Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bọn Họ Đã Ra Tay

Phiên bản Dịch · 1064 chữ

Chương 61: Bọn Họ Đã Ra Tay

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

---

"Lão Thiết? Ông có thể cử động rồi!"

Vu Thiết vừa mừng vừa sợ nhìn Lão Thiết.

"Có thể cử động rồi, chỉ là...... Dù sao không phải thân thể của chính mình, sử dụng tới, cảm giác là lạ."

Lão Thiết hung hăng nhe nhe răng, hai hàm răng cọ ra mảng lớn đốm lửa:

"Có điều, làm người sống mà như chết nhiều năm như vậy, có thể cử động là tốt rồi."

Lão Thiết đột nhiên chạy như điên tới trước mặt Vu Thiết, cái đầu cực lớn tiến sát lại, lớn tiếng cười nói:

"Có phải rất hiếm lạ hay không? Giống loài mới, chó đầu người...... A phi, mặt người thân sư tử...... A phi, thân chó...... Được rồi, chó đầu người, cái tên này không tệ."

Toàn thân cuồn cuộn điện quang, Lão Thiết cắn răng, trong miệng lầu bà lầu bầu không biết mắng chửi cái gì, bốn chân mang theo gió điên cuồng chạy trong đại điện kim loại. Chạy, chạy, Lão Thiết chợt nhảy vút lên, trực tiếp ở trên vách tường vuông góc chạy thật nhanh. Nó giống như một vệt bóng mờ, cứ như vậy chạy nhanh trên vách tường vuông góc vòng quanh đại điện kim loại hơn mười vòng, lúc này mới đột ngột dừng lại.

"Đại Thiết, cho ông nội đây một cái bia ngắm!"

Lão Thiết lớn tiếng gào quát. Trên trần nhà, ánh điện lóe lên, một tấm bảng kim loại rộng một thước vuông, dày cỡ một xích nện thật mạnh xuống. Lão Thiết đột nhiên há miệng ra, một quả cầu điện màu lam thẫm lặng yên bay ra từ trong miệng nó, nện thật mạnh lên chính giữa tấm bảng kim loại.

‘Xoẹt xoẹt’ vang lớn, quà cầu điện nổ ra, từng luồng, từng luồng điện quang lớn cỡ cánh tay bắn ra xa hơn mười thước, đánh lên mặt đất, phát ra tiếng nổ chói tai. Lão Thiết nhếch miệng cười lớn ba tiếng, sau đó bốn chân chợt mềm nhũn, ‘đùng’ một cái té lăn quay xuống đất.

"Thứ gọi là chó này...... tới giờ mới được bao lâu chứ......"

Cái trán Lão Thiết dán trên mặt đất, qua thật lâu, thật lâu, nó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, chậm rì rì đứng thẳng thân thể:

"Quả nhiên, không thể quá đắc ý, nếu không chắc chắn sẽ gặp xui xẻo...... Có điều, có thể cử động là tốt rồi."

Vu Thiết lo lắng nhìn Lão Thiết:

"Thân thể của ông có vấn đề rồi?"

Lão Thiết bất mãn lẩm bẩm:

"Vấn đề lớn, có điều, không tính là vấn đề...... Hiện giờ ta có một vấn đề rất thú vị...... Vì sao Dương Tiễn chết ở chỗ này, mà thứ gọi là chó này, không chết gần chủ nhân của mình, mà lại chết trận ở cách ngoài mấy trăm dặm?"

Lão Thiết nhỏ giọng lầu bà lầu bầu:

"Cái khe đá kia...... Tên nhóc kia, đi theo ta, đằng sau khe đá kia là cái gì?"

Bốn chân như gió, Lão Thiết rất nhanh chạy tới lối ra binh doanh Cổ Thần. Vu Thiết mang theo thương dài, vội vàng đi theo phía sau Lão Thiết:

"Lão Thiết, ông không biết nơi này đến cùng đã xảy ra việc gì?"

Lão Thiết vừa chạy như điên, vừa không ngừng lặp đi lặp lại lẩm bẩm:

"Ông nội đây chỉ là Cổ Thần Binh loại chữa trị đời thứ chín của Biển Thước...... Mấy chuyện tranh đấu xấu xa đánh đánh giết giết của bọn họ, sao ta có thể biết?"

Đại Thiết đi theo phía sau Lão Thiết và Vu Thiết, nhưng mà sau khi Lão Thiết và Vu Thiết rời khỏi binh doanh Cổ Thần, nó chỉ có thể ‘lục khục’ nói thầm, bất đắc dĩ ở lại trong binh doanh Cổ Thần.

Vu Thiết theo sát Lão Thiết chạy về phía hố đất. Tốc độ chạy của Lão Thiết nhanh kinh người, dưới sự lôi kéo của Lão Thiết, Vu Thiết chỉ mất thời gian còn ngắn hơn so với lúc trở về liền một lần nữa trở lại bên cạnh hố to. Không có một câu nói thừa, Lão Thiết nương theo thế chạy như điên, nhảy vút lên, vẽ ra một đường cong duyên dáng, rất nhanh đáp xuống đáy hố.

Vu Thiết ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn:

"Lão Thiết, ông biết bay?"

Lời còn chưa dứt, Lão Thiết đã nặng nề dậm lên mặt đất, đập một cái măng đá vỡ nát, bản thân nó ở trên mặt đất bắn ngược mấy lần, xoay vòng lao ra xa hơn trăm thước, lúc này mới ngừng lại.

"Rất hiển nhiên, lần này là một sai sót......"

Giọng nói hàm hồ của Lão Thiết từ xa xa truyền đến:

"Sai lầm...... cái tên này bị thương quá nặng rồi."

Lão Thiết xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy, nhìn về phía Vu Thiết phát ra một tiếng hú bén nhọn. Vu Thiết nhảy vút lên, đồng dạng vẽ ra một đường cong duyên dáng, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh Lão Thiết. Lão Thiết sải rộng bốn chân, chạy như điên hướng về khe đá phía trước. Vu Thiết theo sát ở phía sau nó, nơi bọn họ đáp xuống cách khe đá chỉ có mấy dặm, rất nhanh bọn họ đã tới trước khe đá.

Trong khe đá đang không ngừng truyền tới tiếng nổ mạnh nặng nề, cũng có tiếng binh khí va chạm chói tai. Gió lạnh gào thét thổi ra từ trong khe đá, từng luồng, từng luồng khói đen theo gió nhẹ nhàng bay ra, mang theo nó còn có một mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Bọn họ đã ra tay rồi."

Lão Thiết trầm giọng nói:

"Đi, chúng ta tới nhìn xem...... Có lẽ, ở đây thật sự có cái gì đó khó lường."

Vu Thiết gật gật đầu, đi theo Lão Thiết vọt vào khe đá. Một đường đi theo hành lang nhỏ hẹp phía sau khe đá chạy nhanh về phía trước hơn mười dặm, hành lang một đường hướng xuống dưới, dần dần, trên mặt đất xuất hiện lượng máu loãng.

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.