Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn Uống

Phiên bản Dịch · 1196 chữ

Chương 42: Ăn Uống

Cậu dĩ nhiên cũng sẽ không phát hiện, loại rắn độc sau khi cắn bị thương con mồi, còn sẽ bẻ gãy một hàng nanh độc dày đặc gai trong miệng để lại trong cơ thể con mồi này đang há rộng miệng, hướng về cái mông của Thạch Linh Khanh, bởi vì quỳ lạy dưới đất mà nhếch lên cao cao, cắn xuống một cái.

Trong miệng Vu Thiết khô khốc, cổ họng khô rát, giống như nghẹn một đống cát. Cậu nhìn Thạch Linh Khanh quỳ dưới đất, rất muốn bảo cô đứng dậy, nhưng mà cậu không biết mình nên mở miệng như thế nào. Lão Thiết dạy cậu rất nhiều tri thức về ‘sinh tồn’, ‘chiến đấu’, nhưng chưa bao giờ dạy cậu làm sao xử lý quan hệ giữa người với người, làm thế nào giao tiếp, kết giao, nhất là làm thế nào kết giao với cô gái khác giới khiến người ta động lòng.

Ấy thế mà......

Cho dù là Vu Chiến, Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng, thậm chí Khôi phu tử cả đời thông minh, cũng chưa từng dạy Vu Thiết những thứ này. Vu Chiến chỉ biết mở rộng địa bàn gia tộc, chỉ biết dùng nắm đấm vào đao dạy dỗ những kẻ không an phận sống xung quanh. Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng...... Bọn họ cũng đều chưa từng giao tiếp cùng người khác giới cùng tuổi. Khôi phu tử ấy, ngoại trừ nhắc tới ‘Gác nhỏ một đêm vẳng mưa xuân’...... Cậu chưa từng thật sự nhìn thấy ‘mưa xuân’?

Vu Thiết ngây ra nhìn Thạch Linh Khanh, trong đầu tràn đầy nàng gương mặt xinh đẹp, nũng nịu kia.

Sau một tiếng hét thảm thê lương, Huyết Ngân Đoạn Nha Xà hung hăng cắn lên mông Thạch Linh Khanh, cả miệng dài hơn một tấc dày đặc nanh độc mang đầy gai nhọn gãy đến tận gốc, mang theo lượng lớn nọc độc tê liệt thần kinh cùng nhau để tại trong cơ thể Thạch Linh Khanh. Thạch Linh Khanh giống như ‘Lửa đốt đến mông’ nhảy dựng lên, hoa chân múa tay khàn giọng rít lên. Chỉ là kêu hai ba tiếng, độc tố tê liệt thần kinh phát tác, Thạch Linh Khanh liền miệng sùi bọt mép ngã xuống đất không ngừng co giật.

Mười mấy bóng người giống như cuồng phong từ xa xa chạy đến như điên, bọn họ luống cuống tay chân nâng Thạch Linh Khanh dậy, sau đó chật vật chạy như điên về hướng xa xa.

Để lại Vu Thiết trợn mắt há mồm tại chỗ.

Còn có Huyết Ngân Đoạn Nha Xà cũng đồng dạng trợn mắt há hốc mồm —— Mí mắt còn chưa chớp một cái, con mồi của nó đã không thấy tăm hơi đâu nữa?

Huyết Ngân Đoạn Nha Xà bị lột da, bỏ đi nội tạng đem nướng trên lửa đến chảy mỡ. Vu Thiết ngồi trên một ụ đất, vừa nướng thịt rắn, vừa nhìn về một ngọn đồi nhỏ khác cách mấy dặm.

Mấy thuộc hạ của Thạch Linh Khanh chặt xuống lượng lớn cành dương xỉ, ở trên ngọn đồi nhỏ dựng lên một cái lều gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, thoạt nhìn rất không chắc chắn. Bọn họ tạm thời săn một con Khôi Nham Tích Dịch lớn, sau khi lột da nó, hun nướng sạch sẽ, bày trên đống cành lá thật dày.

Thạch Linh Khanh đang nằm trên da Khôi Nham Tích Dịch, thân thể giật lên từng cái, từng cái, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch một mảnh, thoạt nhìn rất là yểu điệu, đáng thương. Cô đã uống thuốc giải độc, nanh đọc bị gãy ở lại trong cơ thể cũng đã nhổ ra. Có lẽ là vì lý do thẹn thùng, Thạch Linh Khanh không để cho tám thuộc hạ nhân tộc ra tay mà là lựa chọn để cho một hộ vệ Ngưu Tộc vai u thịt bắp, tay chân thô kệch giúp cô nhổ răng gãy ra.

Lúc Vu Thiết nướng thịt rắn, rõ ràng nghe thấy lều gỗ bên kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Tiếng kêu cao vút mà bén nhọn, cách mấy dặm cũng có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng. Người Ngưu Tộc thật thà, trung thành, chất phác, trung thực, thế nhưng chỉ là qua loa cẩu thả, không biết nặng nhẹ một chút, bọn họ không thể làm được những việc tinh tế.

Vu Thiết tưởng tượng một chút cảnh tượng một chiến sĩ Ngưu Tộc cao lớn thô kệch cầm lấy răng gãy, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng nhổ ra răng gãy dày đặc gai nhọn...... Cậu cũng không nhịn được rùng mình một cái.

"Thật là đáng thương."

Vu Thiết thở dài một hơi, xé xuống một khúc thịt rắn bắt đầu nhai nuốt.

Hai con nhện kim loại dựa vào bụi nấm phía sau cậu, nghe thấy lời cậu nói, giọng nói cứng nhắc của Lão Thiết xa xôi truyền đến:

"Đáng thương? A phi, bớt nói nhảm, nếu thật có ý với cô ta, là đàn ông thì xông lên đi."

Giọng nói cứng nhắc chợt trở nên có vài phần phấn khởi:

"Nhân lúc cô ta nhà tan cửa nát, là lúc yếu đuối vô lực, không chỗ nương tựa nhất. Là một người đàn ông chân chính, nhân lúc suy yếu mà tấn công, dùng thế công mãnh liệt nhất, từ thể xác, đến linh hồn, hoàn toàn nắm giữ mọi thứ của cô ta......"

Vu Thiết nghe được cái hiểu cái không, vốn vì mấy ngày này hiểu biết sâu sắc với Lão Thiết, Vu Thiết biết đây chắc chắn không phải lời hay ý đẹp gì.

Cậu ho khan thật mạnh mấy tiếng, lấy khúc rắn trên lửa xuống, cắn từng ngụm, từng ngụm lớn. Trong con ngươi màu đỏ tươi của nhện kim loại lóe lên ánh sáng màu máu mồi hồi, Lão Thiết cười ‘hắc hắc’ một tiếng:

"Không có can đảm? Vậy thì đứng xa xa mà nhìn đi."

Phía xa xa mấy dặm có lửa trại thắp lên, từng làn, từng làn khói mỏng từ từ bốc lên. Vu Thiết đứng dậy, nhìn ra mấy dặm xa, La Lâm và hai tên đồng bọn cũng đã đốt lên lửa trại, bọn họ bắt một con Đại Bạch Ngư dài hơn hai thước, chặt thành khối, dùng cây xiên vào, đang đặt trên lửa hun nướng. Bọn họ vừa bận rộn, vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, bộ dáng kia thật sự giống như ba con Marmota canh gác.

Qua một lúc sau, nhóm thuộc hạ của Thạch Linh Khanh đã nướng chín con Khôi Nham Tích Dịch xui xẻo kia, người đàn ông mặc trường bào màu đen, có thể phóng ra gậy gỗ bắn ra mảng lớn điện quang kia đang kính cẩn mang một khối thịt nướng đưa vào lều gỗ. Bốn chiến sĩ Ngưu Tộc, mấy hộ vệ Nhân Tộc, đoàn người chia nhau lấy thịt nướng, ngồi bên nhai nuốt từng ngụm lớn.

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.