Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Là Ông Nội Ngươi!

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

Chương 63: Ta Là Ông Nội Ngươi!

Chỉ có Xảo cả người sạch sẽ, dường như chưa chịu tổn thương gì. Hắn theo sát bên cạnh Thạch Linh Khanh, đao xích trong tay nhẹ nhàng bay múa, không ngừng phát ra tiếng xé gió rất nhỏ.

"Đủ rồi, Ngô Lão Đại, lão Tam, còn có Đinh...... Đủ rồi!"

Xảo đang lớn tiếng quát nghiêm:

"Đã chết nhiều người như vậy, các ngươi thật sự muốn ôm nhau cùng chết sao? Lão Tam, vì em gái của ngươi, chỉ vì một đứa em gái của ngươi, đến mức này sao?"

Xảo lớn tiếng hò hét:

"Chúng ta hẳn là nên nói chuyện rõ ràng, nói chuyện rõ ràng. Không đáng, thật sự...... Lão Tam...... Ngô Lão Đại, còn có Đinh, thật sự không đáng. Việc gì phải tới mức này? Linh Khanh nói có thể cho lão Tam bồi thường xứng đáng."

‘Phi’

Ngô Lão Đại, La Lâm và Đinh đồng thời phun xuống đất một ngụm nước miếng. Vu Thiết và Lão Thiết chạy tới, nhanh chóng tới gần hai đám người. Ngô Lão Đại, La Lâm và Đinh vội vàng nghiêng người đi, lui về phía sau mấy mươi thước, cảnh giác nhìn Vu Thiết, còn có Lão Thiết tạo hình quái dị.

Nhìn thấy Vu Thiết, sắc mặt ba người La Lâm hơi hơi thoải mái một chút. Nhưng mà bất chợt nhìn thấy Lão Thiết, thân thể bọn họ đồng thời căng thẳng, hiển nhiên tràn đầy cảnh giác đối với tạo hình đầu người thân cẩu của Lão Thiết.

Thạch Linh Khanh cũng ngẩn người ra, nàng nhanh chóng nhìn thoáng qua Lão Thiết, sau đó nét cười tươi như hoa...... Không, miệng cười như ma vẫy tay hô to với Vu Thiết:

"Công tử...... Công tử...... Xin công tử làm chủ cho Linh Khanh. Nơi này là địa bàn của công tử, bọn họ vậy mà lại cố chấp giết hộ vệ của Linh Khanh!"

Ba người La Lâm không hé răng, chỉ lạnh lùng nhìn Vu Thiết và Lão Thiết. Vu Thiết nắm chặt thương dài, cậu nhìn nhìn Thạch Linh Khanh, lại nhìn nhìn đám người La Lâm. Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình bọn họ bùng nổ xung đột, nhưng mà cậu có thể tưởng tượng ra, trong khoảng thời gian cậu khiêng Hao Thiên Khuyển trở về binh doanh Cổ Thần kia, hai bên đấu trí so dũng, liều mạng đánh giết, thảm thiết và tàn khốc.

Xảo đột nhiên nở nụ cười, hắn nắm đao xích, cẩn thận đi mấy bước về phía Vu Thiết:

"Xin hỏi công tử, vị này là?"

"Ta là ông nội ngươi!"

Trong con ngươi Lão Thiết lóe lên ánh sáng màu máu, rất không khách sáo mà trừng mắt liếc nhìn Xảo một cái:

"Cháu à, đừng lôi kéo làm quen. Loại người khốn nạn đâm dao sau lưng anh em nhà mình như ngươi đây ở vào thời của ông nội đây ngươi sống không quá nửa ngày."

Sắc mặt Xảo lập tức biến đổi, khuôn mặt âm nhu trắng bệch co rút kịch liệt. Chân trước rất không bình tĩnh dậm thật mạnh xuống đất một cái, ‘Uỳnh’ một tiếng, trên mặt đất đập ra một cái hố to hơn một thước. Lão Thiết trầm giọng nói:

"Ông nội đây không rảnh quan tâm tới ân oán tình thù của đám nhóc con các ngươi, tránh đường ra, phía trước...... hình như có gì đó."

Lão Thiết hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi về phía cuối hành lang. Gió lạnh chính là từ phía cuối hành lang thổi tới, ở đó có mảng lớn dây leo dạ quang rũ xuống từ trên đỉnh vách đá. Vách đá nơi này cao gần ngàn thước, dây leo dạ quang màu lục, màu lam, màu tím giống như thác nước rũ xuống, có một ít dây leo còn nở đầy hoa nhỏ cực mảnh giống như chân đèn.

Gió lạnh thổi tới từ phía sau đám dây leo, thổi cho vô số dây leo lăng không bay múa, giống như một cái thác nước quay cuồng. Trong con ngươi Lão Thiết bắn ra mấy tia sáng đỏ cực mảnh, quét loạn lên mấy gốc dây leo, vô số dây leo đều gãy đoạn rơi xuống, lộ ra một cửa động cực lớn, dài rộng đều đến mấy trăm thước, phía sau đám dây leo. Một mảnh ánh sáng lờ mờ tràn ra từ trong cửa động, chiếu sáng phạm vi mấy dặm hang đá nơi mọi người đang đứng.

Lão Thiết không nói một lời, đi đến phía cửa động, Vu Thiết theo sát bên cạnh Lão Thiết, cảnh giác nhìn ba người Thạch Linh Khanh, Xảo và Thạch Điện. Tương đối mà nói, ba người La Lâm vẫn làm cho cậu yên tâm hơn một chút, trái lại là Thạch Linh Khanh từng làm cho cậu rất có hảo cảm, hiện giờ ở trong lòng cậu đã giống như một con Quả Phụ Đen, tràn đầy uy hiếp, hơn nữa làm cho cậu mơ hồ có một loại cảm giác chán ghét.

Hai phe Thạch Linh Khanh và La Lâm cũng không hé răng, ánh mắt bọn họ lóe lên, nhìn cửa động trên vách đá. Bọn họ một đường liều chết đánh tới nơi này, cũng không ai có thời gian rảnh rỗi đi xem xét hoàn cảnh nơi này, ai cũng không ngờ tới, ở trên vách đá này, vậy mà lại có một cái hang lớn như vậy.

"Công tử đến là vì cái hang này?"

Thạch Linh Khanh cười, mở miệng, giống như hoàn toàn không để ở trong lòng đối với lời Lão Thiết quát lớn không khách sáo vừa rồi:

"Công tử có thể nói với Linh Khanh, bên trong đây, có cái gì chứ?"

Vu Thiết không phản ứng lại ả ta, Lão Thiết lại càng không để ý tới Thạch Linh Khanh. Hai người đi vào cửa động, sau khi vòng qua hai góc vuông, đi qua mấy dặm, phía trước đột nhiên mở rộng. Đây là một cái hang động lớn cỡ trăm dặm, nơi này sáng rực kinh người, cảnh sắc lại làm cho người ta vô cùng kinh dị.

Mặt đất một mảnh bằng phẳng, từng cụm, từng cụm tinh thể cao mấy xích đến mười mấy thước sinh trưởng dày đặc cùng một chỗ, màu đỏ, màu tím, màu lam, màu lục, màu vàng...... Tinh thể đủ mọi màu sắc tản ra ánh sáng loá mắt, trong không khí lơ lửng một sức mạnh to lớn không tên. Trên vách đá hang động, còn có trên đỉnh hang động, đồng dạng sinh trưởng một lượng lớn tinh thể trong suốt óng ánh, đủ mọi màu sắc. Vô số tinh thể gộp vào cùng một chỗ, có một vài cụm tinh thể giống như mâu dài, kiếm dài, dài, ngắn, thẳng tắp vươn lên trăm thước.

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.