Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệ lục chương (1)

Phiên bản Dịch · 2212 chữ

Cứ như vậy, Lan Khánh một bước tiến tới, giống như muốn hướng thẳng đến Thi Vấn. Tiểu Thất cả kinh, Thi Vấn chỉ là một văn nhân, không hề biết võ công, nếu chịu một chiêu của Lan Khánh, không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Lan Khánh hai mắt dần đỏ lên, đó chính là dấu hiệu trước khi phát cuồng.

Tiểu Xuân lúc trước đã nói qua, tuyệt đối không được để Lan Khánh bị kích thích, bằng không thì có là thần dược cũng vô dụng, không ai có thể ngăn được Lan Khánh.

“Đại nhân!” Nam Hương đảm chiến tâm kinh ( run như cầy sấy ).

“Ngươi không tin ta, ta cũng không muốn nhận ngươi làm cha nữa!” Lan Khánh quát lớn, nhún chân, hướng Thi Vấn mà đánh tới.

Sự việc xảy ra quá nhanh, Tiểu Thất không kịp suy nghĩ gì vội nhảy tới, ôm chặt Lan Khánh, hét lớn :” Kim Trung Báo Quốc, mau hộ tống Thi đại nhân và Nam tiên sinh ly khai! Ở đây nguy hiểm a!”

Kim Trung Báo Quốc nghe được, lập tức rời mắt khỏi Lan Khánh và Tiểu Thất, quay sang Thi Vấn cùng Nam Hương, mỗi người một tay nhanh chóng đưa bọn họ ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại, nhốt Tiểu Thất và Lan Khánh ở bên trong.

“Sư huynh ngươi bình tĩnh, bình tĩnh! Thân thể ngươi vẫn chưa tốt, tuyệt đối không thể nổi giận!” Tiểu Thất vội vàng nói.

“Bình tĩnh cái gì! Cha cũng không tin ta, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh được!” Lan Khánh dứt lời, liền vung tay, muốn hất Tiểu Thất ra.

Hắn hướng Tiểu Thất mà đánh tới, Tiểu Thất tránh đòn, lui lại đằng sau mấy bước. Lan Khánh ngay lập tức đuổi theo, cứ nhằm vào Tiểu Thất mà xuất chiêu.

“Sư huynh, sư huynh, người không tin ngươi là cha ngươi không phải ta a! Ngươi thế nào lại đánh ta!” Tiểu Thất vừa chạy vừa kêu. Tiểu Thất và Lan Khánh cứ thế, một người chạy một người đuổi.

“Tâm tình ta đang không tốt, ai không vừa mắt là ta đánh hết!” Lan Khánh cả giận :” Trần Tiểu Kê ngươi mau đứng lại cho ta! Ta chỉ đánh ngươi vài cái thôi!”

Tiểu Thất ối một tiếng rồi lại tiếp tục chạy, quát :” Con bà nó! Ngươi đánh ta một cái ta đã mất đến nửa cái mạng, giờ để ngươi đánh mấy cái thì ta còn sống được sao?”

Lan Khánh lúc nổi giận thật sự là rất đáng sợ, trong lúc hai người đuổi nhau như thế, phòng khách đã gần như bị phá hủy hoàn toàn. Gương mặt tuấn tú của Tiểu Thất cũng bị ăn ngay một cái ghế, khiến hắn đau đến nỗi ngòi sụp xuống, nước mắt nước mũi tuôn như suối.

Nhưng Lan Khánh cũng không vì thế mà dừng tay, nên khi Lan Khánh lần thứ hai tiến đến, Tiểu Thất đành phải xài đến chiêu cuối cùng.

Hắn móc từ trong ngực ra một viên giải dược, ăn vào, rồi lại lấy ra một viên dược khác bỏ vào miệng, sau đó liền xoay người đứng lên, hai tay ôm lấy Lan Khánh, môi áp môi.

Nhất thời, bốn bề im lặng

Trong phòng khách đổ nát chỉ còn nghe thấy tiếng thở của hai người.

Lan Khánh lúc đầu có chút ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó hai cánh tay liền như vòi bạch tuộc quấn chặt lấy Tiểu Thất, vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng hắn, hung hăng khuấy động, liếm mút.

Nhân lúc Lan Khánh vừa mở miệng, Tiểu Thất liền đem dược hoàn vẫn đang ở trong miệng đẩy sang cho Lan Khánh, rồi lại khéo léo dùng chút sức, làm cho Lan Khánh nuốt viên dược kia xuống. Lan Khánh lúc đó đã không còn lý trí, cũng không thèm để ý xem cái gì vừa bị mình nuốt xuống bụng. Tiểu Thất nghĩ thầm, mục đích đã hoàn thành, muốn rời Lan Khánh ra, nhưng Lan Khánh vẫn không buông, tiếp tục hôn hắn đến thất điên bát đảo, choáng váng đầu óc, kiểm hồng tâm khiêu ( mặt đỏ tim đập ), làm Tiểu Thất nghĩ thầm, lần này là xong rồi, kiểu gì cũng khí tuyệt thân vong.

Nhưng ngay sau đó, động tác của Lan Khánh dần dần chậm lại, đầu lưỡi linh xảo tà nịnh khiến người ta tiêu hồn thực cốt cũng chậm dần, chậm dần rồi dừng lại.

Lan Khánh nhắm hai mắt, hai tay đang ở trên người Tiểu Thất dần buông lỏng ra, mờ mịt ngủ.

Tiểu Thất vội vàng đỡ lấy Lan Khánh, nhưng bởi chính mình cũng toàn thân vô lực, nên cả hai người liền ngã dài trên mặt đất.

Vì sợ Lan Khánh ngã xuống nền đất bị đau, nên Tiểu Thất đã ôm chặt, để Lan Khánh ngã đè lên người mình. Kết quả Lan Khánh thì không làm sao, nhưng mông hắn lại bị thiệt hại nặng.

Bởi vì không an tâm, nên Kim Trung Báo Quốc sau khi đưa Thi Vấn với Nam Hương tới nơi an toàn, liền nhanh chóng quay lại phòng khách, đứng bên ngoài lén nhìn vào. Nên đương nhiên, cái màn nóng bỏng đầy kích thích vừa rồi bọn họ cũng không bỏ sót một tí nào.

Cả bốn người mặt đều đỏ như cà chua chín, Tiểu Thất cảm thấy có người đang nhìn mình, liền quay ra, bắt gặp bốn cặp mắt kia, mặt cũng dần đỏ lựng lên.

“Làm sao!” Tiểu Thất thẹn quá hóa giận mà quát :”Ta đây chính là vì nghĩa quên thân, ánh mắt các ngươi như thế là sao hả?”

Kim Trung Báo Quốc không nói câu nào, chỉ quay đầu đưa lưng về phía Tiểu Thất, khẽ đưa tay lau mặt.

Tiểu Thất thở hổn hển mấy cái, chờ lấy lại sức, lúc này mới đưa Lan Khánh đang trúng dược ngủ mê man về tiểu viện.

Sau khi đã sắp đặt ổn thỏa, mấy người lại tái đi tới thư phòng Thi Vấn.

Thi Vấn với Nam Hương đều không nói câu nào, hai người một ngồi một đứng, phi thường lo lắng. Kim Trung Báo Quốc cúi thấp đầu, vẫn còn đang tự trách vì không trông coi được Lan Khánh, rồi sau mới gạt qua một bên để lo đại sự.

Tiểu Thất hai tay khoanh trước ngực nhìn ra ngoài cửa sổ, phía đông đã hừng lên, vậy là đã một đêm mọi người thức trắng.

Nam Hương trầm ngâm một lát, rồi nói :” Kỳ thực học trò nghĩ tuy rằng mọi bằng chứng đều cho thấy công tử gây án, nhưng vẫn có vài điểm nghi vấn. Thần y Triệu Tiểu Xuân cũng không phải là người lãng đắc hư danh, hắn đã nói hắn chữa cho công tử, công tử sẽ không phát bệnh thêm lần nào nữa, huống chi là phát cuồng nghiêm trọng như vậy, giết liền mười tám mạng người.”

Thi Vấn vốn luôn xử lý mọi việc theo lẽ công bằng, nhưng những lời Nam Hương vừa nói cũng không phải là không có lý. Tuy vậy vẫn nói :”Tuy rằng Nam tiên sinh nói có lý, nhưng Tiểu Hắc vừa rồi không phải là đã mất kiểm soát đó sao, thậm chí phòng khách cũng bị hắn phá cho tan hoang. Nếu không có Tiểu Thất kịp thời chế trụ hắn, ai có thể bảo đảm sự tình đó không phát sinh lần nữa?”

“Tiểu Thất, ngươi đối việc này thấy thế nào?” Nam Hương ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tiểu Thất.

Tiểu Thất gãi gãi cằm, suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói:

“Ta cũng nghĩ như Nam tiên sinh. Thứ nhất, nhiều người chết như vậy, mà trên người sư huynh không có lấy một điểm mùi máu tươi…Nhưng nếu giả thiết hắn tắm rửa ở bên ngoài trước rồi mới trở về thì cũng có thể…”

“Thế nhưng thứ hai, sư huynh là một cao thủ sử dụng kiếm, dụng độc cũng vô cùng cao siêu, nếu chiếu theo cá tính của hắn, tuyệt sẽ không làm chuyện độc rồi mới sát, vô cùng phiền phức. Hắn rất đơn giản, nếu muốn có thể dụng độc cho ngươi sống không bằng chết, bằng không sẽ một đao đoạt mạng, ngươi chết thoải mái mà hắn cũng đỡ tốn sức…”

“Về phần thứ ba…Toàn bộ nha môn trên dưới đều biết bội kiếm sư huynh đeo bên hông chỉ để làm cảnh, hắn thoạt nhìn lanh lợi, nhưng cũng có lúc vô cùng ngốc, nếu là bội kiếm bị rơi rồi bị người ta nhặt đi cũng không phải không có khả năng.”

“Mà thứ tư, bình an phù vì sao lạ rơi ở trạm dịch, thì lý do cũng giống điều thứ ba.”

” Nếu như bội kiếm cùng bình an phù của hắn bị người khác lấy đi, sau đó đem đặt ở tại trạm dịch huyết án, hơn nữa mọi người trong Quy Nghĩa huyện đều biết mười lăm trăng trong Tiểu Hắc đại nhân sẽ phát cuồng, chắc chắn sẽ ở trong nhà đóng chặt cửa không ra ngoài, tên kia liền lợi dụng điểm đó, đem tất cả giá họa cho sư huynh.”

Trần Báo nói :” Tiểu đầu nhi cũng giống đại nhân, dĩ nghĩa vi tiên, trong tâm luôn là thiên hạ bách tính, hơn nửa năm nay cũng đã giúp giải vô số oan khuất, hắn tốt như vậy…Ngỗ tác…Rốt cuộc ai muốn giá họa cho hắn?”

Tiểu Thất thuyết đạo :” Thiên hạ rộng lớn, có bạch cũng liền có hắc, có chính liền có phản, Tiểu đầu nhi cùng đại nhân nhà ngươi cứu nhiều người vô tội, cũng trừng phạt không ít kẻ xấu. Ngươi có thể dám chắc những kẻ này sẽ không tâm tồn oán hận, hiệp oán trả thù?”

Tiểu Thất vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Cuối cùng, Thi Vấn hít sâu một hơi, khuôn mặt tối đen, nói :”Việc này đích xác còn có điểm đáng ngờ! Như vậy đi, Tiểu Thất, ngươi mấy ngày tới để mắt trông coi Tiểu Hắc, Kim Trung Báo Quốc, các ngươi tiếp tục đến trạm dịch điều tra vụ án, có đầu mối gì lập tức hồi báo!”

“Vâng, đại nhân!” Mọi người chắp tay đáp.

Viên dược Tiểu Thất cho Lan Khánh nuốt chính là ” Triệu Tiểu Xuân đặc chế thụy đắc ngận hảo tiểu dược hoàn” , một khi đã dùng, dược hiệu không những phát tác nhanh mà còn vô cùng mạnh, vô luận ngươi nội lực thâm hậu võ công cao cường thế nào, chỉ cần một viên, trong nháy mắt sẽ lập tức mê man, hơn nữa còn ngủ thẳng hai ngày.

Dược này, đương nhiên là Tiểu Xuân chế riêng cho đại sư huynh Lan Khánh của hắn.

Mặt khác, trước khi rời đi, Tiểu Xuân còn lưu lại cho Tiểu Thất một đống dược hoàn hi kỳ cổ quái, nhưng không nên nói nhiều về nó. Vì nếu kể hết ra, chỉ sợ ba ngày ba đêm vẫn chưa hết.

Tất cả cửa sổ trong phòng đều được đóng cẩn thận, không cho một tia sáng nào từ bên ngoài lọt vào quấy rối giấc ngủ của người đang nằm trên giường.

Tiểu Thất cẩn thận đắp lại chăn cho Lan Khánh, đem tay chân hắn vừa vươn ra ngoài cho lại vào bên trong chăn ấm áp, nhìn gương mặt đang ngủ say sưa một hồi, rồi đứng dậy tiến đến bên cửa sổ, nói :

“Đến Thương Sơn thỉnh đạo sĩ từ Nguyên Sướng Cung tới trạm dịch, xem xem nơi đó có ma quỷ gì không, hay là tại đó chỗ nào buổi tối có thể thấy được oan hồn.”

“Vâng!” Ngoài cửa sổ có một thanh âm nam tử vang lên, rồi tiếp đến có âm thanh y sam phiêu động, sau đó cả tiểu viện lại chìm vào im lặng.

Mấy canh giờ sau, ngoài cửa sổ có tiếng gõ nhẹ, Tiểu Thất tiến gần đến, người ở ngoài cửa cũng cất tiếng :”Hồi chủ tử, tiểu đạo sĩ thuyết :”cái gì cũng không có, sạch sẽ đến mức kì quái.”.”

“…” Tiểu Thất trầm ngâm một lát, nói :”Đã biết, ngươi lui xuống đi !”

Hắn đã nói mà.

Sự tình quả nhiên không đơn giản như vậy!

Từ sau lần Đàm Hoa oan hồn cáo quan, ồn ào khắp nơi, rồi án tử được giải quyết êm đẹp, thì mọi người ai ai cũng biết nha môn bọn họ dạ thẩm âm, nhật thẩm dương, chỉ cần ngươi tới nha môn cáo quan, thì không kể ngươi còn sống hay đã chết, Quy Nghĩa huyện nha môn đều có thể trả lại cho ngươi một sự công bằng.

Lúc này chết một lúc mười tám người, vậy mà ngay cả nửa oan hồn…cũng không có…

Thật sự rất kỳ quặc, chắc chắn ở đây có gì đó bất thường.

Bạn đang đọc Khánh Trúc Nan Thư Chi Bích Hải Thanh Thiên của Tự Từ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.