Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ nữ Bách Nhạc Môn ( 5)

Phiên bản Dịch · 1810 chữ

- Ái chà! Tôi đúng là có mắt mà không nhìn thấy kim khảm ngọc, được được được, cô đi theo tôi, chúng ta thử chơi đàn piano trước, nếu dàn nhạc thấy ok thì cô sẽ đánh đàn, đảm bảo cô sẽ kiếm nhiều tiền hơn khiêu vũ. Nếu sau này mà có khách ngoại quốc tới, tôi sẽ tìm cô, đám cừu trắng đó cứ xì xà xì xồ, nếu không có phiên dịch thì tôi sẽ sầu não đến chết mất.

Người Tây ở Thượng Hải đông nhất, Trịnh đại ban mặc dù biết một vài câu giao tiếp đơn giản, nhưng cũng không bõ mời phiên dịch. Có những lúc chẳng may gặp phải mấy ông không nói tiếng anh thì hắn chỉ còn biết khoa tay múa chân mà thôi.

Thất Nguyệt thử đàn hai bài, mặc dù không phải là đặc biệt hay nhưng đàn cũng không tệ lắm, dù sao cũng chỉ đánh toàn những bài đơn giản đang thịnh hành chứ cũng chẳng phải là diễn tấu gì phức tạp cả. Nhưng trình độ của cô đã vượt ra khỏi dự kiến của Trinh đại ban rồi, hắn vốn cho rằng chỉ cần biết đánh đã là không tồi rồi, nào ngờ, hắn nghe Thất Nguyệt đàn cảm thấy thật sự rất tốt.

Thất Nguyệt hoàn toàn là dựa vào năng lực đánh đàn mà nguyên chủ để lại cho cô. Để cô giết người còn được, chứ đánh đàn thì hoàn toàn không thuộc chuyên môn của cô. Cô thử thêm vài lần nữa, ngón tay bắt đầu cảm giác đã thuần thục thêm một chút.

Hai tháng đã trôi kể từ ngày Thất Nguyệt đánh đàn, quản lý phát hiện hiệu quả cũng không tệ lắm, rất có tính sáng tạo. Thất Nguyệt mặc đồng phục học sinh, tóc cũng cắt kiểu đang thịnh hành của học sinh ngày nay, khuôn mặt to cỡ bàn tay của cô vô cùng xinh đẹp, tràn đầy nét thanh xuân, khách khứa đều vô cùng yêu thích. Thời đại này, các cô nương xinh đẹp nhiều vô kể, biết đánh đàn cũng không ít, nhưng biết đánh đàn mà còn chịu tới sàn nhảy làm thì lại không có mấy ai. Quản lý dứt khoát sắp xếp Thất Nguyệt đánh đàn, tiền lương tính bằng lương cơ bản của một nhạc sĩ chơi đàn cộng thêm năm đồng mỗi ngày. Như thế là đã kiếm nhiều hơn gấp đôi so với việc Thất Nguyệt khiêu vũ rồi.

Mỗi lần diễn tấu, Thất Nguyệt cũng đều học rất chăm chú, bây giờ cô không cần phải dùng năng lực vốn có của nguyên chủ thì cũng có thể đánh được những bài đơn giản rồi. Cô rất quý trọng mỗi một cơ hội được học tập, bởi vì đây đều là vốn liếng cho cô làm nhiệm vụ để sống sót sau này.

Giờ tan làm lại đến, Thất Nguyệt thu dọn đồ đạc, sau đó chào tạm biệt Anna. Hiện tại, cô đã đánh đàn rồi nên không cần phải khiêu vũ nữa, nên giờ tan làm sớm hơn rất nhiều. Vũ nữ trong phòng khiêu vũ rất ngạc nhiên về việc cô biết đánh đàn, mặc dù miệng nói ra những lời chua xót với cô nhưng trong lòng bọn họ thì lại cực kỳ đố kỵ với cô. Mặc dù có những lúc bị họ bới móc nhưng Thất Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý tới thái độ của bọn họ, khiến họ giống như là đấm quyền vào vải bông vậy, khiêu khích cũng chẳng có ý nghĩa gì.

-Kella!

Thất Nguyệt vừa ra khỏi cửa sàn nhảy thì một bóng người chặn cô lại. Cô định tung nắm đấm theo bản năng nhưng ngay một giây sau đó cô lập tức ngừng lại. Từ nhỏ, Thất Nguyệt đã được huấn luyện nên chiến đấu giờ đã là bản năng của cô, nhưng hiện tại, cô không còn ai để bảo vệ nữa rồi.

Nghĩ tới đây, trên mặt cô thoáng qua nét ảm đảm, huấn luyện nhiều năm như vậy mà thể thuật của cô hoàn toàn bị phế rồi, cô nhất định phải tìm được cơ hội sống lại, sau đó báo thù cho chính mình, cô sẽ hỏi Phong Uyển Uyển, rốt cuộc vì sao lại giết cô, bản thân cô đã làm gì có lỗi với cô ta.

Những ý niệm đó chợt lóe lên, trong mắt cô hiện lên vài tia sát ý, lúc cô ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã không còn biểu cảm gì nữa rồi.

-Kella, đúng là cô rồi, Oh! Thượng Đế của tôi ơi, tôi cứ ngỡ sẽ không gặp lại cô nữa đấy! Thật không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau, cô quả nhiên là thiên sứ của tôi, là món quà của Thượng Đế.

Khuôn mặt James vô cùng mừng rỡ, anh ta nhìn chằm chằm vào Thất Nguyệt, ánh mắt dịu dàng như nước.

- Xin chào! Ngài James.

Đã từng gặp James một lần nên Thất Nguyệt cũng không cần quá mức cảnh giác nữa mà cô chào hỏi một cách khách sáo và lạnh nhạt.

- Tốt quá! Cô vẫn còn nhớ tên của tôi à!

James vui mừng hô lên khiến mọi người đi ngang qua đều chú ý.

-Lúc nãy tôi có thấy cô đánh đàn dương cầm, tôi vốn định đi ra hậu đài tìm cô, nhưng bạn tôi nói làm vậy sẽ khiến cô gặp phiền toái nên tôi đành đợi cô ở ngoài cửa.

James là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, anh ta có một mái tóc màu vàng kim, hơn nữa cách ăn mặc rất lịch lãm. Thất Nguyệt nhìn bên cạnh anh ta, quả nhiên là có một vài người đi theo, họ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.

Xem ra những người này cũng có chút địa vị trong xã hội.

Vậy mà họ còn đứng đây xem James nổi khùng thì gia thế của tên James này cũng không hề đơn giản, Thất Nguyệt không muốn dây dưa với anh ta, cô làm xong nhiệm vụ là phải trở về nên bất luận thế nào, cô cũng đều không muốn giao lưu với người trong nhiệm vụ.

-Xin lỗi, ngài James, không còn sớm nữa, tôi phải về rồi!

Thất Nguyệt mở miệng cáo từ một cách lạnh lùng.

-Tôi có thể đưa tiểu thư về không?

James vội vàng nói.

-Không cần đâu, tôi gọi xe kéo rồi!

Thất Nguyệt phất phất tay, sau đó đi tới nơi đỗ xe.

James cảm thấy chán nản, thiên sứ xinh đẹp lại không thích anh ta, xem ra con đường theo đuổi vừa xa xôi lại vừa khó khăn rồi. Có điều, biết được người trong lòng ở đâu cũng là một chuyện tốt rồi!

Mấy người đi theo James đều là người Trung Quốc, trong đó có một người do dự một chút rồi nói với James:

-Ngài James, ngài có biết tiểu thư lúc nãy làm nghề gì không?

Nói đến người trong lòng, James lập tức trở nên hớn hở:

-Đương nhiên là tôi biết rồi! Cô ấy là là một nghệ sĩ, anh không nghe thấy sao, cô ấy đánh đàn hay biết mấy phải không? Cho dù là người trong đoàn nhạc kịch lớn cũng không đánh hay bằng cô ấy đâu, tôi yêu cô ấy mất rồi!

Những người nói chuyện với anh ta có chút lo lằng, dù có là Tây Phi trong mắt anh thì cũng đừng coi cô ấy là nghệ sĩ chứ? Ba của Janes là một trong những cổ đông lớn của ngân hàng nên James cũng coi như là thiếu đông gia ( những cậu ấm trong nhà giàu có, chủ yếu là chỉ thân phận các cậu ấm trong công ty lớn) của bọn họ. Vì bọn họ muốn tạo mối quan hệ thân thiết với vị thiếu đông gia này nên mới đưa anh ta tới sàn nhảy. Ai mà biết tên gia hỏa này lại nhìn trúng một vũ nữ, hơn nữa bộ dạng có vẻ rất nghiêm túc, lỡ ba anh ta biết được bọn họ đưa anh ta tới đây thì e rằng sẽ mất việc như chơi. Trong suy nghĩ của bọn họ, mặc dù hiện tại đã là thời dân quốc rồi nhưng một gia đình giàu có mà lại nhận một vũ nữ làm con dâu thì quả là một chuyện đồi bại phong tục.

Vì công việc của bản thân nên dù bọn họ có đắc tội với thiếu đông gia thì cũng phải giải thích rõ ràng về tính chất công việc của người con gái trong lòng ngài James cho anh ta hiểu mới được.

Mấy người móc hết ruột gan để nói cho James hiểu về chuyện nghề vũ nữ là làm gì, thậm chí còn nói cho anh ta biết vũ nữ là người ngủ với khách, giải thích rõ ràng rằng thường thì gia cảnh của những người làm vũ nữ đều rất khó khăn.

Nhưng nào ngờ, bọn họ càng nói thì James là càng kích động kiểu “Oh. Thượng Đế ơi! Thiên sứ của tôi vừa biết đánh đàn, lại còn biết khiêu vũ, cô ấy đúng là quá hoàn mỹ”.

Mấy người đứng ngây ra như có một đàn quạ bay qua đầu mình. Đây chính là trọng điểm à? Điều bọn tôi nói không phải là cô ta biết kiêu vũ mà chính là cô ta làm nghề vũ nữ, vũ nữ á!

Sau đó, họ nghe James tiếp tục nói:

-Không ngờ cuộc sống của cô ấy lại khó khăn đến vậy…

Mắt mấy người lóe lên, đúng rồi, đúng rồi, nên cô ấy không xứng đôi với đại thiếu gia như ngài đâu.

Nhưng câu sau của anh ta lại khiến bọn họ phụn ra một búng máu:

-Cô ấy cần tôi, tôi sẽ là kỵ sĩ của cô ấy. Tôi sẽ bảo vệ, chăm sóc, vĩnh viễn che chở cho cô ấy!

James khẳng định chắc chắn rằng anh ta và Kella gặp nhau là ý chỉ của Thượng Đế, để anh ta giúp đỡ cô gái xinh đẹp, lương thiện, đáng thương thoát khỏi bể khổ và ở bên anh ta mãi mãi.

Mấy người mặt mày ủ rũ đi phía sau anh ta thì nghĩ: bây giờ kinh tế đang khó khăn, bọn họ muốn tìm một công việc ở một ngân hàng như thế này là không có khả năng, lỡ mà bọn họ thất nghiệp thì phải làm sao đây?

Còn Thất Nguyệt đang ngồi trên xe kéo thì lại nghĩ, mấy mục tiêu nhiệm vụ ở nhà cần phải bắt đầu tiến hành rồi.

Bạn đang đọc Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn của Khoái Nhạc Tiểu Vu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thaiamtinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.