Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thích thiếu gia xúc động.

Phiên bản Dịch · 2456 chữ

Chương 37: Thích thiếu gia xúc động.

Tần Dương nghi ngờ, thầm nghĩ: " Lần trước Nguyệt lão nói qua, ông ấy nhờ có dây đỏ mới phát hiện nhị ca ẻo lả theo dõi mình, nhưng mình vì cái gì mình không nhìn thấy dây đỏ này!"

Mang theo khó hiểu, Tần Dương bấm điện thoại thỉnh giáo Nguyệt lão.

"Ơ! Tần chưởng quỹ nha, ta gửi cho cậu tin nhắn, nhận được chưa đó."

Tần Dương vội vàng nói: "Nhận được, việc này cũng coi là ta tích công đức, còn phải cám ơn ông cùng Thần Tài."

"Vậy là tốt rồi, Thần Tài rất gấp, hi vọng ngài có thể giúp hắn nhanh chóng xử lý sự tình."

"Không có vấn đề, ta đang làm, chẳng qua có chút ít sự tình muốn hỏi ông."

Thế là Tần Dương nói ra nghi hoặc, ai ngờ Nguyệt lão cười nói: "Vấn đề này thuộc về phạm vi nghiệp vụ của ta, thật ra cũng đơn giản."

"Cậu suy nghĩ một chút, người có tình trong thiên hạ rất nhiều, cho nên tơ hồng của Nguyệt lão cũng rất nhiều. Ta chỉ đưa cho cậu một sợi trong đó, cho nên cậu chỉ có thể nhìn thấy người hữu tình mang tơ hồng, nhưng không nhìn thấy người đơn phương tương tư mang tơ hồng.”

"Đợi chút nữa ta liền đưa cho cậu thêm một sợi tơ hồng, khi cậu lấy cả hai sợ tơ hồng quấn trên ngón tay, liền có thể trông thấy người mang tơ hồng đang đơn phương tương tư, nhớ kỹ, nếu là đơn phương tương tư, tơ hồng sẽ chỉ hiện ra, kéo dài một nửa đến chỗ người thầm yêu, nếu như cô em dâu tiếp nhận nhị thiếu gia nhà họ Thích theo đuổi, tơ hồng của hai người mới có thể nối liền cùng với nhau."

Tần Dương vội vàng nói: "Vậy liền cảm phiền ngài chuyển tơ hồng vào trong nhẫn luân hồi lệnh của ta rồi, làm phiền."

Lần trước đưa đồng hồ vàng chính là làm như vậy, Tần Dương cảm thấy rất thuận tiện, thuận miệng nhắc tới, ai ngờ Nguyệt lão thế mà không đồng ý.

"Ha ha, ông chủ Tần, lần trước làm vậy bởi vì sự tình khẩn cấp, chúng ta mới dùng pháp lực truyền tống đồng hồ vàng cho ngài, thế nhưng lần này làm như vậy, chúng ta sẽ gánh chịu nguy hiểm, dù sao pháp lực khuếch tán đến nhân gian, không cẩn thận liền sẽ gây rắc rối. Lần này ngài không gấp, ta xem hay là dùng chuyển phát nhanh đi!"

"Cái gì, lại là chuyển phát nhanh!"

Tần Dương cúp điện thoại, cười khẩy Nguyệt lão thật đúng là không ngại phiền phức.

Thế là Tần Dương liền đứng chờ tại dưới lầu cư xá, không lâu lắm, là tiểu gia hoả đưa giày tiểu nhân tới giống như lần trước.

Tần Dương lúc ấy liền buồn bực, giữ chặt anh chàng làm chuyển phát nhanh lại hỏi: "Huynh đệ, cậu không phải làm chuyển phát nhanh ở Giang Thành à, tại sao lại chạy đến Loa thành rồi?"

Anh chàng thật thà nói: "Còn không phải là vì kiếm miếng cơm ăn sao, đổi chỗ cũng là bình thường."

Sau khi nói xong, gia hỏa này liền đi, tựa hồ rất bận rộn.

Mở ra hộp đóng gói, Tần Dương quả nhiên trông thấy một sợi tơ hồng, Thần Mục Chi Quang cho thấy, đây cũng là một món Tiên Khí cấp thấp, tác dụng giống như đúc với sợi tơ hồng lần trước.

Xoay sở đủ hai sợ tơ hồng, Tần Dương lại lần nữa nhìn về phía chỗ tên Thích thiếu ẻo lả đang thụt thò.

Quả nhiên, rất thuận lợi liền phát hiện, trên chân của hắn thật có một sợi tơ hồng, kéo dài về phía cô em vợ, nhưng đến một nửa, liền biến mất.

Điều này nói rõ cô em dâu còn không có tiếp nhận hắn, gia hỏa này khổ cực cũng chỉ là đang ở giai đoạn thầm thích.

“Ai! Yêu đơn phương đúng là đau khổ.”

Tần Dương biết rõ mùi vị, mình chẳng phải thầm mến Trương Thiến hồi lâu sao, kết quả là vẫn là công dã tràng a.

Bỗng nhiên, trong đầu Tần Dương sinh ra một mưu kế, tên anh hai ẻo lả mặc dù hận mình, nhưng hắn thích cô em dâu nha!

Đỗ Tuấn kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, tài cao thế lớn, muốn đối phó hắn thật sự không dễ chút nào.

Nếu như có thể kéo Thích thiếu xuống nước, cùng nhau đối phó gia hỏa này, coi như dễ dàng hơn nhiều.

"Hắc! Ta thật mẹ nó là một thiên tài a!"

Tần Dương vỗ đầu một cái, lập tức vô số diệu kế xông lên đầu, vừa nhấc chân liền chạy tới nhà cô em dâu.

Sau khi gõ cửa

Lại là hai cái tiểu hài mở cửa, cô em vợ đang lúc nấu cơm cho hai đứa bé.

Thấy người đến là Tần Dương, cô vội vàng gỡ tạp dề xuống, đi tới.

"Tần tiên sinh, sự tình lần trước thật sự là cám ơn ngài, đám đòi nợ kia sau một trận đòn, đã không dám quay lại.”

Tần Dương nói: "Vậy là tốt rồi, lần này tôi đến có việc này muốn thương lượng với cô, đương nhiên cũng là vì giúp cô lấy lại một chút tiền."

Cô em dâu hiếu kì hỏi: "Là tiền khi Nhất Hổ thua lỗ khi còn sống sao, khoản tiền kia đều bị lỗ trên thị trường chứng khoán, còn có thể lấy lại sao?"

"Hừ! Vì cái gì không thể, nếu là bị lừa đi, đương nhiên là phải cầm về, vì cô cùng hai đứa bé, hẳn là phải làm như thế."

Cô em dâu kích động nói: "Tần đại ca, thật sự là cám ơn cậu, ta, ta phải làm sao để cảm cậu mới được đây."

"Tần đại ca, ha ha, gọi tôi tiểu Tần đi, tôi kỳ thật nhỏ tuổi hơn so với chị."

Cô em dâu lúng túng nhẹ gật đầu: "Vậy tôi gọi cậu là Tần huynh đệ đi!"

"Tần huynh đệ, số tiền kia nếu lấy về được, tôi chỉ cần một nửa, một nửa kia coi như là thù lao của cậu."

Không nghĩ tới cô em dâu thế mà còn hiểu được đạo lý không thể ăn một mình, nhưng lần này nàng vẫn thật là sai, Tần Dương đại diện cho Thần Tài xử lý việc này, căn bản cũng không phải là vì tiền.

Tần Dương cười nói: "Nếu như cô thật muốn cám ơn ta, ha ha..."

Bỗng nhiên hắn lộ ra nụ cười tà ác.

"Không bằng cô trở thành nữ nhân của tôi đi!"

"Cái gì, cậu..."

Cô em dâu sắc mặt đại biến, hình tượng Tần Dương trong lòng nàng trong nháy mắt hạ xuống 0 điểm.

"Không, tuyệt không có khả năng, ta sẽ không đáp ứng cậu, những người đòi nợ kia nhiều lần yêu cầu ta đi hầu hạ Bỉnh ca, chỉ cần ta đáp ứng, chẳng những tiền nợ không cần ta trả, sẽ còn cho ta khoản, nhưng là ta đều cự tuyệt."

"Tần huynh đệ, ngươi nếu cũng muốn như vậy, vậy thì mời cậu dời đi.”

Cô em dâu thế mà đứng dậy liền định tiễn khách, thật đúng là quả quyết dị thường.

"Ha ha ha, quả nhiên không nhìn lầm người."

Tần Dương cười vui vẻ, vừa rồi chẳng qua là một lần thăm dò nho nhỏ, nói cho cùng hắn chỉ muốn nhìn một chút người mà Tiêu Nhất Hổ cùng nhị ca ẻo lả đều thích, đến cùng có đáng giá giúp hay không mà thôi.

"Yên tâm đi, ta có kế hoạch, nhưng cô vẫn phải làm nữ nhân của ta một lần mới được."

Tần Dương giương ra nụ cười quỷ dị, sau đó đi đến trước cửa sổ, gọi cô em dâu, chỉ về phía Thích thiếu ẻo lả đang trốn ở ngoài.

"Có trông thấy không, đó là tử si tình con chưa hết hi vọng với cô."

"Là hắn, nhị thiếu gia nhà họ Thích."

Cô em dâu kinh ngạc nhìn Thích thiếu âm nhu núp trong bóng tối, sau đó Tần Dương nói ra kế hoạch của mình.

"Nhất Hổ khi còn sống là bị Đỗ Tuấn hại, Đỗ Tuấn chính là Bỉnh ca, người này là tiểu công tử Đỗ gia, tài cao thế lớn, ta không cách nào dẫn hắn vào cuộc, cho nên muốn kéo người nhà họ Thích vào cái cục này.”

Sau đó Tần Dương lại tà ác nói nhỏ một lát, cô em dâu nghe mặt đỏ tới mang tai, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Một buổi tối hai ngày sau, Tần Dương xác định nhị Thiếu gia nhà họ Thích còn đang theo dõi mình, rốt cục bắt đầu hành động.

Thời gian còn lại của Thần Tài thật không nhiều lắm, tiếp tục kéo dài, cái lão thần tiên khổ hạnh chỉ sợ thật sự sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.

Tôn Mẫn để lại một chiếc xe thể thao sang trọng bị Tần Dương trưng dụng, đang lúc hoàng hôn, xe thể thao dừng ở cửa tiểu khu nhà cô em dâu.

Sau khi an bài tốt cho hai đứa bé, cô em dâu đi ra ngoài ngồi lên xe thể thao của Tần Dương.

Hôm nay, nàng ăn mặc cũng rất xinh đẹp, thậm chí ngay cả Tần Dương cũng không nhịn được chăm chú nhìn thêm.

Mục tiêu của hai người là vùng ngoại ô một nơi tên là " hội sở Lam nhãn", Lam nhãn là thánh địa hẹn hò của tình nhân, rất nhiều người vụng trộm ở chỗ này hái trái cấm.

Đến hội sở, cô em dâu kéo lại cánh tay Tần Dương, trên mặt ngượng ngùng đi theo hắn đi vào hội sở.

Tần Dương thoải mái cho nhân viên tạp vụ tiền boa hậu hĩnh, sau đó được đưa tới gian phòng đã đặt trước đó.

Vừa mới đóng cửa lại, Tần Dương liền ôm cô em vợ của Tiêu Nhất Hổ hôn ngay trước cửa sổ, ngay cả màn cửa cũng không có kéo lên.

Một bên hôn, hắn một bên chậm rãi thối lui đến chỗ góc tối gian phòng tựa hồ đã tiến vào giai đoạn gay cấn.

Thích thiếu ẻo lả trốn ở bên ngoài nhìn thấy Tần Dương cùng cô em dâu trong ô cửa sổ, lập tức xanh cả mặt, một cỗ lửa giận khó mà hình dung bắt đầu tăng vọt.

Thủ hạ bên cạnh hắn cũng mắt thấy hết thảy, tức giận bất bình nói: "Mẹ nó, Tần Dương đáng chết, có Tôn gia đại tiểu thư, còn dám đoạt nữ nhân của nhị thiếu."

"Nhị thiếu, ta đi chặt hắn."

Nhị thiếu sắc mặt đã sớm khí phát xanh, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tôn Mẫn vừa mới rời đi, Tần Dương liền không kịp chờ đã tìm tới những nữ nhân khác, mà nữ nhân lại là nữ thần mình luôn thầm thương.

Ba!

Hắn một quyền đánh vào trên thân xe, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Mang dao không?"

Thủ hạ giật mình, vội vàng nói: "Nhị thiếu, loại sự tình này vẫn là để em đi, thân phận anh cao quý, không thể đi, chúng ta nếu là không thuận lợi, anh còn có thể ở phía sau cứu em, nhưng anh nếu là xảy ra chuyện..."

Thủ hạ coi như trung thành, quyết tâm muốn giúp chủ tử phân ưu.

Nhưng nữ nhân yêu mến bị nam nhân khác dẫn theo mướn phòng, hắn đã sớm mất lý trí.

"Bớt nói nhảm, lấy dao ra."

Thế là thủ hạ đành phải từ xe tọa hạ rút ra một cây dao, đặt ở trong tay nhị thiếu.

Nhị thiếu Thích gia còn tính là có can đảm, con dao bịt lại trong tay áo, không do dự, hùng hổ đi về phía khách sạn.

Tần Dương thuê phòng nào, hắn đã rõ ràng, hắn không nói hai lời liền vọt tới.

Đến cổng, Nhị ca Âm Nhu đưa lỗ tai dán tại trên cửa lẳng lặng lắng nghe, bên trong truyền đến thanh âm nữ nhân, tựa hồ còn không nhỏ.

Sau đó còn nghe thấy thanh âm Tần Dương: "Nhớ kỹ, hầu hạ anh đây thật tốt, anh một khi cao hứng, sẽ giúp em trả tất cả nợ."

"Ưm! Anh, anh thật sự sẽ trả tiền giúp em sao.”

Thích thiếu xem như nghe rõ, nữ nhân mình yêu mến lại là bởi vì trả nợ, mới bị ép buộc làm ra sự tình không biết xấu hổ như vậy.

Oanh! Một cỗ ngọn lửa vô danh bùng thẳng đến đầu, hắn nổi giận.

"Tần Dương, cái tên vương bát đản ngươi, muốn tiền lão tử nhiều hơn ngươi, dám bỏ đá xuống giếng, nhị gia hôm nay chặt ngươi."

Oanh!

Cửa phòng bị một cước đá văng, mang theo dao liền giết tới trước giường, sau đó cả người liền ngây dại.

“Không phải đâu, tại sao có thể như vậy”, Thích thiếu ẻo lả trong nháy mắt liền ngây người tại nguyên chỗ.

Trong phòng đang phát hình TV, mà còn là phim truyền hình tình cảm, từng âm thanh đối đáp khiến người ta chán ghét, lại là truyền đến trong TV, quả thực là sóng tình bắn ra bốn phía!

Kỳ thật, nếu cái này thì cũng thôi đi, nhưng mấu chốt nhất là tiểu tử Tần Dương kia đang ngồi ở trên ghế, mà lại đang cười híp cả mắt nhìn mình, mà cô em dâu vẻ mặt ngượng ngùng đứng ở góc tường, không nói một lời.

Hai người quần áo chỉnh tề, nào có nửa điểm dáng vẻ khác người a!

Trông thấy nhị ca xông tới, Tần Dương một bên cười ha ha, một bên học thanh âm trên TV rống lên một câu.

"Muốn trả nợ sao, ha ha ha, hầu hạ đại gia thật tốt đi, liền giúp em trả tiền."

Sau đó trong TV hết sức phối hợp truyền đến tiếng phối âm cực phẩm, âm thanh nữ nhân xót thương rên rỉ bên tai không dứt.

"Nhị ca, thế nào, ta học cũng không tệ lắm phải không!"

Tần Dương vô sỉ bấu đầu, một mặt cười bỉ ổi vui vẻ nhìn chằm chằm nhị thiếu gia nhà họ Thích.

Bạn đang đọc Khách sạn Luân Hồi của Thích Ưng Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nonamezzzz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.