Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lừa Dối

Phiên bản Dịch · 1090 chữ

Chương 59: Lừa Dối

Con nhện kim loại lớn cỡ bàn tay nhảy tới như bay, lên xuống mấy lần liền đến phía sau thuộc hạ Thạch Linh Khanh. Tên đàn ông nằm sấp trên đống đất đá duỗi cổ ra ngoài nhìn xung quanh, hoàn toàn không chú ý tới con nhện kim loại nho nhỏ đang nhanh chóng đáp xuống kia, sáu cái vòi kim loại dài nhỏ chụp mạnh lên cái gân lớn ở sau cổ hắn.

Một vệt điện quang cực sáng nổ ra, trong tiếng lách tách, sáu luồng điện quang từ trong cơ thể con nhện kim loại phun ra, toàn bộ đều đi vào thân thể tên đàn ông kia. Thân thể tên đàn ông co rút kịch liệt một hồi, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép mà ngất đi.

Vu Thiết hít ngược một ngụm khí lạnh, cậu đội lên mũ giáp, rất nhanh xông vào trong khe đá. Lực trường vô hình mở rộng ra bốn phía, ở gần khe đá chỉ có một mình người đàn ông này ẩn nấp, đám người Thạch Linh Khanh cũng không ở bên cạnh. Không hiểu sao, Vu Thiết cảm nhận được xa xa có mấy ánh mắt đang nhìn lại đây. Cậu đột nhiên xoay người, nhìn về phía xa xa. Cách mấy dặm, bên dưới mấy đốm ánh sáng ảm đạm do dây leo dạ quang tản ra, mấy cái bóng người đang lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Thấy Vu Thiết nhìn tới, ánh sáng mờ tối lập tức tắt đi, mấy cái bóng người liền biến vào trong bóng tối. Vu Thiết tinh mắt, cậu đã nhận ra bóng dáng Thạch Linh Khanh nổi lên trong lòng hố, đứng ở bên cạnh ả ta, rõ ràng là chính là Xảo và Thạch Điện.

"Mai phục?"

Vu Thiết nhìn nhìn tên đàn ông nằm trên mặt đất, mười ngón còn đang co rút rất nhỏ.

Khe đá, hộ vệ ẩn nấp ở lối vào khe đá, còn có ‘thứ gọi là chó’ cách ba mươi mấy thước ở trong khe đá, cùng với hành lang hẹp dài sâu hút ben trong khe đá. Vu Thiết lập tức hiểu được tính toán của đám người Thạch Linh Khanh, các nàng là muốn dẫn dụ ba người La Lâm đi vào trong khe đá, dùng địa hình chật hẹp hạn chế bọn họ.

Con nhện kim loại nho nhỏ nhảy dựng lên, đáp xuống trên vai Vu Thiết. Dòng điện vừa rồi dường như đã tiêu hao rất nhiều sức mạnh của nó, giọng nói Lão Thiết truyền ra từ trong bụng nó cũng trở nên nhỏ đi rất nhiều:

"Không cần quan tâm chuyện của bọn, nhanh chóng đem cái thứ gọi là chó này trở về."

Vu Thiết gật gật đầu, bước nhanh đi vào trong khe đá, nghiêm túc đánh giá ‘thứ gọi là chó’ trên mặt đất. Anh bạn này từ đầu tới đuôi đại khái dài năm sáu thước, cao sấp xỉ ba thước, toàn thân trắng bệch, thân hình hình giọt nước vô cùng liền lạc, thoáng nhìn tràn ngập cảm giác xinh đẹp khác thường.

"Đây lại là một anh bạn to lớn."

Vu Thiết ôm đầu ‘thứ gọi là chó’, dùng sức lôi kéo một chút, mặt đất bốn phía ‘thứ gọi là chó’ phát ra tiếng vỡ vụn nặng nề, mấy khối nham thạch vướng trên người ‘thứ gọi là chó’ bị vỡ vụn, Vu Thiết chỉ cảm thấy hai tay chợt nhẹ, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

"Mình thật ngốc."

Vu Thiết thầm mắng một câu.

Thân thể ‘thứ gọi là chó’ thoạt nhìn là dùng vật liệu đồng dạng với Lão Thiết đúc thành, cân nặng của Lão Thiết nhẹ đến không ngờ, toàn thân ‘thứ gọi là chó’ cùng lắm cũng chỉ nặng mấy ngàn cân. So với sức lực của Vu Thiết hiện giờ, chút cân nặng ấy không tính là gì. Trái lại là cậu dùng sức quá mạnh, nâng ‘thứ gọi là chó’ lui về phía sau mười mấy bước, thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã ngồi xuống đất.

Khiêng hai chân trước của ‘thứ gọi là chó’ lên hai bên đầu vai trái phải, Vu Thiết lôi kéo ‘thứ gọi là chó’, sải bước đi ra khỏi khe đá. Lực trường vô hình bao bọc toàn thân, Vu Thiết vụt nhảy mạnh lên, hai chân nhẹ nhàng đạp lên vách đá, mượn lực mấy lần liền ra khỏi cái hố to này.

Sải rộng bước chân, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, lộ trình mấy trăm dặm cũng không mất bao nhiêu thời gian. Sàn nhà lều gỗ đã được mở ra, lộ ra cửa vào binh doanh Cổ Thần, Vu Thiết khiêng ‘thứ gọi là chó’ nhảy xuống, một khắc đồng hồ sau, cậu và Lão Thiết gặp nhau ở trong đại điện kim loại. Đặt ‘thứ gọi là chó’ ở trên mặt đất, Vu Thiết thở hổn hển, hai tay chống nạnh nhìn Lão Thiết:

"Không phải ông nói, mấy con rối tạp vụ năng lượng nguyên tử này chỉ có thể hoạt động trong phạm vi mười dặm quanh binh doanh Cổ Thần sao?"

Chỉ chỉ con nhện kim loại lớn cỡ bàn tay trên vai, Vu Thiết hỏi: "Đây là thế nào?"

Lão Thiết rất dứt khoát chụp cho Đại Thiết một cái mũ: "Là cái tên này quá ngốc rồi, ông nội đây dạy hắn mấy chiêu, cho nên mấy con rối năng lượng nguyên tử có thể rời binh doanh Cổ Thần, hoạt động trong phạm vi ngàn dặm...... Đây không phải việc rất bình thường sao?" Vu Thiết thẳng tắp nhìn Lão Thiết. Lão Thiết cũng thẳng tắp nhìn cậu.

Nhìn nhau qua lại ước chừng nửa khắc đồng hồ, cuối cùng thì ánh mắt Vu Thiết căng xót khó chịu, xoa nước mắt quay đầu đi:

"Tôi luôn cảm thấy, ông đang lừa dối tôi."

Đại thiết ‘khục khục’ hai tiếng. Cậu vẫn như trước không thể nói chuyện bình thường với Lão Thiết, chỉ có thể qua loa mấy tiếng không rõ ý tứ, rất nhanh đã vòng vo tại chỗ ba vòng. Lão Thiết hừ lạnh một tiếng, nó chỉ huy bốn con nhện kim loại nâng nó tới trước mặt ‘thứ gọi là chó’, hai tròng mắt bắn ra hơn mười tia sáng đỏ cực mảnh, một lần lại một lần đảo qua thân thể thứ gọi là chó.

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.