Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Em

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Chương 10: Anh Em

Thời gian đọc thử hiếm hoi chỉ 900 TLT cho 90 CHƯƠNG. Từ CHƯƠNG 101 trở đi, tất cả các chương sẽ từ 20 TLT trở lên!

---

Vu Kim quỳ xuống đất.

Hai tay nắm thành đấm, khắp người là máu.

Cậu ngẩng đầu, nhìn tên trung niên, dùng hết tất cả sức lực nặn ra một nụ cười trên mặt.

"Đây là em trai tôi, đứa em trai nhỏ nhất. Nó mới mười một tuổi, mười một tuổi!"

"Nó không thể tu luyện, nó bẩm sinh thân thể yếu ớt."

"Nó đối với các ngươi không có uy hiếp gì, không có uy hiếp gì......"

Nặng nề thở ra một hơi, từ trong mũi Vu Kim phun ra hai dòng máu loãng, hai nắm tay của cậu chống dưới đất, cong cong thắt lưng, trán đập thật mạnh lên mặt đất cứng rắn.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Vu Kim dập đầu thật vang, một cái, hai cái, ba......

Vừa dùng sức dập đầu, Vu Kim vừa cười thảm: "Nó không có năng lực trả thù các người, nó cơ bản không có năng lực trả thù các người...... Nó biết chữ, biết rất nhiều chữ...... Nó còn biết tính toán, nó biết tính sổ sách......"

Vu Kim ngẩng đầu lên, cười nhìn tên trung niên, nụ cười vặn vẹo, nhìn qua rất xấu xí.

Da thịt trên trán cậu nứt ra, máu tươi theo hai gò má chảy xuôi xuống dưới, cậu liếm liếm máu tươi bên khóe miệng, cười gượng nói: "Ta vô dụng...... Ta hại chết lão tam...... Còn hại chết lão nhị......"

"Các người muốn trút giận, giết tôi đi!" Thân thể Vu Kim run lên kịch liệt, gương mặt mặt vặn vẹo tới cực điểm, cuối cùng không thể duy trì nụ cười khó coi kia nữa.

Cậu, cũng sợ chết!

Cậu còn trẻ, Vu Thiết mới mười một tuổi nhưng Vu Kim cậu cũng mới chưa đến hai mươi!

Đang độ trẻ trung, còn chưa hưởng thụ tốt đẹp của cuộc sống...... Đặc biệt là cái tốt đẹp của phụ nữ mà khi Vu Chiến uống say, từng lấm la lấm lét, không đứng đắn miêu tả với con cả và con thứ đã trưởng thành...... Vu Kim vẫn tràn đầy mơ ước!

Cậu, thật sự không muốn chết!

Cậu sợ!

Ngón tay run run, xé đi áo vải thô rách nát trên người, lộ ra nửa người trên cơ bắp rắn chắc. Vu Kim ngẩng đầu lên nhìn tên trung niên, vừa chảy nước mắt, vừa run rẩy, vừa mang theo nụ cười méo mó cầu xin hắn.

"Muốn trút giận, giết tôi đi...... Ngũ mã phanh thây cũng được...... Chỉ là, lão tứ, nó còn nhỏ...... còn nhỏ......"

Tên trung niên nghiêng đầu, nhìn Vu Kim cả người từ trên xuống dưới là máu.

"Ngươi...... bao nhiêu tuổi rồi?" Tên trung niên ôn hòa hỏi.

"Hai mươi...... Sắp hai mươi rồi!" Thân thể Vu Kim khe khẽ run run.

Cách xa ba mươi mấy thước, kẻ địch dàn thành nửa vòng tròn vây quanh hai anh em. Bóng tối tử vong bao phủ trái tim Vu Kim, sợ hãi nắm chặt trái tim mình, trước mắt biến thành màu đen, thở không nổi, Vu Kim thật sự sợ hãi.

Cậu vòng một tay qua ôm lấy Vu Thiết gầy yếu. Thân thể lạnh như băng, Vu Thiết đang run rẩy kịch liệt, Vu Kim cưỡng ép sợ hãi trong lòng, nhìn tên trung niên cười, cố hết sức gượng cười.

"Nhà của tôi, chỉ có cha tôi và bốn anh em tôi...... tha cho lão tứ, giết tôi đi, sẽ không có uy hiếp gì với các người......"

Vu Kim ho ra một búng máu.

"Lão tứ biết chữ, biết tính sổ sách...... Bán nó làm nô lệ cũng được, nô lệ biết chữ, biết tính toán có giá!"

Vu Kim nhìn phù hiệu cực lớn trên ngực tên trung niên......

Khói đen cuồn cuộn, bàn tay xương khô màu trắng từ trong khói đen lần dò đưa ra, mấy đồng tiền vàng nhuốm máu nằm trong lòng bàn tay xương xẩu.

"Tiề...... tiền vàng...... lão tứ rất đáng giá!"

Gậy gỗ đầu rắn trong tay tên trung niên nhẹ nhàng gõ gõ xuống đất, cậu nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn nhìn Vu Kim, sau đó trầm mặt xuống lắc lắc đầu.

"Thật sự là tình anh em thắm thiết khiến người ta ngưỡng mộ...... Rất nhiều năm về trước......"

Ngẩng đầu lên, tên trung niên cười cười.

"A, chuyện bao nhiêu năm về trước rồi...... Ừm, hình như, cũng từng có người che chở ta như vậy!"

"Tình anh em thắm thiết a! Ta cũng sắp bị các ngươi làm cho cảm động rồi!"

Lắc lắc đầu, tên trung niên kiên định lắc lắc đầu: "Nhưng mà, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc a!"

"Gần hai mươi tuổi, nửa bước vào Cảm Huyền...... Hơn nữa cha ngươi, vậy mà lại là Trùng Lâu Cảnh hàng thật giá thật, còn đã lĩnh ngộ thần thông......" Ánh mắt tên trung niên lóe lên nhìn hai anh em Vu Kim, Vu Thiết.

"Ở nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này, gần hai mươi tuổi đã nửa bước vào Cảm Huyền...... Nhiều nhất ngoài bốn mươi tuổi sẽ là Trùng Lâu Cảnh? A, ngươi cho rằng ta ngu à?"

Hai mươi mấy tên địch ở xung quanh nhỏ giọng bàn tán rộ lên, lời tên trung niên nói đã khơi lên bất an trong lòng bọn họ.

Nhìn thế nào, mấy cha con nhà họ Vu này, không nên xuất hiện ở nơi rách nát này.

Tên trung niên giơ gậy rắn lên, gậy rắn dài mảnh khẽ điểm, đầu gậy sắc nhọn đâm xuyên bả vai Vu Kim. Hai tay tên trung niên dùng sức, Vu Kim đau đớn rên rỉ, trực tiếp bị tên trung niên dùng xà trượng khiên lên.

"Nhưng mà, lão tứ nhà bọn tôi...... Nó cái gì cũng không biết...... Nó cái gì cũng không hiểu...... Nó không thể tu luyện...... Nó đối với các người...... Vô hại......"

Hai tay Vu Kim nắm lấy gậy rắn, khó khăn cười.

Cả người là máu, mồ hôi giống như một dòng suối nhỏ, theo hai chân Vu Kim chảy xuống.

Vu Thiết tê liệt ngồi dưới đất, mấy vũng nước đọng to to, nho nhỏ xung quanh đã bị máu của Vu Kim nhuộm đỏ, mấy trăm sinh vật nhỏ hình tròn mang xúc tu, tản mát ra ánh huỳnh quang màu trắng dịu dàng nuốt máu vào, thân thể màu trắng cũng bị nhuộm đỏ.

"Anh......"

Vu Thiết không thể làm gì.

Cậu không có bất cứ sức mạnh nào.

Trước mắt tràn đầy màu máu, khói đen nồng đậm từ trong màu máu cuồn cuộn hiện ra.

Khuôn mặt Vu Chiến, khuôn mặt Vu Ngân, khuôn mặt Vu Đồng, trắng bệch. Vô số gương mặt trắng bệch căng phồng quay cuồng trước mắt Vu Thiết.

Thỉnh thoảng còn có gương mặt Hùng Hổ, còn có gương mặt trắng bệch nào đó trước đây Vu Thiết từng gặp, không ngừng hiện lên ở trước mắt cậu.

Vu Thiết từng tiếng, từng tiếng gọi Vu Kim.

Cậu biết Vu Kim đang vì cái mạng nhỏ của cậu mà cầu xin kẻ địch.

Cậu biết Vu Kim đang vì cái mạng nhỏ của cậu mà từ bỏ liều mạng.

Sợ hãi, sợ hãi vô biên tràn ngập mỗi một lỗ chân lông của Vu Thiết.

Cậu muốn thử phẫn nộ một lần......

Phẫn nộ lại giống như một cái nấm dạ quang dưới chân Khôi Nham Tích Dịch, vừa mới nhú đầu, đã bị thân hình nặng nề của Khôi Nham Tích Dịch đạp thành bụi phấn.

Không có cách nào phẫn nộ.

Không có sức mạnh, ngay cả tư cách phẫn nộ cũng không có.

Nước mắt Vu Thiết rơi như mưa, gương mặt cậu vặn vẹo co rút giống như Vu Kim.

"Anh......" Vu Thiết lớn tiếng gào thét .

"Ông xem, nó là một quả trứng mềm." Vu Kim nhìn tên trung niên cười, rất gian nan mà cười.

Trên gậy rắn màu đen vậy mà lại mang theo chất độc rất mạnh. Gậy rắn đâm xuyên qua bả vai Vu Kim, chất độc ăn mòn máu thịt, phát ra tiếng ‘xèo xèo’.

Từng giọt, từng giọt máu đặc màu đen không ngừng phun ra từ trong miệng vết thương, nụ cười của Vu Kim càng trở nên xấu xí, vặn vẹo.

"Nó, là một quả trứng mềm...... Một quả trứng mềm chỉ biết khóc...... Nó có thể làm gì các người chứ?"

Vu Kim cố hết sức hạ thấp Vu Thiết.

"Anh kính em nhường cái gì đó, đáng ghét nhất." Tên trung niên đột nhiên rất vui vẻ nhếch miệng cười: "Ta ghét nhất là nhìn thấy anh em tương thân tương ái. Sao các ngươi không thể chém giết lẫn nhau chứ?"

"Ta ghét nhất là anh em tương thân tương ái a."

"Anh em gì gì đó......"

Tên trung niên một tay nhấc gậy rắn lên, tay trái rút ra từ bên hông một thanh kiếm ngắn sắc bén, chậm rãi đâm xuống ngực Vu Kim.

Vừa xuống tay, tên trung niên vừa cười nhìn Vu Thiết: "Nhóc con...... Nhìn đi, ta sắp giết chết anh trai ngươi ."

Bạn đang đọc Khai Thiên Lục (Bản dịch) của Huyết Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.