Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 13 :buổi Đấu Giá

Phiên bản Dịch · 2001 chữ

Sau khi trở về nhà, tâm tình Tử Anh vô cùng buồn bực, một phần vì không tìm thấy chiếc lắc, mặt khác lại lo lắng vì sợ một khi nó thật sự bị mất, phải ăn nói với ông như thế nào.Suy đi nghĩ lại,cô chắc chắn khả năng lớn nhất chỉ có đánh rơi vào thời điểm đó mà thôi,chiếc lắc đó thiết kế hoàn mỹ như vậy làm sao dễ dàng rơi khi chuyển động bình thường được chứ…Nhắc tới chiếc lắc,đó là sản phẩm thiết kế thủ công số lượng có hạn,cả thế giới cũng chỉ có 3 cái. Một cái hoàng gia Anh đã mua cho công chúa của họ, cái thứ hai hiện nằm trong tay công chúa của Thái Lan,vật quý báu toàn thuộc sở hữu của các vị vương tôn quý tộc,mà cái thứ 3 là quà sinh nhật lần thứ 17 của ông nội tặng cho cô, nếu không mau tìm thấy,…ôi…cô không giám nghĩ nữa.Thoắt cái nhìn ra cửa sổ trời cũng đã chập tối,Tử Anh buồn bã ngã xuống giường …bỗng có tiếng gõ cửa.

-“Tử Anh, mình đây!” Nhã Tịnh nói vọng từ bên ngoài.

-“Vào đi!” Tử Anh vô cùng chán nản lên tiếng.

Nhã tịnh đi vào,ngồi bên giường.

-“Lại làm sao rồi!” Nhã Tịnh thấy Tử Anh buồn bực không yên thì không khỏi quan tâm.

Tử Anh ngồi dậy,nhìn vào Nhã Tịnh : “ Lắc chân ông nội tặng mình bị rơi mất rồi !”.Thái độ vừa ão não vừa buông rầu khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

-“ Chỉ là cái lắc chân thôi,mất rồi thì mua cái khác, có gì phải buồn rầu như vậy!” Nhã Tịnh vương đôi mắt ngây thơ của một vị tiểu thư xem tiền như cỏ rác.

-“ Cậu không biết đâu,nó rất quan trọng với mình!” lại thêm một câu thở dài của Tử Anh.

-“Thôi tạm thời bỏ qua đi,mau chuẩn bị quần áo,chúng ta đi xem đấu giá!”

Tử Anh khó hiểu nhìn: “ Đấu giá gì vậy?”

-“ là buổi đấu giá của công ty cậu mình,ba mẹ cũng đi,nên bảo chúng ta cùng đi,thôi không nói nhiều,đi thay đồ nhanh lên!” Nhã Tịnh hớn hỡ,tay vừa đẫy Tử Anh đi thay quần áo.

Buổi đấu giá diễn ra ở một nơi vô cùng sang trọng, lại nói đến quy môn vô cùng hoành tráng.Từ ngoài cửa trãi thảm đỏ vào đến tận chỗ đấu giá,ánh đèn lấp lánh sang chói như ban ngày,âm thanh cộng với ánh đèn chớp lóe của máy ảnh không ngừng vang lên.Ngoài cửa vô số cảnh vệ mặc tây trang màu đen canh giữ,khách tới ngày càng đông đúc,toàn bộ đều là các thương nhân giàu có,cũng có không ít các thiếu gia,tiểu thư đến đây xem náo nhiệt.Ngoài cửa,chiếc xe hơi màu đem chầm chậm dừng lại,trong xe bước ra là chủ của buổi đấu giá hôm nay,là tổng tài Lãnh Hàn,người đàng ông hoàng kim,là đối tượng mơ ước của tấc cả các cô gái có chồng chưa chồng.Ngay tại khoảnh khắc ấy,không biết có bao nhiêu cô gái muốn ngất sỉu vì vẻ đẹp đó,vẻ lạnh lùng,băng lãnh,cả người tỏa ra cổ khí chất cao quý khiến người ta không thể nào với tới được.Lãnh Hàn một thân tây trang màu trắng sạch sẽ, gương mặt nhàn nhạt không có cảm xúc bước đi tiêu sái vào bên trong bỏ lại bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng.

Ngay sau đó,một chiếc xe màu trắng sang trọng cũng dừng lại…2 cô gái xinh đẹp như hoa,gương mặt trong sáng ngây thơ,tươi cười cùng nhau đi vào bên trong.Mọi người lại được một phen choáng ngợp,từ đâu xuất hiện hai tiểu thư đáng yêu như vậy,mọi ánh mắt nhìn chằm chằm vào họ.Sau khi nghe được giọng nói báo buổi đấu giá sắp bắt đầu thì mọi người liền ổn định chổ ngồi.Tử Anh và Nhã Tịnh ngồi ở vị trí khá gần lễ đài,sẽ nhìn rõ được các sản phẩm,ông bà Từ cũng ngồi cách đó không xa.Trên lễ đài,người đàn ông trung niên lấy xuống miếng vãi đỏ,lập tức ánh sáng lấp lánh của viên dạ minh châu thu hút ánh mắt của mọi nười.

-“ Bảo vật thứ nhất được đấu giá là viên dạ minh châu thời nhà Đường,hiện nay trên thế giới cũng chỉ còn 1 viên duy nhất,trân quý vô cùng,giá khởi điểm là 100 ngàn”.Tiếng nói của người đàn ông trung niên vang vọng cả khán vòng.

-“120 ngàn!”.Một vị tiểu thư dơ bảng.lại nghe các tiếng nói lần lượt vang lên,cuối cùng viên minh châu ấy trị giá từ 100 biến thành 300 và thuộc về thiếu gia nhà họ Trần.

-“Tiếp theo là bình hoa gốm thời nhà Tống!”

Bình hoa ấy đã thuộc về Trương lão gia của Trương Thị.Không biết qua bao lâu,những món đồ lần lượt đấu giá,Tử Anh ngáp ngắn ngáp dài,hầu như đối với việc này không hề có một chút hứng thú.

-“Tử Anh,không thích món nào sao?”Nhã Tịnh ngồi bên cạnh chợt lên tiếng.

-“Đối với mấy món đồ này,mình căn bản không có ……………..”lời còn chưa nói ra đã nhìn thấy người đàn ông trên lễ đài mở ra chiếc hội nhỏ,

-“bảo vật cuối cùng,lắc chân đá quý Vins!”nghe qua giọng điệu có vẻ ông ta vô cùng hứng thú với vật này.Bên dưới tiếng bàn tán xôn xao,mà ngay lúc này,Tử anh dường như đang hóa đá.

Tại một nơi khác,Lãnh Hàn khẻ nhếch môi,tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.Biết được được món này đối với cô quan trọng nên anh đã điều tra,liền biết đó là vòng đá quý nổi tiếng giới hạn trên thế giới,anh có chút nghi ngờ nhưng nhanh chóng cái ý nghĩ trêu đùa cô đã hiện lên và xua tan đi cái nghi ngờ kia.thấy được biểu hiện kia,anh thật không khỏi sảng khoái ở trong lòng nên tâm tình liền trở nên vui vẻ.Mà lúc này….

-“Tử Anh,Tử Anh….!”Nhã Tịnh liên tục gọi và lay Tử Anh,cuối cùng cũng có phản ứng…

-“Đó! Là lắc chân của mình!” Tử Anh cảm thấy rất khó chịu,vốn dĩ nó là của cô,mà bây giờ lại trở thành món đồ đấu giá,khỏi phải nói cô cũng biết là cái tên kia giỡ trò,nhặt được lại không trả cho cô còn đem đi đấu giá,Hừ cái tên chết bằm,cô sẽ giết hắn!!!...

-“Lắc chân bị mất của cậu là cái đó sao?sao có thể trở thành món đồ đấu giá được,cậu có lầm hay không,cái món đó trên thế giới hình như có 3 cái!”Nhã Tịnh từ từ giải thích.

-“Nó chắc chắn là của mình!” Sát khí của Tử Anh không ngừng tăng cao,cô đương nhiên biết là có 3 cái,nhưng nếu nó xuất hiện ở buổi đấu giá của những công ty khác,cô có thể tin đây không phải đồ của cô.Nhưng là nó xuất hiện ở đây,thì chắc chắn là của cô.Đến thời điểm này,khi Tử Anh chú ý đến mọi người thì cái lắc chân yêu quý của cô đã lên đến 500 ngàn,mà cái người ra giá 500 kia là tiểu thư Uyển Nhu của Trịnh gia,cô ta đã yêu thích nó từ lâu,nhưng cả 3 cái đều đã có chủ,cuối cùng hôm nay cô cũng có cơ hội sở hữu nó,đương nhiên sẽ không bỏ qua.Tử Anh không thể nào tin vào tai mình nữa.Tại thời khắc người đàn ông kia gõ búa thành giá lần thứ 3.

-“600 ngàn!” một giọng nói du dương nhẹ nhàn vang lên,âm thanh rất êm tai.Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Tử Anh,không khỏi bất ngờ vì người ra giá cao hơn là một cô bé .Uyển Nhu trong lúc cái lắc chan kia sắp rơi vào tay mình lại nhã ra thì vô cùng tức giận.Đôi mắt hướng về phía Tử Anh hiện lên vẻ tức giận và khinh thường.Mà gương mặt Tử Anh đương nhiên không lo sợ,thần thái kiên định hiện lên trên mặt.Cô là ai chứ?Tiểu thư của Diệp gia làm sao lại dễ bị trêu đùa trong tay cái tên hỗn đản đó!lại càng không để ý đến cái gì Uyển Nhu tiểu thư kia,giờ phút này cô là đang nóng lòng giành lại món quà ông tặng mình.Uyển Nhu đương nhiên không chịu thua liền giơ bảng 1 lần nữa giá được nâng lên 700 ngàn,đôi môi nhếch lên khinh thường nghĩ trong đầu:Con nhỏ đó nghĩ mình là ai giám tranh giành đồ với tao,còn không biết lượng sức.Tử Anh đương nhiên không yếu thế hô một tiếng: “ 800 ngàn.!”thần thái của cô cũng không hề thay đổi,ánh mắt liếc về phía Lãnh Hàn tựa hồ muốn băm hắn thành trăm mảnh.

Nụ cười một lần nữa hiện lên trên khóe môi Lãnh Hàn,không nghĩ cô ta có nhiều tiền như vậy,dám ra giá 800 ngàn,tiền này chắc chắn xin sỏ cha mẹ nuôi,.Nghĩ đến đây,anh thoáng một tia khinh thường cùng chán ghét, nhưng ngay từ đầu anh không định để người khác lấy đi món đồ đó, anh đương nhiên chỉ định chọc tức cô thôi,đã sớm sắp xếp người kêu giá cao nhất lấy lại món đồ kia.Dù sao cũng đấu giá từ thiện, xem như quyên nhiều một chút tích đức vậy…liền sau đó…anh liếc về phía thư kí,anh ta liền hiểu ý:

-“1 triệu!”

Mọi người quay sang nhìn về phía người ra giá 1 triệu kia, là một người đàn ông khá trẻ, ngủ quan tương đối,ghương mặt phổ biến, không mấy đặc biệt.Lúc này Uyển Nhu hầu như thất vọng tột đỉnh, 1 triệu thì cô không thể nào với tới được,mang bộ mặt tức giận rời khỏi khán phòng.Tử Anh lúc này có chút do dự, tài khoản của cô không có tới 1 triệu…nhưng không thể để mất đi món đồ quan trọng kia,cô 1 lần nữa liều mạng định giơ bảng……nhưng ngay lúc đó một bàn tay chụp lấy cỏ tay cô lôi thẳng ra bên ngoài.Thân tây trang màu trắng cao quý,tổng tài của Lãnh thị,người đàn ông hoàn kim sáng giá,hiện giờ đang lôi kéo 1 vị tiểu thư ra ngoài,Tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp khán đài,máy ảnh lia tới liên tục chụp lấy chụp để.Xem ra báo ngày mai hai người này khó tránh khỏi đứng ngoài bìa…

Lãnh Hàn thấy Tử Anh định ra giá đương nhiên không thể để đồ của cô mà lại phải mất một khoản tiền lớn để lấy lại,liền nhanh chóng đưa cô ra ngoài.Thấy người lôi minh ra ngoài là Lãnh Hàn, Tử Anh hất mạnh tay ra,cổ tay đau nhói,đỏ lên 1 vùng.

-“Tránh ra đi tên hỗn đản ngươi!”Tử Anh vô cùng tức giận chửi bới.

-“Đó là sự trừng phạt nhỏ cho cô!”Lãnh Hàn khoanh tay trước ngực nhướng mày nhìn Tử Anh,ghương mặt đỏ lên vì tức giận,giờ đây còn phồng lên trông vô cùng đáng yêu.Anh không hề biết món đồ đó quan trọng với cô đến mức nào.

-“Trả lại đây cho tôi!anh có quyền gì đem nó đi đấu giá!” Tử Anh bức xúc trách mắng Lãnh Hàn.

-“Không Trả!”Lãnh Hàn nhàn nhạt cất lời.Tử Anh vô cùng Tức giận đánh úi bụi về phía Lãnh Hàn.

-“Trả lại cho tôi,trả lại đây,đồ đáng ghét!”ghương mặt đỏ bừng vì tức giận kia khiến anh không khỏi buồn cười,nhưng lại kiềm chế lại.

-“dù sao người ta cũng đã lấy đi,không thể lấy lại được rồi!”Lãnh Hàn nhún vai tiếp tục chọc tức cô,Sau đó đi thẳng lên chiếc xe đậu cách đó không xa,ra lệnh tài xế lái đi.Tử Anh đứng đó,miệng lẩm bẩm mắng chửi lại không biết người trong chiếc xe đang chạy trên đường kia hiện giờ tâm tình vui vẻ,lâu lâu lại nở một nụ cười,khiến tay lái xe phía trước khó tin mà lạnh người.

Bạn đang đọc Khắc Tinh Của Tổng Tài của Tiểu Khánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.