuyện, nhưng đến khi có chuyện xảy ra, thì đều là đại sự. Tiểu Thất suy nghĩ một hồi, rồi đối Lan Khánh nói :” Sư huynh, ta cũng có mấy thủ hạ, võ công cũng không tệ lắm, ngươi đem bọn họ sắp xếp vào trong nha môn được không?”

Lan Khánh ngẫm một chút :” Vào khoái ban?”

Tiểu Thất liền nói :” Làm nha dịch được rồi. Để mấy người vào trông coi nhà giam, còn lại thì cho đến bên cạnh Thi đại nhân.”

Lan Khánh vừa nghe, liền vui vẻ nở nụ cười :” Tiểu Thất thật ngoan, biết hiếu thuận với cha !”

Tiểu Thất khóe miệng giật giật, nghĩ thầm, ta chỉ làm cho nha môn thêm an toàn kiên cố, sẽ không có chuyện người ta tùy tiện vào quấy phá, đại gia ta cũng có thêm thời gian mà nghỉ ngơi. Bất quá nếu Lan Khánh đã vui như vậy, Tiểu Thất cũng không nỡ nói toạc ra.

Lan Khánh cũng không để ý tới khuôn mặt khác thường của Tiểu Thất, vừa đi vừa vui vẻ nói: “Cha ta chính là cha ngươi, ngươi muốn cho hắn an tâm ở nhà phá án, như vậy ta lại càng thương ngươi, có biết không hả?”

Tiểu Thất trong chốc lát thất thần, còn đang nghĩ xem nên phái bao nhiêu người tới, cho nên không có lập tức trả lời Lan Khánh.

Lan Khánh dừng cước bộ, quay đầu lại có chút bực tức hỏi :”Có biết hay không?”

Tiểu Thất cả kinh, liền vội vàng gật đầu lia lịa :” Biết biết!”

“Hừ!” Lan Khánh liếc Tiểu Thất, lại thấy hắn tụt lại phía sau, liền đưa tay kéo lên, tiếp tục tuần thành.

Trên đường mấy đại thẩm bán rau, đại bá bán cá nhìn thấy hai người nắm tay cùng đi tuần thành cũng không lấy làm giật mình.

Bởi mọi người trong Quy Nghĩa huyện này đều hiểu rõ, người kia chính là Trần Tiểu Kê, gà yêu của Thi Tiểu Hắc đại nhân, hai người thân thiết đến độ có thể ngủ cùng một giường, uống cùng một chén rượu, ăn cùng một miếng bánh, cho nên đôi khi có ngẫu nhiên trông thấy hai người dắt tay nhau đi trên đường thì cũng thấy không có điều gì bất thường cả.

Bởi vì dạo này nha môn bận rộn việc tuyển thêm người, nên khi Tiểu Thất nhớ ra phải hướng Thi Vấn giải thích rõ chuyện giữa mình và Lan Khánh thì cũng đã qua bảy, tám ngày.

Hôm nay lúc chạng vạng trở về nha môn, Lan Khánh nhanh chân bước vào bên trong, Tiểu Thất theo ngay đằng sau, tay vẫn ôm bịch bánh nướng, đã nhìn thấy ngay Thi Vấn đang đứng trong đại đường, ánh mắt thâm thúy nhìn hắn.

Tiểu Thất bỗng khựng lại, chân đã đưa lên nhưng chẳng hề bước tiếp, cứ thế đứng ngay tại nha môn.

Thi Vấn tuy rằng đã cho hắn một thời gian khá dài, nhưng hắn vẫn chưa biết phải giải thích làm sao về quan hệ của mình và Lan Khánh, tuy rằng đã nói sẽ hướng Lan Khánh hảo hảo giải thích, đưa hắn trở về chính đồ, nhưng mỗi đêm nhìn thấy Lan Khánh, hắn đều không dám mở miệng.

Lan đại giáo chủ nếu cũng giống người thường, thì khi trước cũng không có nhiều môn phái trên giang hồ bị hắn tiêu diệt như vậy.

Huống chi hiện nay Lan Khánh đều ôm chăn gối đến ngủ bên cạnh hắn, hắn nói ra lỡ chọc Lan Khánh sinh khí, chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?

Nãi nãi cá hùng, một bên thì là Tri huyện đại nhân chấp thủ chính đạo, cương trực ngay thẳng, một bên là kẻ cứng đầu ngoan cố,không chịu nghe người khác nói – Tiểu Hắc đại nhân, hắn Bách Lý Thất lúc này thật sự bất lực, không biết phải làm sao để giải quyết việc này một cách hoàn hảo.

Thi Vấn liếc nhìn hắn một cái, có ý muốn hắn tiến vào, hảo hảo nói chuyện.

Con gà nhát gan kia bỗng run lên cầm cập, chân cũng không dám bước vào đại môn. Sau cùng, thu hết can đảm, Tiểu Thất liền xoay người chạy trốn, nhanh như chớp chạy khỏi nha môn.

Thật là đáng sợ mà.

Tiểu Thất chạy ngay đến Phiêu Hương Viện, vào trong một tiểu lâu, chẳng nói chẳng rằng kêu hai nha hoàn ra ngoài, một mình nằm ở trên giường mà thở hổn hển.

Hắn nằm nghĩ lại về đại sư huynh, rồi lại nghĩ đến mình, sau cùng lại nhớ tới lão cha của hắn.

Tiểu Thất vốn đã sớm đem chuyện năm đó bị Lan Khánh lợi dụng để bỏ trốn, khiến hắn suýt chút nữa mất mạng trong Linh Tê cung vứt ra khỏi đầu. Hắn không so đo năm đó Lan Khánh lợi dụng hắn để thoát thân, bởi vì nếu không làm như vậy, người chết có khi sẽ là Lan Khánh không biết chừng.

Hắn chỉ là không muốn nhân lúc người này mất đi toàn bộ kí ức, mà lại còn thích hắn, liền mặc kệ không cần biết trí nhớ kia có khôi phục hay không, cứ như vậy ở chung một chỗ.

Như thế, gọi là sấn nhân chi nguy. ( lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn )

Hắn không muốn đến một ngày Lan Khánh tỉnh táo lại liền thấy hắn ở bên cạnh, sẽ lộ ra vẻ hận thù đến tột cùng.

Hắn không muốn làm vậy với Lan Khánh.

Suy nghĩ mãi, lại thêm trong người đang mệt mỏi, Tiểu Thất đã ngủ mất lúc nào không hay.

Trong mộng hắn thấy đai sư huynh hướng hắn mỉm cười, đôi phượng mâu lấp lánh ánh sáng, trên thế gian há có mỹ nhân nào có thể sánh với khuôn mặt tuyệt mỹ đang tươi cười này?

Đại sư huynh chỉ chỉ vào đại hùng bên trái, rồi lại quay sang chỉ vào tuyết lộc bên phải, cuối cùng chỉ thẳng vào hắn, hài lòng nói :”Của ta, của ta, tất cả đều là của ta, Trần Tiểu Kê ngươi nói có đúng không?”

“Của ngươi, của ngươi, tất cả đều là của ngươi, sư huynh nói gì cũng đúng cả.” Tiểu Thất gật đầu, cũng cảm thấy thực hài lòng.

Nếu như có thể, hắn sẽ đem tất cả những gì mình có cấp cho Lan Khánh.

Tiểu Thất đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên , một ánh mắt sắc bén truyền tới mang theo sát ý cùng lệ khí, khiến hắn run lên một hồi, từ trong mộng trở lại hiện thực, chầm chậm mở mắt .

Trên đỉnh đầu hắn, xuất hiện một khuôn mặt, chính là vị chủ nhân mặt mày u ám đang chăm chú nhìn. Vừa thấy hắn tỉnh, người kia liền thuyết :” Trần Tiểu Kê ngươi muốn chết hả? Vì sao vừa tuần thành về đến nha môn, quay lại thì đã không thấy ngươi đâu hết? Ngươi không thấy giờ đã tối rồi sao? Ngươi cũng giỏi trốn lắm! Khiến ta lục tung cả Quy Nghĩa huyện này lên, rồi cư nhiên lại thấy ngươi ở thanh lâu này!”

Tiểu Thất thoáng run lên, vội vã đến bên cửa sổ, sau đó quay lại đầy kinh ngạc :” Ai nha, thật đúng là trới đã tối a!” Rồi lại quay về phía Lan Khánh, cười cười nói rằng:

“Kỳ thực Phù Hoa Cung có chút chuyện, nên ta phải tới đây xem một chút. Ai ngờ giường này lại thoải mái như thế, ta đang nằm nghe bọn thuộc hạ báo cáo, rồi ngủ quên lúc nào không hay. Mà bọn nha đầu lại lo ta mệt mỏi, nên cứ để ta ngủ như vậy tới giờ. Sư huynh a, ngươi biết sư đệ rồi đó, sư đệ cầu thần bái phật mong lão thiên gia mỗi ngày nhượng ta cùng ngươi ở một chỗ còn không kịp, làm sao lại cố ý trốn để sư huynh đi tìm chứ?” Tiểu Thất làm bộ dạng như con chó con, hai mắt chớp chớp vô cùng đáng thương.

Lan Khánh nhíu mày :”Thực sự?”

“Thật, là sự thật! Nếu không tin sư huynh cứ hỏi bọn nha hoàn!” Tiểu Thất vừa nói, bên ngoài liền có người đẩy cửa bước vào.

Hai tiểu nha đầu đồng thanh :” Hồi Tiểu Hắc công tử, Phù Hoa Cung cung chủ đúng là có chuyện tìm công tử nhà chúng ta, cho nên công tử mới đến Phiêu Hương Viện, sau rồi lại ngủ mất, chúng tiểu nữ không dám làm phiền, nên công tử mới ngủ tới tận bây giờ.”

Hai nha đầu kia đi theo Tiểu Thất đã lâu, nên giờ nói dối cũng không chớp mắt.

“Ân, được rồi. Hai ngươi lui xuống đi.” Lan Khánh đứng dậy hừ một tiếng, gió nhẹ khẽ làm lay động tà áo, ngồi xuống mép giường Tiểu Thất.

Tố Hành, Tử Vấn liền lui ra, đóng cửa lại.

Tiểu Thất lập tức ngồi dậy nghiêm chỉnh, hỏi :” Sư huynh vội vã tìm sư đệ, có chuyện gì sao?”

Lan Khánh cũng không vội tiếp chuyện, hắn khẽ đưa mắt liếc về phía Tiểu Thất, khóe mắt kia tự phong tình vô hạn, Tiểu Thất một phen tâm can đảo loạn, cố gắng lắm mới không ngã lại xuống giường.

Lan Khánh nói :” Cái này ta đã nói từ trước, ta, Tiểu Hắc đại nhân đã quyết cái gì thì cả đời này sẽ không thay đổi. Ngươi nếu còn dám đào tẩu, ta liền tới tận chân trời góc bể tìm cho bằng được. Mà ngươi nếu dám để cho ta đi tìm…” Lan Khánh khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt :”Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết…”

“Biết, biết cái gì…” Tiểu Thất lắp bắp.

“…Biết cái gì là sống không bằng chết.” Lan Khánh một tay giữ lấy mặt Tiểu Thất, hướng về phía mình.

“Tê..” Tiểu Thất hít sâu một hơi.

Hai người chỉ nhìn nhau không nói gì, Lan Khánh lại cứ liên tục cười. Lan Khánh càng nhìn Tiểu Kê càng thấy thuận mắt, nhưng cũng thấy hơi kì quái, trước kia sao lại không nhận ra điều này nhỉ.

Tiểu Thất dừng một chút, rồi khó khăn mở miệng :”Nhưng Thi đại nhân tựa hồ rất không thích chúng ta ở cùng một chỗ a…Lần trước ngươi ở trong sân hôn ta đã bị ông ấy nhìn thấy, chả lẽ ông ấy lại không tức giận sao? Nói không chừng, Thi đại nhân sẽ điều ta sang làm cùng Kim Trung Báo Quốc cũng nên, đến lúc đó, sư huynh cũng đừng bất hòa với đại nhân a.”

Nghe Tiểu Thất nói thế, Lan Khánh hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác. “Nam tiên sinh lúc chập tối có tới tìm ta, hắn muốn ta chọn hai người trong Kim Trung Báo Quốc để thay cho ngươi, để ngươi đi làm nha dịch. Ta liền từ chối! Còn có, nếu như hắn cũng tới tìm ngươi, hoặc chính cha ta tới tìm ngươi, ngươi cũng không được đồng ý, có biết hay không!”

“Biết, biết!” Đối mặt với Lan Khánh, từ trước tới nay Tiểu Thất chỉ biết có gật đầu.

“Cha cũng chẳng biết đang nghĩ cái gì, thực sự là khiến ta bực tức mà. Ngươi theo ta rất là tốt, ta tự dưng đem mấy khối đầu gỗ kia tới làm gì?” Lan Khánh thuyết. “Buổi tối bọn họ có thể cùng ta ngủ sao?!” Lan Khánh vừa nghĩ, lại thấy nộ khí bốc lên.

“Đáng ghét!” Lan Khánh cả giận nói.

Tiểu Thất nghĩ, Lan Khánh này thực sự là khuyên không được, càng nói càng chỉ làm hắn thêm tức giận mà thôi.

“Đi, theo ta trở về!” Lan Khánh liền nắm lấy Tiểu Thất, kéo hắn ra ngoài.

Tiểu Thất cứ thế bị Lan Khánh kéo đi, ngay cả giày cũng chưa kịp mang vào nữa.

Vừa ra khỏi cửa thì Tố Hành cùng Tử Vấn đều nhìn thấy, vội vã chạy vào lấy giầy, rồi lại chạy đến phía sau Lan Khánh, một người nâng chân Tiểu Thất, một người cố sức giúp hắn mang giày.

Giày mang xong thì hai người cũng vừa ra khỏi thanh lâu. Trên đường về thì Lan Khánh cũng có vẻ thoải mái hơn một chút, bởi vì đi tìm Tiểu Thất, nên vẻ mặt khi nãy mới thật khó coi.

Tiểu Thất cúi đầu đi bên cạnh Lan Khánh, nhìn bóng mình trên mặt đất, suy nghĩ phải giải thích làm sao với Thi Vấn. Lan Khánh thấy hắn lơ đãng, liền nghiêng đầu, hôn Tiểu Thất một cái.

“A!” Tiểu Thất hoảng sợ.

Lan Khánh mị mị mắt, tựa hồ đang muốn nổi giận, Tiểu Thất đảo mắt một vòng, liền nghĩ ra một cách, hướng Lan Khánh nói :” Sư huynh, nếu không cứ như vậy là được!”

“Làm sao?” Lan Khánh hỏi.

“Thi đại nhân là cha ngươi, ta không thể làm hắn đau lòng, cũng không muốn làm hắn tức giận, nếu hắn không muốn ngươi quá thân cận ta, vậy thì trước mặt hắn đừng có làm vậy.”

“Không được!” Lan Khánh tức khắc phản đối.

“Ai…” Tiểu Thất gãi gãi đầu. “Ta nói, chỉ cần Thi đại nhân không biết là ổn rồi! Chúng ta trước mặt người ngoài đừng quá mức thân cận, tốt nhất cũng đừng có nắm tay, đến khi trở về viện tử, đóng cửa phòng, bốn bề vắng lặng thì ổn rồi!”

Lan Khánh nhíu đôi mày đẹp, tựa hồ không mấy hưởng ứng.

Cuối cùng bất đắc dĩ, Tiểu Thất đành phải thỏa hiệp :” Không thì như này vậy! Chỉ cần ở trước mặt người khác ngươi đừng có ôm ta hôn ta hay nói lung tung, thì đến khi trở về phòng, ngươi ngủ ở giường ta cũng được, hôn ta cũng được! Ta từ trên xuống dưới cho ngươi hôn thoải mái, được chưa?”

Lan Khánh ngẩng đầu nhìn lên trời, tựa hồ còn đang tính toán xem mình có thiệt thòi gì không. “Nếu như ta không đáp ứng?”

“Vậy thì ta liền dọn qua chỗ Thi đại nhân, cùng ngủ với hắn. Chờ ngươi đáp ứng rồi, ta liền dọn về.” Tiểu Thất nói xong rất chăm chú nhìn Lan Khánh.

“…” Lan Khánh cúi đầu nhìn Tiểu Thất. Hắn không nói, Tiểu Thất cũng không nói, bầu không khí bỗng trở nên thật căng thẳng.

Bỗng, Lan Khánh bật cười, toàn thân tỏa ra tà khí, nhẹ giọng nói :”Ngươi đang uy hiếp ta?”

Tiểu Thất tuy rằng đang run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh nói : “Không phải là uy hiếp, chỉ là thương lượng, thương lượng thôi!”

“Thương lượng?” Lan Khánh nộ khí bỗng tăng vọt, vô cùng tức giận. Hắn nói :” Ngươi toàn thân từ trên xuống dưới đều là của ta, ta muốn ôm ngươi hôn ngươi cũng là việc bình thường, ngươi có tư cách gì cung ta thương lượng?”

Tiểu Thất hai bàn tay đều ướt đẫm, tự nhủ :”Bách Lý Thất, ngươi phải chống đỡ, chống đỡ! Khí khái nam tử của ngươi đâu, lấy ra, tuyệt đối không thể bại dưới tay cái tên đẹp hơn cả nữ nhân này được!”

Tiếp đó Tiểu Thất cũng không nói lời nào, chỉ là cố sức nhìn Lan Khánh, ngay cả nháy mắt cũng không.

Qua lúc lâu sau, cho tới khi trăng trên đỉnh đầu cũng đã chậm rãi đi xuống, Lan Khánh trừng mắt nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng trừng mắt nhìn lại, ánh mắt có chút thương tâm , cũng không thể làm Tiểu Thất đổi ý. Cuối cùng, Lan Khánh tuy tức giận nhưng cũng phải chịu thua, đành phải đồng ý với yêu cầu của Tiểu Thất.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Thất liền vui vẻ đi tìm Thi Vấn.

Hắn đối Thi Vấn nói hắn đã giải thích cho Lan Khánh rồi, hai nam nhân sẽ không có kết quả gì, mà Lan Khánh cũng đã minh bạch. Lúc này Lan Khánh tuyệt đối sẽ không hôn hắn, hai người bọn họ lạ trở lại như trước đây, Lan Khánh là hảo sư huynh của hắn, còn hắn là hảo sư đệ của Lan Khánh.

Bọn họ có thể cùng nhau làm vì nha môn dốc sức, vì bách tính mà làm việc, giúp thiên hạ thên thái bình…bla bla bla…

Bởi vì Tiểu Thất nói rất thật tình chân ý, tình cảm xuất phát từ trong lòng, có nhật nguyệt chứng giám, làm Thi đại nhân rất cảm động, liền như vậy tin tưởng.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.