Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng làm hắn bị thương

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

“Ngươi nghĩ kỹ lại xem. Bọn chúng đã từng bắt cóc, hạ độc, dùng lời nói nhục mạ ta. Thân là người bị hại, lấy tí bồi thường cũng đâu có gì là quá đáng, đúng không?” Tiêu Thiên lại thu thêm một đống đồ vật, nhìn Chung Linh hỏi lại.

“Không.... Không quá đáng.” Chung Linh cứng ngắc lắc đầu.

“Bọn họ mưu đồ làm loạn hoàng triều Đại Viêm, suốt ngày làm chuyện mưu nghịch, bại hoại triều cương. Bổn vương thân là phu quân của bệ hạ, thu chút tiền phạt cũng không thành vấn đề chứ?” Tiêu Thiên lại thu một thêm mớ đồ vật, hỏi lại.

“Không.... Không thành vấn đề.”

Tiêu Thiên thu nốt mấy món cuối cùng rồi nhìn Chung Linh, bày sự thật, giảng đạo lý: “Đám sát thủ Huyết Vân lâu này, lúc trước thì cưỡng ép ta đến hủy diện phân lâu.”

“Giờ còn hại ta phải lóc cóc đi diệt tổng bộ, lãng phí thời gian nghỉ ngơi của ta, còn lãng phí thời gian của ngươi. Ta lấy chút phí vất vả, không có ý kiến chứ?”

“....” Chung Linh nuốt nước miếng, ai dám có ý kiến ý cò gì hả trời?

Chuyện Tiêu Thiên thu sạch tài phú của phân lâu cũng không phải là do có suy nghĩ khác, hắn chỉ muốn diếm chút tiền riêng, phòng ngừa chu đáo thôi.

Lỡ ngày nào đó không chui gầm chạn ăn cơm chùa được nữa, tốt xấu gì trong tay cũng có tí vốn liếng.

Hồi còn ở Trái Đất, vì nghề nghiệp nên Tiêu Thiên vẫn luôn độc thân, có những kinh nghiệm chỉ đành lượm lặt trên mạng.

Hắn đã từng nghe ở đâu đó một câu: quỹ đen chính là tôn nghiêm cuối cùng của đàn ông.

“Tiếp theo là đi tìm tổng bộ của đám Huyết Vân lâu này.” Tiêu Thiên dẫn theo Chung Linh rời khỏi vùng kiến trúc của phân lâu Huyết Vân lâu, đứng trên quảng trường trống trải.

Vừa nói xong, trong tay Tiêu Thiên đã có thêm một mảnh ngọc. Sau khi bóp nát, hắn ném lên người Chung Linh.

Mảnh ngọc vỡ vụn hóa thành ánh sáng lấp lánh màu vàng đất, hạ xuống người nàng.

Ông!

Linh khí nhẹ nhàng chấn động, cuối cùng hóa thành màn chắn linh khí màu vàng đất, bao phủ toàn thân nàng.

Trên màn chắn có phù văn lưu chuyển, còn có cả hư ảnh núi non trùng điệp chồng lên nhau.

“Sơn Nhạc Trấn Thủ phù?” Chung Linh vừa nhìn rõ đã không nhịn được, kinh ngạc hô lên rồi hít ngược vào một luồng khí lạnh.

Lúc ở trong bảo khố của phân lâu, nàng đã nhìn thấy bùa phòng ngự cấp bậc thất giai này.

Bùa này cực kỳ quý giá, lực phòng ngự rất mạnh.

Cường giả Giác Tỉnh cảnh thất giai, sợ là cũng khó có thể phá vỡ được.

“Thân Vương đại nhân, bùa này cực kỳ trân quý, ngài đây là....” Chung Linh cảm thấy khó hiểu, Tiêu Thiên dùng bùa này với mình làm gì chứ?

“Ta lấy được tình báo, hình như vị trí của tổng bộ Huyết Vân lâu có hơi xa.” Tiêu Thiên nhìn bản đồ chỉ đường của hệ thống, cau mày nói: “Lát nữa ta phải bay nhanh một tí mới được, nếu không sẽ không kịp giờ cơm tối.”

“Nhưng ta lại hơi lo, tốc độ phi hành nhanh hơn thì sẽ bất cẩn làm chết ngươi mất.” Nói đến đây, Tiêu Thiên giơ ngón tay cái lên với Chung Linh, khóe mắt giống như có tia chớp lóe lên.

“Có bùa này, hẳn là sẽ không thành vấn đề.”

Chung Linh đứng đơ tại chỗ: “Hể?”

Nàng còn chưa khôi phục tinh thần đã phát hiện Tiêu Thiên cách màn chắn, khiêng mình lên vai

Đùng!!

Lực xung kích khủng bố đạp phân lâu Huyết Vân lâu đang lơ lửng trên không trung xuống dưới.

Còn Tiêu Thiên thì khiêng Chung Linh, bùng nổ tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Gần như chỉ trong chớp mắt, trước mặt đã xuất hiện một âm chướng (bức tường âm thanh) .

(bức tường âm thanh)

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng phá hủy vang vọng không ngừng, âm chướng phía trước liên tiếp hiện lên rồi lại bị Tiêu Thiên đâm thủng, phá vỡ

Giờ phút này tốc độ khủng bố mà hắn bùng nổ đã làm vỡ nát tầng sương mù và mây trên bầu trời

Chung Linh bị hắn khiêng trên vai, nàng không thể thấy bất kỳ cảnh sắc nào xung quanh nữa.

Tốc độ mà Tiêu Thiên bùng nổ đã vượt qua hiểu biết của Chung Linh.

Không chỉ có vậy, nàng còn kinh hãi phát hiện ra: màn chắn của Sơn Nhạc Trấn Thủ phù đang không ngừng chấn động.

Vách chắn được ngưng tụ từ linh khí nổi lên gợn sóng như nước mặt đang dao động.

Thậm chí còn hiện ra cả vết nứt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Chung Linh đã bị dọa đến sắp không nói nên lời. Nàng vốn tưởng rằng lúc đi đến phân lâu của Huyết Vân lâu, tốc độ của Tiêu Thiên đã tới cực hạn rồi chứ.

Giờ mới biết được, rõ ràng là Tiêu Thiên đã bận tâm đến mình nên mới không tăng tốc.

Lúc này tốc độ mà Tiêu Thiên bùng nổ, bùa phòng ngự thất giai thế mà cũng có vẻ sắp không chịu nổi rồi ư?

Thực lực của Thân Vương Tiêu Thiên lại một lần nữa phá vỡ tưởng tượng của Chung Linh.

Chung Linh còn đang sững sờ thì chợt thấy thân thể mình nghiêng ngả, hai chân đã đạp trên mặt đất.

“Được rồi, chúng ta tới nơi rồi.” Giọng nói của Tiêu Thiên vang lên, khiến nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nhìn tới nhìn lui, Chung Linh mới phát hiện: bản thân lại đến trước một tòa lầu lơ lửng.

So với phân lâu Huyết Vân lâu mới bị diệt, tổng bộ của tổ chức sát thủ đứng đầu vực Nam Hoang này càng khổng lồ hơn nhiều.

Bạn đang đọc Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch) của Kình Bạo Tiểu Long Hà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngọc_Trúc_Anh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 836

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.