Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 22

Phiên bản Dịch · 4638 chữ

22

Thibault

“Cháu nghĩ cháu muốn làm phi hành gia vũ trụ,” Ben nói.

Thibault đang chơi cờ với thằng bé ở hiên sau và cô tính toán nước đi tiếp theo của mình. Cho tới lúc này anh vẫn chưa có lấy một trận thắng, và việc Ben bắt đầu lên tiếng có vẻ là một dấu hiệu xấu đối với anh - anh sắp bị thua. Dạo này hai chú cháu chơi cờ rất nhiều. Kể từ đầu tháng Mười đến giờ, suốt chín ngày không có hôm nào mà trời không mưa như trút. Phía Đông của bang đang bị ngập lụt, mực nước ở các nhánh sông dâng lên từng ngày, đến mức báo động.

“Nghe hay đấy.”

“Hoặc là thế, hoặc là làm lính cứu hỏa.” Thibault gật đầu. “Chú có quen một vài lính cứu hỏa.”

“Hay làm bác sĩ.”

“Ưm,” Thibault nói. Anh bắt đầu vớ con tượng.

“Cháu sẽ không làm thế,” Ben nói.

Thibault ngước lên.

“Cháu biết chú đang định làm gì,” Ben nóithêm. “Không ích gì đâu.”

“Vậy chú phải làm gì?”

“Không đi nước đó.”

Thibault rút tay lại. Thua là một chuyện, nhưng liên tục thua lại là chuyện khác. Tệ hơn, không có dấu hiệu nào cho thấy anh sắp rút ngắn được khoảng cách với thằng bé. Dù gì thì Ben vẫn luôn tinh nhanh hơn anh. Ván trước chỉ kết thúc sau hai mươi mốt nước cờ.

“Chú có muốn xem ngôi nhà trên cây của cháu không?” Ben hỏi. “Nó rất rất tuyệt. Nó có một cái sàn treo lơ lửng trên mặt suối, và cái cầu thì rung rinh.”

“Chú rất muốn xem.”

“Nhưng không phải ngay bây giờ. Ý cháu là một lúc nào khác.”

“Nghe hay đấy,” Thibault nói. Anh với lấy con xe.

“Cháu cũng sẽ không đi nước đó đâu.” Thibault cau mày, còn Ben thì ngả người về phía sau.

“Cháu sẽ mách nước cho chú.”

“Chú phải làm gì?”

Ben nhún vai, giọng nói và cử chỉ đúng như cái lứa tuổi lên mười của nó. “Bất cứ việc gì chú muốn.”

“Ngoại trừ việc di chuyển con tượng và con xe hả?”

Ben chỉ vào một chỗ khác. “Đây, con tượng kia của chú. Cháu biết đó là con chú sẽ đi trong bước tiếp theo, bởi vì chú đang muốn tiến con mã lên. Nhưng sẽ không hiệu quả cháu sẽ hi sinh con tượng của cháu, và cho con hậu lên để ăn con tốt kia. Như vậy sẽ khiến con hậu của chú phải đứng yên một chỗ, và sau khi nhập thành cho con tướng, cháu sẽ cho con mã ra đấy. Sau hai nước nữa., cháu sẽ chiếu tướng chú.”

Thibault gãi cằm. “Chú còn cơ hội nào trong ván này nữa không?”

“Không.”

“Chú còn đi được bao nhiêu nước nữa.”

“Khoảng từ ba đến bảy.”

“Vây có lẽ chúng ta nên bắt đầu lại từ đầu.”

Ben đẩy kính. “Có lẽ thế ạ.”

“Cháu nên nói cho chú sớm.”

“Chú có vẻ rất tập trung chơi. Cháu không muốn làm phiền chú.”

Ván tiếp theo cũng không khá khẩm gì hơn. Có đôi khi còn tồi tệ hơn bởi vì Elizabeth đã quyết định tham gia cùng bọn họ và cuộc trò chuyện lại diễn ra như lúc trước. Anh có thể thấy là cô phải cố lắm mới không bật cười khúc khích.

Từ một tuần rưỡi trở lại đây, nếp sinh hoạt của mọi người đã thành một thông lệ. Sau khi xong việc, trong khi trời vẫn mưa tầm tã không ngớt. Thibault lên nhà chính để chơi vài ván cờ với Ben, rồi cả bốn người quây quần quanh một cái bàn, cùng ăn tối và trò chuyện vui vẻ. Sau đó, Ben lên tầng trên để tắm, còn Nana thì giục họ ra hiên để bà còn dọn dẹp trong bếp. Những lúc đó bà thường nói những câu kiểu như, “Dọn nhà đối với bà giống như là ở trần trước một con khỉ.”

Thibault biết bà muốn tạo điều kiện để họ có thời gian riêng bên nhau trước khi anh về. Anh vẫn khá ngạc nhiên trước việc ngay khi kết thúc ngày làm việc, bà lập tức không đối xử với anh như sếp với nhân viên nữa mà dễ di chuyển sang vai trò bà ngoại của người phụ nữ mà anh đang hẹn hò. Anh không nghĩ là có nhiều ngưòi làm được như vậy.

Tuy nhiên, cũng sắp muộn rồi và Thibault biết mình phải về. Bà Nana đang nói chuyện điện thoại, Elizabeth đã vào nhà để bắt Ben đi ngủ, và trong khi ngồi ở ngoài hiên anh cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi rã rời. Kể từ hôm đối mặt với Clayton, anh ngủ rất ít. Đêm đó, do không biết Clayton có thể phản ứng như thế nào nên anh đã trở về nhà sắp đặt mọi thứ như thể buổi tối vẫn diễn ra như bình thường vậy. Tuy vậy, sau khi tắt đèn, anh quyết định trèo qua cửa sổ phòng ngủ thông ra sau nhà, rồi đi nhanh về phía khu rừng với Zeus bên cạnh. Bất chấp trời mưa, anh vẫn đứng ngoài đó hầu như suốt đêm, rình đợi Clayton. Đêm hôm sau, anh theo dõi ngôi nhà của Elizabeth; vào đêm thứ ba thì cả nhà của anh lẫn nhà của cô. Trời mưa dai dẳng cũng không mảy may làm anh và Zeus nản lòng; anh đã dựng và ngụy trang vài cái chòi để cả hai không bị ướt. Khó khăn nhất đối với anh là làm việc sau khi chỉ chợp mắt được vài tiếng đồng hồ trước khi rạng sáng. Vậy nên anh quyết định gác luân phiên - đêm ngủ, đêm ra ngoài; nhưng như thế vẫn chưa đủ giấc để anh có thể làm việc tỉnh táo như trước.

Dù gì thì anh cũng không được lơ là. Clayton là một kẻ không thể lường trước, và trong lúc làm việc ở trại chó hay chạy mấy việc vặt trong thị trấn, anh vẫn để mắt chờ đợi tín hiệu xuất hiện của gã. Buổi tối, anh về nhà bằng nhiều con đường khác nhau, đi ngang những khu vực có cây cối rậm rạp, rồi quan sát đường quốc lộ để xem Clayton có bám theo không. Anh không sợ gã, nhưng anh cũng không ngu ngốc. Clayton không chỉ là thành viên của gia đình đứng đầu thị trấn Hampton, mà còn là thành viên của lực lượng cảnh sát địa phương nữa, điều này mới khiến anh lo lắng hơn cả. Chuyện lén bỏ vào nhà Thibault cái gì đó đại loại như ma túy, đồ ăn cắp, thậm chí một khẩu súng ngắn từng được sử dụng trong một vụ phạm tội thật dễ như trở bàn tay. Hay cáo buộc Thibault sở hữu chúng và dàn xếp để tìm ra bằng chứng? Cũng dễ như ăn kẹo. Thibault chắc chắn rằng bắt cứ bồi thẩm đoàn nào trong thị trấn này cũng sẽ tin vào bằng chứng mà cảnh sát cung cấp nhằm buộc tội một người lạ, dù bằng chứng đó có lỏng lẻo ra sao hay chứng cớ ngoại phạm của anh có xác thực thế nào. Với nguồn tài chính dồi dào và thế lực lớn mạnh của nhà Clayton thì chẳng khó khăn gì cái việc thu xếp nhân chứng, và họ có thể gán cho Thibault bao nhiêu tội mà chẳng được.

Điều đáng sợ là anh tin Clayton có thể làm bất cứ việc gì trong số đó, và chính thế nên việc đầu tiên anh phải làm là đến gặp Clayton, để dằn mặt gã về cái thẻ nhớ và cuốn băng video. Mặc dù anh không có cả hai thứ - anh đã bẻ gãy và vứt cái thẻ đi ngay sau khi lấy được cái máy ảnh, còn máy quay video được khởi động bằng máy cảm biến chuyển động chỉ là một tác phẩm của trí tưởng tượng - nhưng lúc này đó là cách duy nhất để anh có thêm thời gian suy nghĩ bước kế tiếp. Sự thù hằn của Clayton đối với anh rất nguy hiểm và không thể đoán trước. Nếu gã đã dám đột nhập vào nhà anh, nếu gã đã dám phá hoại cuộc sống riêng tư của Elizabeth, thì có lẽ gã sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để loại bỏ Thibault.

Những lời hăm dọa khác - báo chí và Cảnh sát trưởng bóng gió về việc tố cáo với ông nội Clayton - cũng chỉ là để củng cố thêm cho câu chuyện bịa đặt mà thôi. Anh biết Clayton tìm cái thẻ vì đinh ninh anh có thể dùng nó để chống lại gã. Gã lo lắng vì muốn giữ chiếc ghế của mình, hoặc vì thanh danh gia đình gã, và chỉ cần vài tiếng đồng hồ chiều Chủ nhật nghiên cứu trong thư viện về lai lịch của gia đình nổi tiếng này cũng đủ để thuyết phục Thibault rằng rất có thể cả hai lý do mỗi cái góp một ít.

Nhưng vấn đề là, những lời nói dối thường chỉ có tác dụng đến một lúc nào đó mà thôi. Sẽ mất bao lâu để Clayton phát hiện ra? Một hai tuần? Một tháng? Hay lâu hơn? Và Clayton sẽ làm gì? Ai mà biết được? Ngay lúc này, Clayton đang cho rằng Thibault có lợi thế hơn, và anh biết chắc điều đó chỉ làm cho gã thêm điên tiết. Cuối cùng thì, sự tức giận sẽ bùng nổ và Clayton sẽ hành động, nhằm vào anh, Elizabeth hoặc Ben. Nếu khi đó Thibault không có phản ứng gì và không thể trưng ra được cái thẻ nhớ thì Clayton sẽ tự do làm bất cứ điều gì gã muốn.

Thibault vẫn không chắc là cần phải làm gì. Anh không thể tưởng tượng nổi việc phải rời bỏ Elizabeth... hay Ben và bà Nana, nếu chỉ vì lý do đó. Ở Hampton càng lâu, anh càng cảm thấy mình thuộc về nơi này, và điều đó không chỉ có nghĩa là phải cảnh giác với Clayton, mà còn phải tránh xa gã càng nhiều càng tốt. Anh hi vọng rằng sau một thời gian, Clayton sẽ chấp nhận và bỏ cuộc. Có vẻ viễn cảnh ấy khó mà xảy ra, nhưng anh biết, hiện tại thì hi vọng ấy là tất cả những gì anh có.

“Trông anh lại có vẻ lơ đễnh rồi,” Elizabeth mở cửa bước vào.

Thibault lắc đầu. “Chỉ là mệt mỏi vì suốt một tuần mưa ròng rã thôi. Anh tưởng nóng bức đã kinh khủng rồi, nhưng ít nhất anh cũng phần nào tránh được. Còn mưa thì chẳng có cách nào để tránh cả.”

Cô ngồi xuống cạnh anh trên xích đu. “Anh không thích tắm mưa à?”

“Nó có giống như đang đi nghỉ đâu em.”

“Ồ, em xin lỗi.”

“Không có gì. Với lại anh cũng không than vãn. Phần lớn thời gian anh không bận tâm gì cả, và thà là anh bị ướt còn hơn là để bà bị ướt. Mà mai là thứ Sáu phải không?”

Cô mỉm cười. “Tối nay em sẽ lái xe đưa anh về nhà. Lần này không tranh cãi gì hết nhé.”

“Đồng ý,” anh nói.

Elizabeth lén liếc qua cửa sổ trước khi quay lại nhìn Thibault. “Cái vụ anh biết chơi piano là không nói xạo đấy chứ?”

“Anh biết chơi thật mà.”

“Lần cuối anh chơi là khi nào?”

Anh nhún vai nghĩ ngợi. “Hai hoặc ba năm trước.”

“Ở Iraq sao?”

Anh gật đầu. “Vào sinh nhật một sĩ quan chỉ huy của anh. Ông ấy thích Willie Smith, một trong những nghệ sĩ dương cầm lớn của những năm bốn mươi, năm mươi. Ai đó nói rằng anh biết chơi, thế là anh bị bắt phải biểu diễn một bài.”

“Ở Iraq,” cô không giấu nổi vẻ hoài nghi.

“Lính thủy đánh bộ thì cũng cần nghỉ ngơi chứ.”

Cô vén một lọn tóc ra phía sau tai. “Em đoán anh có thể đọc bản nhạc.”

“Tất nhiên rồi,” anh nói. “Để làm gì? Em muốn anh dạy Ben à?”

Có vẻ như cô không nghe thấy anh nói. “Thế còn nhà thờ thì sao? Anh có bao giờ đến đó không?”

Lần đầu tiên anh quay lại nhìn cô.

“Anh có cảm giác ngoài việc đang tìm hiểu nhau thì em còn chờ đợi một điều gì đó khác nữa.”

“Lúc ở trong kia, em nghe thấy bà nói chuyện điện thoại. Anh biết bà rất yêu dàn hợp xướng đúng không? Anh cũng biết là bà vừa mới bắt đầu hát đơn ca trở lại, đúng không?”

Anh cân nhắc phản ứng của mình, không hiểu chuyện này sẽ dẫn đến đâu và không buồn che giấu vẻ băn khoăn. “Đúng.”

“Màn đơn ca hôm Chủ nhật tới sẽ còn dài hơn nữa, bà đang rất hào hứng.”

“Em thì không hào hứng sao?”

“Cũng hơi hơi.” Cô thở dài, nét mặt chợt buồn rười rượi. “Hóa ra hôm qua Abigail vừa bị ngã gãy xương cổ tay. Bà đang thảo luận về chuyện đó qua điện thoại.”

“Abigail là ai?”

“Người chơi piano ở nhà thờ. Chủ nhật hàng tuần bà đàn cho đội hợp xướng.” Elizabeth bắt đầu đu đưa người qua lại, mắt nhìn về phía những đám mây dông. “Dù sao thì bà cũng đã nói là bà sẽ tìm được người thay thế. Thật ra thì bà đã hứa.”

“Vậy sao?”

“Bà cũng nói là bà đã có sẵn ý tưởng về người đó.”

“Anh hiểu rồi.”

Elizabeth nhún vai. “Em chỉ nghĩ là anh muốn biết. Em chắc bà sẽ muốn nói chuyện với anh trong vài phút tới, nhưng em không muốn bà làm khó anh. Em nghĩ tốt hơn là nên nói với anh trước.”

“Anh cảm ơn.”

Trong một lúc lâu, Thibault không nói gì. Elizabeth lặng lẽ đặt tay lên gối anh. “Anh nghĩ sao?”

“Anh có cảm giác mình không được lựa chọn.”

“Ngay cả khi bà đã hứa?”

“Chắc là bà sẽ hiểu thôi.” Cô đặt một tay lên tim mình. “Rồi sẽ tới lúc sự giận dỗi của bà qua đi, em chắc bà sẽ tha thứ cho anh.”

“À há,” anh nói.

“Và dù sao thì việc đó cũng sẽ không làm cho sức khỏe của bà thêm tồi tệ. Với việc bà từng bị đột quỵ, cộng thêm nổi thất vọng này nữa, chắc cũng chưa đủ để làm bà phải nằm liệt giường hay gì đó.”

Thibault cố nặn ra một nụ cười. “Em có nghĩ rằng mình đang làm quá không?”

Mắt Elizabeth ánh lên vẻ tinh quái. “Có lẽ. Nhưng câu hỏi đặt ra là, anh có làm không?”

“Anh cho là có.”

“Tốt. Và anh biết là ngày mai anh sẽ phải đến tập.”

“Được thôi.”

“Có lẽ sẽ có một buổi diễn tập dài. Các buổi diễn tập ngày thứ Sáu lúc nào cũng dài. Họ thật sự yêu âm nhạc của họ, anh biết rồi đấy.”

“Tuyệt,” anh thở dài.

“Anh thử nhìn nhận theo cách này này: anh sẽ không phải làm việc cả ngày dưới trời mưa nữa.”

“Tuyệt,” anh lặp lại.

Cô hôn lên má anh. “Anh là một chàng trai tốt. Em sẽ lặng lẽ cổ vũ cho anh dưới chỗ ngồi.

“Cảm ơn em.”

“À khi nào bà đến, đừng để bà biết là em đã nói với anh nhé.”

“Và hãy tỏ ra hào hứng hơn. Thậm chí là hãnh diện. Như kiểu anh không thể tưỏng tượng được là mình lại có một cơ hội tuyệt vời đến thế.”

“Chỉ nói ‘đồng ý’ thôi thì không được à?”

“Không. Bà sẽ muốn anh phải cảm thấy xúc động. Em nói rồi, điều đó rất có ý nghĩa với bà.”

“À há,” anh lặp lại rồi cầm tay cô. “Em phải thấy là đáng ra em chỉ cần yêu cầu anh là được rồi. Anh đâu cần em phải rào trước đón sau như vậy.”

“Em biết,” cô nói. “Nhưng vui hơn nhiều nếu yêu cầu theo một cách khác.”

Y như rằng bà Nana bước ra. Bà cười với cả hai người rồi bước xuống cầu thang và đi về phía họ.

“Hiện giờ anh có còn piano nữa không?” bà hỏi.

Và tất cả những gì Thibault có thể làm là không cười phá lên.


Thibault gặp người phụ trách âm nhạc vào chiều ngày hôm sau. Mặc dù lúc đầu bà ấy phát hoảng trước bộ dạng quần jean, áo phông và tóc dài của anh nhưng không mất quá nhiều thời gian để bà nhận ra rằng anh không chỉ biết chơi đàn mà còn rành rành là một nhạc công hoàn hảo. Lúc quen tay rồi thì anh mắc rất ít lỗi, nhưng dù sao những bản nhạc được chọn cũng không khó khăn gì. Sau buổi tập dượt, cha xứ xuất hiện và chuẩn bị các thứ cho buổi lễ.

Trong khi đó, bà Nana vừa cười rạng rỡ với Thibault vừa trò chuyện rôm rả với mấy bà bạn của mình. Bà giải thích với họ rằng Thibault làm việc ở trại chó và đang hẹn hò với Beth. Mấy bà bạn của Nana thỉnh thoảng lại nhìn lướt qua anh với vẻ thích thú, và nói chung là họ đã “duyệt” anh rồi.

Trên đường ra đến cửa, bà Nana khoác tay anh. “Anh còn giỏi hơn cả một con vịt trên khúc củi đấy,” bà nói.

“Cháu cảm ơn,” anh thấy khó hiểu.

“Anh sẵn sàng đi với tôi một lúc chứ?”

“Đi đâu ạ?”

“Wilmington. Nếu chúng ta xuất phát ngay bây giờ, tôi nghĩ tôi có thể cho anh về sớm để đưa Beth đi ăn tối. Tôi sẽ trông Ben.”

“Cháu sẽ mua gì?"

“Một chiếc áo vét và quần âu. Một cái áo sơ mi trang trọng hơn. Tôi không thấy phiền hà gì với cái quần jean của anh, nhưng nếu định chơi piano trong buổi lễ nhà thờ hôm Chủ nhật thì anh cần phải ăn mặc bảnh hơn.”

“À há,” anh lập tức nhận ra rằng mình không có lựa chọn khác.


Tối hôm đó, khi dùng bữa tối ở Cantina, nhà hàng Mexico duy nhất của thị trấn, Elizabeth say sưa nhìn Thibault qua miệng ly cocktail của mình.

“Anh cũng khá giống Flynn(1) rồi đấy,” cô nói.

(1) Errol Flynn (1909-1959): diễn viên điện ảnh Hollywood, nổi tiếng với lối sống khoa trương.

“Đối với bà ấy hả?”

“Bà cứ nói mãi về chuyện anh giỏi thế nào, anh lịch thiệp thế nào với các bạn của bà, và anh kính cẩn ra sao khi vị mục sư xuất hiện.”

“Em nói cứ như thể bà đã từng nghĩ anh là người rừng vậy.”

Cô bật cười. “Có khi thế đấy. Em nghe nói trước khi đi anh ngập trong bùn còn gì.”

“Anh đã tắm và thay đồ rồi mà.”

Em biết rồi. Bà cũng kể cho em rồi.”

“Thế có gì bà chưa kể cho em không?”

“Rằng những người phụ nữ khác trong đội hợp xướng đều bị choáng.”

“Bà nói thế sao?”

“Không. Bà không nói, nhưng em có thể thấy trên nét mặt bà. Họ thế thật mà. Đâu phải ngày nào cũng có một người lạ mặt trẻ tuổi đẹp trai đến nhà thờ của họ và làm họ sững sờ bằng tiếng đàn piano. Sao họ có thể cầm lòng mà không choáng được cơ chứ?”

“Chắc em lại cường điệu thôi chứ gì.”

“Em nghĩ là,” cô nói, chạm nhẹ ngón tay lên thành cốc và nhấm nháp chút muối, “anh vẫn còn khá nhiều học về cuộc sống ở một thị trấn nhỏ miền Nam đấy. Tin quan trọng đây. Abigail đã chơi đàn được mười lăm năm rồi đấy.”

“Anh không định thế chỗ bà ấy đâu. Đây chỉ là tạm thời.”

“Càng tốt. Nó sẽ cho mọi ngưòi cơ hội để chọn ra người mình thích. Rồi họ sẽ nói về điều đó trong nhiều năm tới.”

“Đây là việc mà mọi người ỏ đây vẫn làm sao?”

“Chắc chắn rồi,” cô nói. “Và nhân tiện, không còn cách nào nhanh hơn để được chấp nhận ở đây đâu.”

“Anh chẳng cần ai chấp nhận ngoài em.”

Anh lúc nào cũng biết cách nói chuyện.” Cô mỉm cười. “Tốt thế còn chuyện này thì sao? Nó sẽ làm Keith phát điên cho xem.”

“Tại sao?”

“Bởi anh ta cũng đi lễ ở nhà thờ đó mà. Thực tế là Ben sẽ ngồi với anh ta khi xem anh biểu diễn. Keith sẽ phát điên lên nếu thấy mọi người cảm kích vì anh nhiệt tình giúp họ.”

“Anh không chắc mình muốn chọc giận anh ta thêm đâu. Riêng chuyện đoán xem anh ta sẽ làm gì tiếp theo cũng khiến anh đủ lo rồi.”

“Anh ta không thể làm gì nữa đâu. Em biết giới hạn của anh ta.”

“Anh không thể chắc được,” Thibault thận trọng.

“Sao anh lại nói thế?”

Thibault nhìn những chiếc bàn không còn chỗ trống quanh họ. Dường như đọc được suy nghĩ của anh, Beth chuyển sang ngồi cạnh. “Anh biết điều gì đó mà chưa nói với em,” cô thì thầm. “Là gì vậy?”

Thibault nhấp một ngụm bia, rồi bắt đầu kể về những cuộc chạm trán với chồng cũ của cô. Nghe anh kể chuyện, nét mặt cô chuyển dần từ phẫn nộ sang thích thú, cuối cùng thì dịu dần lại thành một vẻ gì đó giống như lo lắng.

“Đáng ra anh nên kể cho em sớm hơn,” cô cau mày.

“Anh không để tâm cho tới khi anh ta đột nhập vào nhà anh.”

“Và anh thật sự nghĩ rằng anh ta có thể gài bẫy anh?”

“Em biết anh ta rõ hơn anh mà.”

Cô nhận ra là mình không thấy đói nữa. “Em chỉ tưởng thế thôi.”


Vì Ben đang ở chỗ bố nó – một tình huống khá là trớ trêu đối với cả hai người nếu tính đến những chuyện đã xảy ra – nên thứ bảy Thibault và Elizabeth quyết định đi Raleigh mà không phải bận tâm về việc Keith Clayton có thể hoặc không thể làm trò gì. Họ ăn trưa ở một quán cà phê vỉa hè nằm trong khu trung tâm buôn bán của thành phố, rồi só đi thăm Viện Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên; buổi tối, họ lái xe tới Chapel Hill, Ở Bắc Carolina, kênh ESPN đang phát giải bóng chày Clemson. Dù giải diễn ra ỏ Nam Carolina nhưng các quán bar trong trung tâm thị trấn đều chật ních các sinh viên đang dán mắt vào những chiếc ti vi màn hình phẳng cỡ lớn. Khi nghe tiếng họ cổ vũ và la ó như thể tương lai của thế giới phụ thuộc cả vào kết quả trận đấu, Thibault chợt nghĩ đến những thanh niên cùng độ tuổi với họ đang phục vụ ở Iraq và tự hỏi những người lính ấy sẽ nghĩ sao về đám sinh viên này.

Họ ở lại quán không lâu. Sau một tiếng, Elizabeth tỏ ý muốn r khỏi nơi đó. Trên đường ra chỗ để xe, họ khoác tay nhau, đầu cô dựa vào vai anh.

“Vui thật,” cô nói. “Nhưng ở đó hơi ồn ào.”

“Hay do em già rồi.”

Cô ôm siết eo anh, thích thú cảm nhận làn da và cơ bắp của anh. “Cẩn thận đấy, anh bạn, kẻo không đêm nay anh sẽ không gặp may đâu.”

“Anh bạn?” anh lặp lại.

“Đó là một từ âu yếm. Em nói thế với tất cả những người em hẹn hò.”

“Tất cả sao?”

“Đúng thế. Cả những người lạ nữa. Như kiểu nếu họ nhường chỗ cho em trên xe buýt, em cổ thể nói, ‘Cảm ơn, anh bạn.’.”

“Anh đoán là anh nên cảm thấy mình đặc biệt.”

“Đừng quên điều đó.”

Họ đi giữa đám đông các sinh viên trên phố Franklin, dòm vào các cửa hàng và hòa mình vào bầu không khí náo nhiệt. Thibault có cảm giác cô muốn đến đây là có chủ đích. Đây chính là môt trải nghiệm mà bấy lâu nay cô đã bỏ qua vì bận bịu với Ben. Điều khiến anh ấn tượng nhất là mặc dù rõ ràng rất vui thích nhưng cô không hề tỏ vẻ tiếc nuối hay buồn bã vì những gì mình đã bỏ lỡ. Trông cô giống như một nhà nhân loại học đang quan sát, cố gắng tìm hiểu một nền văn hóa mới. Khi anh nói với cô ý nghĩ đó của mình, cô nhướng mày.

“Đừng làm hỏng buổi tối. Tin em đi, em không nghĩ sâu xa đến thế đâu. Đơn giản là em chỉ muốn ra khỏi Hampton và vui vẻ một chút.”

Họ về đến nhà Thibault và thức rất khuya, nói chuyện, hôn nhau và làm tình. Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, anh thấy Elizabeth nằm cạnh, chăm chú quan sát khuôn mặt mình.

“Em đang làm gì vậy?” anh thì thầm, giọng vẫn còn ngái ngủ.

“Quan sát anh,” cô trả lời.

“Tại sao?”

“Em thích thế.”

Anh mỉm cười di một ngón tay dọc cánh tay cô, lòng trào dâng cảm giác biết ơn vì sự hiện diện của cô trong đời mình. “ Em thật là một kỳ quan, Elizabeth.”

“Em biết.”

“Chỉ thế thôi à? Em chỉ nói được mỗi ‘Em biết’ thôi sao?” anh hỏi, giả vờ như bị tổn thương.

“Đừng có làm bộ tội nghiệp với em. Em ghét những anh chàng yếu ớt.”

“Và anh cũng không chắc mình thích những phụ nữ hay che giấu cảm xúc.”

Cô mỉm cười, rướn về phía trước để hôn anh. “Tối qua em rất vui.”

“Anh cũng thế.”

“Em nói chân thành đấy. Vài tuần vừa qua được ở bên anh là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời em. Vì hôm qua, được cùng anh... anh không thể biết em cảm thấy thế nào đâu. Đơn giản vì em được là... một người phụ nữ. Không phải một người mẹ, một giáo viên, một cô cháu gái. Chỉ là em. Rất lâu rồi em không có cái cảm giác ấy.”

“Trước đấy chúng ta cũng đi chơi rồi mà.”

“Em biết. Nhưng lần này vẫn rất khác.”

Cô đang nói về tương lai, anh hiểu, một tương lai rõ ràng có mục ích mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến. Nhìn cô, anh biết chính xác ý cô muốn nói gì.

“Vậy tiếp theo là gì?” anh hỏi bằng một giọng nghiêm túc

Cô hôn anh lần nữa, hơi thở của cô trên môi anh ấm áp và ẩm ướt, “Tiếp theo là dậy thôi. Anh phải có mặt ở nhà thờ sau mấy tiếng nữa đấy.” Cô phát vào hông anh.

“Vẫn còn nhiều thời gian mà.”

“Có thể với anh thì nhiều. Nhưng em ở đây trong khi quần áo của em thì đang ở nhà. Anh phải dậy chuẩn bị sẵn sàng ngay đi, để em còn về chuẩn bị.”

“Đi nhà thờ mà cũng rườm rà nhỉ.”

“Chứ sao,” cô nói. “Nhưng anh đâu có được lựa chọn. Và tiện thể thì,” cô nắm tay anh trước khi nói tiếp, “anh cũng là một kỳ quan, Logan ạ.”

Bạn đang đọc Kẻ May Mắn của Nicholas Sparks
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.