Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ thập bát chương (1)

Phiên bản Dịch · 2086 chữ

Lan Châu, Duyên Lăng phủ.

Duyên Lăng Nhất Diệp vừa mới từ Thiên Hương lâu trở về, đã nghe quản gia A Phúc tới báo:

“Thất gia tới, hiện đang ở trong sương phòng nghỉ ngơi.”

Nhất Diệp vừa nghe, đã nhanh chân bước tới cửa phòng Tiểu Thất, một cước đá văng cửa, nói to :”Tiểu tử kia ngươi rốt cục cũng biết trở về a! Hơn nửa năm nay rốt cục ngươi đã chạy đi đâu, tìm cũng không ra, ta còn tưởng ngươi chết ở bờ bụi nào rồi chứ !”

Nhất Diệp nói thẳng một hơi, không dừng lại lấy một khắc. Nghĩ tới tên đệ đệ đã lâu lắm không thấy tin tức, trong lòng liền dâng lên một cỗ hỏa khí. Nhưng khi hắn vừa đi tới trước giường, nhìn một cái, liền vô cùng sửng sốt.

Tiểu Thất nằm sấp trên giường, mặt úp xuống gối, chỉ nhìn thấy mỗi tấm lưng.

Trước đây nếu như có mở miệng mắng hắn, hắn dù có chịu nhịn tới đâu thì cuối cùng cũng vẫn lên tiếng cãi lại mấy câu. Nhưng, lần này thì hoàn toàn không có chút âm thanh nào. Nhất Diệp trong lòng có chút lo lắng, thấp giọng hỏi nhỏ :”Làm sao vậy?”

“…” Tiểu Thất vẫn nằm im, nửa câu cũng không nói.

Nhất Diệp ngồi xuống bên giường, phiến tử trong tay cũng thu lại, cài vào bên hông. Hắn vỗ vỗ lưng Tiểu Thất, biết được người này thân thể còn ấm, chưa chết được, suy nghĩ một chút, liền nói :

“Có đúng hay không Yến Cung chủ lại làm khó ngươi, lăn ngươi qua qua lại lại? Suốt ngày ở bên ngoài chạy đông chạy tây, mệt lắm hả? Nếu như khó chịu, cứ nói với tiểu ca ca, ta sẽ đi nói với Yến Cung chủ, dù gì thì ca ca ta cũng là sư phụ của tiểu tử nhà đó, Yến Cung chủ dù thế nào cũng phải nể mặt ta một chút. Vị trí phó cung chủ của ngươi không muốn làm cũng không sao, về đây, tiểu ca ca là chủ Thiên Hương lâu, vàng bạc không thiếu, chỉ cần ngươi muốn, nuôi ngươi cả đời cũng không thành vấn đề.”

Nhất Diệp vẫn cho rằng Tiểu Thất bị tứ sư tỷ hắn bắt nạt, vì vậy vẫn luôn miệng nói.

“… Không phải.” Tiểu Thất rầu rĩ trả lời một tiếng.

“Vậy ngươi làm sao?” Nhất Diệp vấn.

“… Không có việc gì. Ngươi cứ để ta nằm một chút, ngủ một giấc là ổn rồi…” Tiểu Thất thanh âm khàn khàn, mang theo cả chút giọng mũi.

Nhất Diệp nghe thanh âm của Tiểu Thất, liền vô cùng kinh ngạc. Tên đệ đệ ngốc này không phải là vừa khóc đấy chứ? Chứ không tiếng làm sao lại thành ra như vậy?

Nhưng Tiểu Thất không nói, Nhất Diệp cũng không có cách nào hỏi ra. Tiểu tử này lúc trước mà làm bộ dạng này, thì sẽ y như con hến, dù có cậy miệng cũng sẽ không nói một câu.

Nhất Diệp đưa tay sờ mặt Tiểu Thất, rốt cục trong lòng lại nhói lên một cái.

Rốt cục là ai khi dễ đệ đệ hắn, mà cư nhiên lại gầy thành như vậy!

Tiểu tử kia tốt nhất đừng có để chạm mặt hắn, đệ đệ của Ngọc Diệp công tử hắn không phải là kẻ ai cũng có thể khi dễ như vậy! Ai chọc đệ đệ hắn, hắn tuyệt đối sẽ ra tay đòi lại công đạo!

Rốt cuộc, hôm đó, Nhất Diệp cứ thế bồi Tiểu Thất cả đêm, cũng không nói cái gì, chỉ là yên lặng ở bên cạnh Tiểu Thất.

Ngày hôm sau, Tiểu Thất vừa mở mắt, đã phát giác Nhất Diệp đang nhìn chằm chằm mặt mình.

Hắn sờ sờ mặt, xấu hổ cười.

“Mắt sưng hết lên rồi, toàn là tơ máu!” Nhất Diệp đau lòng nói.

“…Ha ha.” Tiểu Thất đưa tay lau mặt, quay trái quay phải, không biết phải giấu vào đâu.

Nhất Diệp đưa tay sờ mặt Tiểu Thất :”Hai má cũng hóp vào.”

“Ta không sao.” Tiểu Thất nói. “Ngươi hôm nay không cần tới Thiên Hương lâu sao? Trời cũng không còn sớm, ngươi bồi ta lâu vậy, sẽ muộn đó.”

“Lão tử là lão bản, lúc nào vui thì sẽ tự dưng tới. Hơn nữa ngươi lâu như vậy mới trở về, đương nhiên phải ở lại bồi ngươi, sao lại đi chứ!” Nhất diệp bĩu môi nói.

Tiểu Thất cười cười nói :” Vậy ta hôm nay không muốn ngồi dậy, ngươi cũng nằm xuống cùng ta luôn a!”

“Thành!” Nhất Diệp hào khí thuyết, lập tức bồi Tiểu Thất nằm xuống.

“Hơn nửa năm không gặp, ngươi cùng Nhất Kiếm vẫn khỏe chứ?” Tiểu Thất vấn.

“Cũng vẫn như vậy, hai chúng ta cũng ổn rồi, Thiết Kiếm môn, Xích Tiêu phường, Thiên Hương lâu, cả ba đều đã có tiếng tăm, không ai thèm tới quấy rối, ngày nào cũng thật an nhàn a.” Nhất Diệp nói.

“Ân…” Tiểu Thất lên tiếng.

Tiểu Thất rời kinh thành, liền đi thẳng tới Lan Châu. Trên đường đi không có chỗ nghỉ chân, đương nhiên cũng không thể thoải mái mà ngủ. Hắn lúc nhắm mắt lại trời vẫn còn sớm, vậy mà khi mở mắt ra, đã là quá trưa, nắng đã chiếu qua cửa sổ vào tận trong sương phòng. Bên cạnh đó, Nhất Diệp lại thủ thỉ nói chuyện này nọ, không bao lâu, Tiểu Thất đã thấy chút mơ màng.

“Ngươi nếu mệt thì ngủ thêm một chút đi.” Nhất Diệp nói.

“Ân…” Lên tiếng xong, Tiểu Thất lúc này mới chậm chạp đi vào giấc ngủ.

Duyên Lăng Nhất Diệp, Duyên Lăng Nhất Kiếm, là hai trong số ít người thân của Tiểu Thất.

Hắn khi còn nhỏ đã có một thời gian làm tiểu khất cái, khi đó, hai người mà hắn gọi là đại ca ca cùng tiểu ca ca luôn luôn chiếu cố hắn, nên một đứa trẻ ba tuổi như hắn năm đó mới có thể bình an mà sống sót.

Khi còn nhỏ, ngây thơ vô tri, tự dưng cũng nảy sinh tâm lý thích ỷ lại, lớn lên, muốn tách ra, cũng không được nữa. Thỉnh thoảng khi đụng chuyện mà không có cách giải quyết, hay là nhớ tới bọn họ, thì hắn luôn luôn trở về. Sau đó, chỉ cần nhìn thấy bọn họ, nói chuyện một chút, liền cảm thấy trong lòng thoải mái, dường như đã lấy lại được khí lực, liền có thể hoàn thành hết những việc đang dang dở.

Tiểu Thất từ từ nhắm hai mắt, thầm nghĩ, chỉ cần qua hôm nay, mọi việc đều sẽ ổn.

Lan Khánh đã trở về nơi thuộc về hắn, mà hắn – Tiểu Thất, cũng nên đem tất cả sự việc trong quá khứ bỏ ra sau đầu, không nên nghĩ tới người kia nữa.

Ở Quy Nghĩa huyện có rất nhiều người yêu thương người kia, nhất định sẽ chiếu cố người kia rất hảo, không cần phải lo lắng.

Mà hắn, thì tinh thần đã sa sút tới thế này… cũng là nên tỉnh lại thôi, không nên nặng lòng làm chi nữa.

Hắn a, trong võ lâm không ai không biết, không ai không nghe danh thánh thủ dịch dung Quỷ tượng bất tri danh, lại thêm Phó cung chủ Phù Hoa Cung Lâm Ương oai phong một cõi. Nhưng, bộ mặt khóc sụt sùi này của hắn mà truyền ra ngoài, không phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?

Được rồi, đầu tiên phải ngủ một giấc thật ngon đã!

Ngủ một mạch ba ngày ba đêm, sau đó mở mắt ra, thì sẽ là một người hoàn toàn mới.

Bách Lý Thất hắn dù có một mình, cũng sẽ có thể sống tốt, ngày sau lại càng thêm tiêu diêu tự tại, không có gì là không tốt hết.

Lan Khánh cái tên này, cũng đừng nên nhớ nữa.

Thi Tiểu Hắc, cũng vậy.

Thi Vấn, Nam Hương cùng Lan Khánh vừa trở lại Quy Nghĩa huyện, trong nha môn liền xôn xao một trận.

Tên phó tòng đi theo bọn họ đã sớm chạy về trước báo tin cho toàn nha môn, nói hết sự tình xảy ra ở kinh thành.

Đầu tiên là chuyện Tiểu Hắc đại nhân phát bệnh tại kinh thành, làm toàn bộ kinh thành thiếu chút nữa là bị lật tung lên, tiếp sau đó là chuyện Thi đại nhân gạt lệ thẩm thân nhi, toàn bộ xử theo lẽ công bằng, không hề có chuyện tuẫn tư ( vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp ), nhưng ngay khi Tiểu Hắc đại nhân bị phán án trảm, thì đã có chuyện xảy ra, Tiểu Hắc đại nhân cư nhiên lại có một khối miễn tử kim bài, nên đã không phải vong mạng.

Túc Vương trong cơn giận dữ đã uy hiếp tính mạng thiên tử, muốn buộc Thi đại nhân phải thân trảm Tiểu Hắc đại nhân, rốt cuộc là Tiểu Hắc đại nhân đã ra tay, gỡ xuống trâm gài tóc, găm thẳng vào giữa trán Túc Vương, đại ác nhân Túc Vương thế là đã chết, thêm vào đó, Tiểu Hắc đại nhân vì có công cứu giá, nên đã được Hoàng thượng hết sức ca ngợi.

Nhưng mà đón Lan Khánh cùng Thi Vấn, Nam Hương trở về nha môn, mọi người hết sức vui mừng, nhưng cũng phát hiện, hình như thiếu cái gì đó.

“Di?” Trần Báo dò xét chung quanh, hỏi :”Tiểu Thất đâu, tiểu tử kia chạy đi đâu rồi mà không cùng mấy người trở về?”

Thi Vấn vuốt vuốt râu không nói, Nam Hương cũng chỉ thở dài. Lan Khánh thì liếc nhìn Trần Báo hồi lâu, rồi cũng nhớ ra hắn là ai, liền cười cười không để ý, đi thẳng về phòng mình.

Trần Báo bị Lan Khánh nhìn rồi cười, cười đến nổi hết cả da gà. Tiểu đầu nhi hôm nay hình như không giống mọi khi, nói thế nào nhỉ, cảm giác như là vật nguy hiểm không nên tới gần vậy. Trần Báo buồn bực nhìn về phía Thi Vấn, Thi Vấn mới nói :”Tiểu Hắc ở kinh thành phát bệnh, khi bình thường lại thì đã quên mất một số chuyện. Tiểu Hắc đã không còn nhớ rõ Tiểu Thất, cũng không thích người khác trước mặt hắn nói đến Tiểu Thất…Cho nên… các ngươi cũng coi như là giúp ta… Đừng nên nói gì cả…”

“Cái gì!” Kim Trung Báo Quốc hoảng hốt.

“Tiểu đầu nhi đã hoàn toàn quên Tiểu Thất ca?” Oa tử Cái tử cả kinh.

“Có nhiều chuyện xảy ra lắm, trong chốc lát cũng không thể nói rõ được. Bản quan hôm nào với Nam tiên sinh nói chuyện cùng các ngươi một lần. Xa nha môn đã lâu, hẳn cũng có nhiều công vụ cần giải quyết, bản quan về thư phòng làm việc. Nam tiên sinh!” Thi Vấn hô một tiếng.

“Có học trò.” Nam Hương đáp.

“Ngươi trước tiên đi sơ tẩy một chút, rồi tới thư phòng tìm ta.”

“Vâng, đại nhân.”

Tuy trong nha môn, đại gia cùng nhị gia đã nói không muốn nhắc tới chuyện này, nha dịch quan sai cũng ân ân a a, nhưng nói thế nào, cũng không thể ngăn cản được người ta bàn tán.

“Đầu nhi, ngươi nói chuyện này có phải là thực không?” Trần Báo cau mày vấn Đinh Kim. “Tiểu đầu nhi thực sự đã quên mất Tiểu Thất sao?”

Đinh Kim nói :”Ta thấy tám phần mười là thật.”

An Quốc vẻ mặt bất khả tư nghị, nói :”Tiểu đầu nhi trước đây rõ ràng cả ngày phải cùng Tiểu Thất ở một chỗ, bất luận là ngủ hay thức, đều không có rời ra. Lúc này lại thành ra như vậy, Tiểu Thất không biết ra sao?”

Lý Trung buồn bã thuyết :”Tiểu Thất chắc chắn bị Tiểu đầu nhi làm cho thương tâm quá độ, nên mới không cùng đại nhân trở về.”

“Nguy rồi, Tiểu Thất ca không ở đây, đến đêm trăng tròn, Tiểu đầu nhi lỡ có phát bệnh, thì phải làm sao?” Oa tử Cái tử lo lắng.

i

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.