Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chút Chuyện Của Nước Và Lửa

Phiên bản Dịch · 3518 chữ

Ngô Nữ Thục Nguyên lên tiếng phản bác:

-Nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để mi căm hận ta như thế. Người như mi luôn luôn thích nghi được với mọi môi trường mà....

Tôi nhanh chóng chạy vụt tới, bịt miệng con nhỏ này lại. Lúc này a, căn bản không thể chọc giận Nguyễn Thị Thúy Hồng thêm được! Hơn nữa, mặc kệ là luôn thích nghi với mọi môi trường (dù "hơi" kiêu ngạo) nhưng với tình hình bây giờ, nhỏ ta hoàn toàn có quyền nổi điên.

Nguyễn Thị Thúy Hồng trừng mắt đến mức sắp nổ tung, nghiến răng trèo trẹo, hình như tức đến mức hận không thể đem chúng tôi tru di cử tộc.

- Mi còn nói được nữa sao???

- ....

Ai, thực xin lỗi.... Là do tôi không tốt....

Dương Lịch Hi nghe theo lời xúi giục của tôi, hứng thú muốn được nhìn thấy "nước tan thành lửa" không thể khống chế được nên đành trực tiếp thực hiện theo kế hoạch, thậm chí còn đẩy nhanh kế hoạch dự định nữa.

Nguyễn Thị Thúy Hồng đi xuống căn tin, chân phải vừa bước vào đã ngay lập tức trông thấy Dương Lịch Hi ngồi trên ghế, nhiệt tình vẫy vẫy.

Cô cứng ngắc người, chần chừ đi lại.

Trên bàn bày la liệt đồ ăn, mà lại có hai chiếc ghế. Thúy Hồng bắt đầu có dự cảm không tốt.

Và quả nhiên, dự cảm ấy đã tới.

Dương Lịch Hi đột nhiên ôn hòa đến lạ, lịch sự đứng dậy, đi vòng qua chỗ cô đang đứng, kéo nhẹ tay, ấn cô ngồi xuống ghế. Chưa hết, anh ta thậm chí còn cố ý cúi thấp người xuống, hai tay chống lên thành ghế, khoảng cách gần gũi và ám muội y như lần trước. Hơi thở ấm nóng phả nhẹ qua tai, giọng nói trầm thấp, ôn nhu, dịu dàng và quá mức ngọt ngào. Ngay cả giọng nói.... giọng nói cũng như được pha đường vậy!

- Em muốn ăn gì?

Mặc kệ là "thứ pha đường" đó đang nói gì, Thúy Hồng cũng chẳng thể nghe được nữa.Tim đập rộn ràng trong khi hai tay rất không tự nhiên gắt gao nắm chặt tà váy.

Ngọt như viên chocolate cô thích, ngọt như vị kẹo lan dần trong miệng sau vị bạc hà, ngọt như miếng bánh mềm giòn tan mà cứ như thế chiếm lấy vị giác, chiếm cả tâm trí.

Cái cảm giác quái quỷ này, cái.... cái vị ngọt như đào này.... Thốt nhiên cô thấy xao xuyến!

Tuy cô không chắc. Tuy cô chẳng rõ. Nhưng.... đây có phải là..... vị của tình yêu?....

Thường thì, khi nữ chính đối diện với nam chính, trong một khoảng khắc, tự nhiên cảm thấy lâng lâng và thẹn thùng, kiểu cảm giác sinh ra ảo tưởng, giống như là cứ mường tượng ra những ý tứ xấu xa ẩn trong từng hành động của "người đó", kiểu như cứ mong muốn được đắm chìm trong sự ngọt ngào - không biết là thật hay ảo tưởng - đó, kiểu như, sau cùng là cảm giác muốn được chiếm hữu, được trông thấy nhiều hơn thứ, gọi là thiên đường.

Tình yêu không thể định nghĩa rõ ràng được. Nhưng chi ít, hiểu một cách nôm na, tình yêu là một phép toán đa ma trận. Và ma trận đầu tiên của tình yêu, chính là rung động.

Đó chính là lý do vì sao Nguyễn Thị Thúy Hồng tức giận như vậy.

Thật tình mà nói, những cô gái yêu ngôn tình chắc chắn luôn muốn có một tình yêu vĩ đại, vượt qua muôn ngàn sóng gió, đi lên từ biển dương đại ngàn, cuối cùng lại có thể nắm tay nhau đi trên thảo nguyên xanh mát đến đầu bạc răng long.

Nhưng, Thúy Hồng không đơn giản là yêu ngôn tình, mà còn là một nữ vương.

Một nữ vương ngạo kiều luôn luôn muốn là mình chọn phu quân chứ không phải chờ người ta chọn mình. Và yêu ra yêu, ghét ra ghét, một khi đã bị liệt vào danh sách đen thì không được phép yêu, hơn nữa, Dương Lịch Hi cũng không phải là mẫu người mà Nguyễn Thị Thúy Hồng thích.

- Một nước hai vua, như vậy tất loạn! Nữ vương làm sao xứng với quân vương được? Nữ vương ngạo kiều là dành cho thư sinh yếu đuối! Mà Dương Lịch Hi không phải là thư sinh, hắn là một quân vương a, tất nhiên là cao ngạo chẳng kém! Giờ lại thấy rung động như thế, các ngươi bảo ta phải làm sao hả???

- Muốn trách thì cũng phải trách tư tưởng của nhỏ ta quá ngược đời. Đâu chỉ mỗi chúng ta có lỗi?

- Đúng vậy, ta đồng ý...

- Hai ngươi thì thầm to nhỏ gì đó? Mau nghĩ cách giúp ta đi!

Thục Nguyên một tay đỡ lấy trán, một tay xoa xoa thái dương, mặt mày ảo não nói:

- Thì đành chấp nhận chứ giờ sao? Mi cũng đừng gắt gao như thế, đã vậy thì cho vậy đi! Giống như ta đó.

- Như thế thì tôn nghiêm của ta biết vứt đi đâu hả? Từng hùng hồn tuyên bố sẽ chỉ yêu thư sinh, đằng lại chạy theo quân vương thì biết làm sao? Còn nữa, mi không nghe ta nói à, một nước hai vua sẽ loạn....

- Vậy thì ngươi làm hoàng hậu đi.

Tôi trầm mặc lên tiếng, lặng lẽ cắt ngang. Mắt nhìn thẳng, xoáy sâu vào đôi con ngươi màu nâu khói. Nhìn tôi nghiêm túc như vậy, Nguyễn Thị Thúy Hồng lập tức hiểu ra, vấn đề của mình cần phải cẩn thận coi lại.

Hàng mi thăng thẳng hơi cụp xuống, môi mím lại, trầm ngâm.

Nếu một nước hai vua sẽ loạn, thì một nước, một minh vương, một minh hậu sẽ trường tồn mãi mãi.

Mà chuyện này, không phải là có thể dễ dàng chấp nhận như vậy.

Cô không phải Ngô Nữ Thục Nguyên, không thể xác định rõ ràng tình cảm của mình rồi kiên định quyết tiến lên theo đuổi Lưu Thiên Vũ được. Cô là Nguyễn Thị Thúy Hồng, một nữ vương ngạo kiều, hoặc là chỉ dành cho thư sinh, hoặc sẽ không dành cho ai cả. Nữ vương cao ngạo, tự tin luôn đứng trên đỉnh, ngạo nghễ trông xuống dưới, lòng tự trọng cao ngất ngưỡng kia sao có thể cho phép cô làm trái với nguyên tắc ràng buộc của chính bản thân đây? Hơn nữa, chắc gì Dương Lịch Hi cũng thích cô?

Rất có thể, tất cả những điều này chỉ là một trò đùa ác ý. Mà trò đùa vặt rãnh này lại có thể lợi hại biệt giam cô, thậm chí khiến cô muốn chìm đắm thêm nữa.

Ban đầu là rung động sau vô vàn hành động ám muội khác của người kia, không biết sau này sẽ còn phát triển thành cái dạng gì nữa đây?

Nguyễn Thị Thúy Hồng thơ thẩn cùng rầu rĩ, đôi mắt mênh mang nhìn xa xăm, chân lại cứ vô thức bước đi. Đôi giày màu tím thẫm như chìm trong bóng tối không chút xao động. Còn đôi tròng mắt màu cà phê vốn vô định như nước, không hình thù, không thể nắm bắt, và không nhìn lọt vào được bất cứ thứ gì, ngoại trừ một thứ......

Thúy Hồng lập tức dừng lại.

Dương Lịch Hi..... Dương Lịch Hi...... Anh ta......

Người ta vẫn thường nói, Dương Đức là một ngôi trường kì cục và danh tiếng. Dương Đức được chia ra làm 2 viện. Viện thứ nhất là dành cho những sinh viên chỉ muốn hoàn thành tốt giáo trình để có được cuộc sống như bao người khác - dù có là thiên tài hay không phải thiên tài. Viện thứ hai là dành cho thiên tài thực sự, những ai muốn phát triển tư duy cùng mong muốn chạm tới giới hạn cuối cùng của một con người bằng trí tuệ thiên phú và tâm linh chính mình. Tuy nhiên, mục đích hàng đầu để trường Dương Đức được xây nên là để dành cho viện thứ hai. Thế nên, nhà họ Dương mang theo một lý do khó hiểu nào đó mà đi chọn một mô đất trống nằm ngoài "lề" của thành phố để xây trường học, không những vậy còn chọn không gian cổ điển nhất, quỷ dị nhất, sôi động nhất, nhưng không kém phần tự do nhất. Hơn thế, vì muốn tạo ra hai thái cực khác nhau trong một thái cực chung của viện thứ hai, từ đó mới góp phần khai mang trí tuệ của những thiên tài tại đây, nhà họ Dương đã mở rộng vùng đất hoang phía sau viện thứ hai, dựng nên một khu vực cực kì mông lung, huyền ảo và tĩnh mịch.

Bồ công anh, cỏ may, bất cứ loại cây trông mềm yếu và thánh thoát nào đều được trồng ở đây. Không theo luống, một cách tùy ý gieo lên nhưng tự nhiên như tranh vẽ. Và xen giữa không gian nhẹ bẫng là một đại cổ thụ, sần sùi, cao lớn, bám trụ trong đất, đứng giữa bạt ngạt loài cây nhỏ bé khác.

Nhưng nhờ thế, không gian lại càng thánh thoát cùng yên bình hơn. Và cũng nhờ thế, dù là ai, đứng trong không gian này cũng có thể cảm thấy mình như hòa tan, lại như tỏa sáng.

Nơi cô đang đứng là phía sau ấy của trường Dương Đức.

Nơi anh ta đang đứng cũng chính là phía sau ấy của trường Dương Đức.

Nếu Thúy Hồng chỉ là vô tình lang thang ra đây thì người kia ra đây vì có chủ ý.

Anh muốn nghỉ ngơi một chút.

Dương Lịch Hi giống như cây đại cổ thụ, đứng một mình mà không hề lẻ loi giữa bạt ngàn nhẹ như không kia. Mái tóc đỏ thẫm vuốt ngược, vừa lòa xòa một cách tự nhiên, vừa rối một cách có trật tự. Không phải quần âu, mà là quần jeans đen bị xé rách. Không phải áo sơ mi là thẳng tắp mà là áo thun đen. Không phải áo khoác vest, mà là áo jeans rách cách điệu. Không phải là giày da bóng loáng, mà là giày coverse cực chất. Không phải là nghiêm trang như truyền thống, mà là phong cách và trẻ trung. Không phải thần thái cương nghị mà là vẻ phong tình cố hữu. Không phải, tất cả đều không phải. Dù là ở cương vị hiệu trưởng, Dương Lịch Hi vẫn có thể đảm bảo mọi đúng chỗ của nó mà không mất đi hương vị riêng của mình. Còn một điều này nữa, sự quyến rũ thực sự chính là từ trong tâm tỏa rạng ra ngoài.

Dương Lịch Hi đã chứng tỏ rõ, điều đó hoàn toàn đúng.

Nguyễn Thị Thúy Hồng cũng đã biết với lòng mình, điều đó hoàn toàn hoàn hảo.

Bởi lẽ, anh ta quá quyến rũ. Nét quyến rũ không tùy hứng, không nhất thời, mà là khiến người người chết mê chết mệt đến tận cùng cuộc chơi.

Chỉ thong thả đứng thôi. Chỉ đưa tay nâng cánh hoa thôi. Chỉ nhìn thôi. Chỉ xa xăm lồng lộng thôi. Chỉ có vậy thôi, toàn thân xung quanh anh ta đã tỏa hào quang rồi. Mãnh liệt và sáng chói đến mức Thúy Hồng có cắn môi mạnh bao nhiêu cũng chẳng lấn áp nổi hân hoan cùng ngây ngất. Và như định mệnh, đôi mắt đen nháy đang nhìn trực diện chợt quay qua, chạm vào đôi đồng tử màu nâu khói một khắc run lên.... bần bật!

Chưa đủ, khóe môi còn..... khẽ nâng!

Tâm thức Thúy Hồng lập tức gào lên lồng lộng.

"Đủ rồi! Quá đủ rồi! Thực sự quá đủ rồi! Anh ta quá quyến rũ và... và.... Nguyễn Thị Thúy Hồng! Ngươi đang không thể khống chế nổi trước bản thân anh ta!"

Đúng vậy, cô thật sự không khống chế nổi, dây thần kinh cùng dây tâm linh run lợi hại hơn!

Bởi vì không khống chế được, bởi vì chạm phải lòng tự tôn, bởi vì đi qua mọi ranh giới mà mình đã đưa ra, Nguyễn Thị Thúy Hồng run rẩy và sợ hãi, xoay người bỏ trốn.

"Chạy rồi...." Trong khi đó, tiếng nói của Tiềm thức Dương Lịch Hi vang lên, đầy nặng nề.

Cô chạy rồi.

Cô đang chạy rồi.

Cô đang chạy rồi đó!

"Này, Dương Lịch Hi! Mi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đuổi theo???"

Lúc này, khi tiềm thức thét lên đến chói tai, Dương Lịch Hi mới hoàn lại hồn, lập tức chạy theo, nhanh nhanh đuổi đến hòng bắt được đóa hoa nhỏ kiêu ngạo.

- Chết tiệt! Đứng lại! Nguyễn Thị Thúy Hồng, em đứng lại cho tôi!

Tôi đứng ngoài, lấp ló quan sát, trộm há hốc mồm.

Chạy với tốc độ tên lửa như thế, oa, hai người này thật lợi hại!

Ý ý, hình như Dương Lịch Hi tăng tốc lên rồi thì phải, tần suất của đôi chân dài kinh khủng kia mỗi lúc một nhanh hơn. Mà Nguyễn Thị Thúy Hồng chạy nhanh cũng không kém nha, giống như không biết chữ mệt đành vần sao vậy đó. Nhưng.... Ha ha, thật tiếc quá, Dương Lịch Hi chạy còn nhanh hơn nha, sau khi tăng tốc đã cấp tốc vươn lên, chộp lấy cánh tay nhỏ ta lại. Chưa hết chưa hết, không biết bằng cách thần kì nào đó mà còn có thể kéo được nhỏ ta, một chiêu đem áp sát vào tường!

(Lưu Thiên Vũ: Tường ở đâu ra vậy? ==

Tôi: :v đó là nghệ thuật của người viết truyện nha!

Lưu Thiên Vũ:....)

- Hừ.... Hộc hộc.... Rốt cuộc.... Rốt cuộc.... em cũng.... bị tôi bắt lại.....

Dương Lịch Hi thở hồng hộc, hai tay hung mãnh áp hai tay Thúy Hồng như muốn đính lên tường, vừa thở vừa nói. Nguyễn Thị Thúy Hồng cũng thở hồng hộc không kém. Nhưng thần sắc vừa mệt mỏi vì vận động vừa kinh hoàng. Đôi mắt màu nâu khói mở to mãi không thôi, lại còn không ngừng xao động. Sau cùng, hình như nhận ra mình hoàn toàn đã bị trấn áp mới liều mạng giẫy giụa. Đáng tiếc, sức lực vì chạy mà bị vắt kiệt, giẫy giụa mấy cũng chỉ có thể chịu bị trấn áp.

- Giẫy cái gì mà giẫy? Chết tiệt, đã như vậy rồi mà em còn muốn thoát khỏi tôi sao?

Đúng là.... không thoát nổi rồi.

- Nói đi, mấy ngày nay em làm gì mà dám tránh mặt tôi? Thậm chí, em còn không đi học!

- .... Tôi chả làm gì cả....

- Nói dối! Là em tránh mặt tôi!

- .....

Bởi vì sợ hãi nên cô tránh mặt. Nữ vương ngạo kiều giấu kín tâm tư sau ánh mắt lúng túng cố tỏ ra lạnh lùng. Dương Lịch Hi nhìn thấy ánh mắt kia, càng điên tiết ấn chặt tay cô hơi, ánh mắt nóng hừng hực tỏ vẻ hung ác cùng giận dữ, rõ ràng đã bị sự tránh mặt của cô chọc cho tức điên lên như thế nào. Hừ, giờ đối mặt, anh càng muốn vạch trần ánh mắt kiêu ngạo kia hơn! Dám tránh mặt sao? Dám không muốn gặp anh sao? Còn giao ước kia nữa nha, muốn thoát là không dễ đâu!

- Em muốn làm gì?

- Câu đó là tôi hỏi mới đúng. Trong tình thế này anh còn có thể hỏi tôi muốn làm gì sao?

- Ý tôi là em muốn làm gì, khi không gặp tôi? Em thật ra có chủ ý gì khi tránh tôi như thế?

- Không có gì cả....

- Nguyễn Thị Thúy Hồng! Đừng tưởng tôi không biết! Em trốn tránh tôi chỉ vì lòng tự trọng vớ vẩn kia của em! Không phải sao?

Đúng là vì lòng tự trọng vớ vẩn kia. Nhưng cô chả hiểu gì cả. Việc đó có liên quan đến anh ta sao?

Dương Lịch Hi giống như đọc được suy nghĩ của cô, lời nói vừa tức giận vừa có chút tự kiêu:

- Tất nhiên có liên quan! Vì em thích tôi nên mới như vậy. Không phải sao?

- .....Anh.... Làm sao.... anh....

- Là con nhỏ kia nói cho tôi biết.

- .....

Tôi cười xuề, lập tức chạy đi mất.

Nguyễn Thị Thúy Hồng cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào Dương Lịch Hi. Nhưng nếu nhìn từ trên xuống, không chỉ có thể thấy hàng mi thăng thẳng kia mà còn có thể thấy môi dưới bị răng gặm cắn không thương tiếc.

Trong đầu Thúy Hồng điên cuồng quay loạn trong một mớ suy nghĩ, không cái nào rõ ràng cũng không cái nào quá mức mơ hồ. Chỉ biết, cô bị dồn vào tường, không có lối thoát. Giống như tình cảnh hiện tại vậy!

Đột nhiên, hai cổ tay bị giữ chặt thì được buông ra, thả lỏng.

Có cánh tay hung mãnh cùng dịu dàng, ôm cô vào lòng. Có bàn tay, nâng niu cùng yêu thương, vuốt nhè nhẹ mái tóc đen nhánh của cô. Chưa đâu, còn có giọng nói quen thuộc thoảng qua tai, mang theo hương vị nam tính như một cánh đồng rộng mênh mang bao trùm lấy cô, ấm nóng cùng mát lạnh. Nhận ra những cử chỉ lạ lùng chưa bao giờ được cảm nhận đó, cánh môi đỏ bị cắn liền được buông ra, lộ huyết sắc đỏ thẫm.

- Đồ ngốc. Tự trọng gì chứ? Em bỏ cái thứ đó đi được không? Nếu vậy thì tôi mới có thể mê hoặc em hoàn toàn chứ!

- ......

- Thúy Hồng. Ngay từ đầu, khi muốn thấy "nước tan thành lửa", tôi thật có ý đùa giỡn em. Nhưng sau đó, mỗi lần nhìn thấy em, tôi lại chẳng thể giữ ý định đùa giỡn đó thêm nữa. Tôi muốn làm thật. Thúy Hồng! Tôi muốn làm thật! Tôi muốn khiến cho em thật sự tan chảy trước tôi, giống như cách tôi đã tan chảy vì em vậy đó.

- .....

- Tôi thích em. Đồ ngốc ạ!

- ..... Tôi.....

- Không cần nói gì cả. Nguyễn Thị Thúy Hồng. Tôi biết cả đời này của em chỉ có lòng tự trọng kia làm niềm kiêu hãnh thật sự. Vì thế, em không phải lo gì đâu. Cũng không cần hoang mang suy nghĩ làm sao để tốt nhất. Cứ như thường là được rồi, mọi chuyện còn lại cứ để tôi lo. Em biết đàn ông thích nhất là cảm giác chinh phục mà. Tôi muốn chinh phục em bằng chính sự quyến rũ của mình. Vì vậy, hứa đi, hãy để tôi lo thôi nhé.

- ......

Tự trọng không cần vứt đi cũng không cần phải củng cố thêm. Thâm tâm không cần phải mong manh hay phải cứng rắn thêm. Tâm trí chẳng phải lo lắng hay điên cuồng suy nghĩ. Tất cả chỉ cần giao cho người kia, anh sẽ tự biết cách phải làm thế nào để tốt nhất, để niềm kiêu hãnh duy nhất của cô mãi trường tồn và tình yêu của cô vẫn bền vững.

- Thúy Hồng?....

Nữ vương ngạo kiều như cô đến với ngôn tình là vì thú vui và cũng vì muốn tìm được một nửa thích hợp có thể dành cho mình. Sở dĩ cô không tìm ngoài đời là vì cô quá kiêu ngạo. Và lòng kiêu ngạo đó không cho phép cô được như những cô gái khác - mong muốn theo đuổi và được theo đuổi.

- Thúy Hồng?....

Vì thế..... Chỉ duy nhất lần này thôi, cô muốn được làm theo lời người khác.

- Thúy Hồng à.....

Một lần thôi, có được không?....

- ..... Thúy Hồng à.... em nói gì.....

- Em đồng ý.

- Gì.... Gì cơ?

- Em đồng ý. Thế nên, hãy cố gắng chinh phục em bằng sự quyến rũ của anh nhé.

- .....

Được rồi, chỉ một lần thôi.

Cô sẽ làm theo lời người khác.

- End Ngoại Truyện -

Note: Ha ha, cố lắm mới xong đó nha! ^^ 3434 từ, thật quá kinh khủng :3

Tính cách của bé Thúy Hồng mọi người thấy sao? Hơi phức tạp đúng không? Hì hì, bởi vì thiên tài vốn là những kẻ lập dị mà :v

Mà thôi, không nói nhảm nữa. Dù sao cũng xong ngoại truyện rồi, mình đi vào vấn đề chính nha. Bắt đầu chương tiếp theo sẽ có biến. Hơi bị gay cấn đó, nhớ đón xem nha các tình yêu =333

Bạn đang đọc Kẻ Sát Nhân của Ngọc Đen (Rinny)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.