Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình cờ gặp mặt 2

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

“Không phải là ngươi lo lắng ta sẽ trách cứ nàng tự ý rời khỏi vị trí, không có bảo vệ Thân Vương, trái lại đến trấn Thanh Viêm à?”

“Yên tâm đi, loại chuyện nhỏ nhặt này không đến mức phải trách tội nàng, nếu thật sự không thích loại chuyện này, ta điều nàng ấy rời khỏi là được.”

Nghe thấy Tử Nhược Yên đáp ứng, trên mặt Chung Lệ Song cũng hiện ra nụ cười tươi.

Thế nhưng đúng lúc đó, hai người bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cẩn thận nhìn về phía trước, rõ ràng là phát hiện ra Lưu Diễm trong miệng các nàng vừa nãy.

“Thân Vương đại nhân, việc này để ta làm cho, sao có thể khiến ngài tự mình xách được?” Lưu Diễm mặc bộ nữ trang thường phục, muốn đoạt lấy bình rượu từ trong tay của Tiêu Thiên.

“Ai da, ngươi có phiền hay không thế, ta đã nói rượu mình tự xách mới thơm rồi.” Đối mặt với Lưu Diễm quấn lấy không bỏ, Tiêu Thiên chết sống không chịu đáp ứng, xoay trái xoay phải, cố ý tránh né nàng.

“Thế nhưng thân là hộ vệ của ngài, tại sao có thể để ngài làm loại chuyện này được.”

“Lưu thống lĩnh, có người nào từng nói với ngươi là có đôi khi ngươi làm việc rất cổ hủ không thế.”

Nhưng mà đối mặt với lời của Tiêu Thiên, Lưu Diễm vẫn cố chấp muốn tới xum xoe như cũ.

Rất nhanh, động tác của hai người đều cứng ngắc.

Bởi vì bọn họ thấy được phía đối diện, Tử Nhược Yên và Chung Lệ Song đang nhìn mình chằm chằm với vẻ hơi bất ngờ.

“Thân Vương đại nhân, ta nói nắm núi non Thanh Viêm này, ta tuyệt đối có thể cướp được mà!” Lúc này Chung Linh mặc bộ váy đỏ lửa vui sướng chạy tới từ bên cạnh, xông vào tầm nhìn của mọi người.

Mà nàng thì đi tới trước mặt Tiêu Thiên, cười tủm tỉm giơ bọc giấy trong tay lên, cho đối phương xem giống như đang hiến bảo vật

Thế nhưng Chung Linh phát hiện Tiêu Thiên lại hồi lâu vẫn không để ý tới nàng, chỉ là yên lặng nhìn về phía trước, dáng vẻ như là rất giật mình.

Dường như cảm nhận được khí tức không ổn, Chung Linh chậm rãi quay đầu lại, bỗng phát hiện trên con đường gạch xanh của trấn có hai thân hình quen thuộc đang đứng đấy.

Tử Nhược Yên trầm mặc nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, không để lộ ra ý gì.

Thế nhưng Chung Lệ Song bên người nàng thì lại tức giận rít gào: “Chung Linh, lão nương xem có phải ngươi mấy ngày rồi không bị đánh, cái mông ngứa đúng không?”

“Mẹ?” Tiếng gầm gừ phẫn nộ của Chung Lệ Song làm Chung Linh sợ đến cả người khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì làm rớt bọc bánh ở trong tay.

Nàng không tài nào hiểu được, vì sao mẫu thân lại trở về nhanh như vậy.

Nếu như mình không có hoa mắt, nữ tử mặc bộ váy trắng nõn, đeo khăn che mặt ở bên cạnh hẳn là bệ hạ đúng không?

“Không xong!” Lúc này, Lưu Diễm rốt cuộc phản ứng kịp lúc trước mình đã quên chuyện gì.

Nàng quên mất chuyện gửi thư cho tướng quân rồi.

“Thiếu tướng quân, ta từng giống như Chung thượng thư như nhau, có chỗ hiểu lầm đối với muội và Thân Vương đại nhân, vẫn còn viết thư cho tướng quân nữa.” Bên này, Lưu Diễm vội vàng thấp giọng giải thích rõ.

“Cái gì cơ?” Chung Linh còn chưa có phản ứng, ngược lại là Tiêu Thiên gấp gáp: “Lưu thống lĩnh, ngươi làm vậy... làm vậy không phải là hại ta à?”

Lưu Diễm viết thư cho Chung Lệ Song, Nữ Đế Tử Nhược Yên có thể không biết nội dung của bức thư đó chắc?

“Nha đầu chết tiệt kia...” Mà lúc này đây, Chung Lệ Song đã nổi giận đùng đùng, đạp mạnh bước về phía bên này.

Chung Linh bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Trước đây nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lão nương nhà mình.

Nàng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc mình núp ở phía sau Tiêu Thiên.

Tình cảnh này, khiến Chung Lệ Song càng dồn hết máu nóng lên đầu.

Lông mày đen của Tử Nhược Yên cũng hơi hơi nhăn lại, trong lòng không hiểu sao có một chút chút không hài lòng.

Đúng, chính là một tí tẹo như thế.

“Con nít ranh nhà ngươi trốn đi đâu thế hả, trốn đằng sau Lưu tỷ của ngươi đi, ngươi vẫn còn ngại sự tình không đủ lớn ư?” Mí mặt Tiêu Thiên giật mạnh, tức giận kéo Chung Linh ra quát khẽ.

Chung Linh túm y phục sau lưng Tiêu Thiên, liều mạng lắc đầu nói: “Thân Vương đại nhân, ngươi hãy giúp ta một tay ngăn cản chút đi. Bệ hạ ở chỗ này, mẹ sẽ không ra tay với ngươi đâu.”

“Ngươi xác định chứ?” Tiêu Thiên nhếch mép lên, nhìn Chung Lệ Song đã đi tới trước mặt, cực kỳ có cảm giác áp bách mà nở nụ cười.

Chung Lệ Song thể trạng cao to to con cúi đầu nhìn chằm chằm Tiêu Thiên thấp hơn bà một ít: “Thân Vương, tránh ra.”

“...” Tiêu Thiên nhìn lên Chung Lệ Song trước mặt, rất lâu sau vẫn không nói gì.

Vị nữ tướng quân của hoàng triều Đại Viêm trước mắt này, dung nhan đúng là bất phàm, nếu không thì đã không sinh ra đứa con gái đẹp như Chung Linh được.

Nhưng chiều cao tận hai mét, thể trạng kinh khủng vạm vỡ của đối phương phải khiến người ta trở nên kinh ngạc.

Nhất định chính là King Kong Barbie trong King Kong Barbie...

Chơi mạnh không được!

“Chung thượng thư, ngươi là nam nhân đích thực nhẩy.” Giờ khắc này Tiêu Thiên có nhận thức cao mới đối với vị Hộ Bộ Thượng Thư này.

Bạn đang đọc Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch) của Kình Bạo Tiểu Long Hà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 409

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.