Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21-22

Phiên bản Dịch · 3209 chữ

Chương 21

Vì người nhận điện là Lã Vọng Thú, Mặc Duy Chính mới chịu thôi, chỉ không hiểu sao trong lòng vô cùng khó chịu, loại khó chịu này tuyệt đối không giống như khi bị Tiểu Bạch nện cả chồng sách lên đầu, cũng không giống như mỗi buổi trưa thấy bạn xem GV, lại càng không giống như khi bạn đem ảnh hắn phát tán lung tung, mà là giống… loại khó chịu khi vì “người ta” mở cửa lại bị “người ta” xem như bồn cầu!

Cùng Hoàng sóng thần bàn hợp đồng, Mặc Duy Chính tuy không đến nỗi thất thần mất hồn mất vía nhưng cũng không sao tập trung nổi. Nhân lúc Hoàng sóng thần bận nói chuyện với Chu quản lí, người nào đó liền nhịn không nổi lấy di động ra, tay cứ chần chừ luẩn quẩn quanh nút xanh mãi, lòng cũng rối như tơ. Tới nhà Lã quản lí làm cái gì chứ? Một lời từng nghe Tiểu Hòa nói qua đột nhiên lóe lên như chớp,

“Một nam nhân đưa một nữ nhân về nhà có thể làm rất, rất nhiều chuyện…”

Ngón tay Mặc Duy Chính ngừng lại, khóe miệng khẽ giật, đồ ngốc kia… Thấy bạn thì ngại phiền, không thấy thì hốt hoảng! Có điều … còn vài ngày nữa là hết tháng, chờ trợ lý thứ kia quay về thì cho bạn cuốn xéo, không gặp nữa là an chuyện.

Nhưng Mặc Duy Chính nghĩ dễ nói dễ, bắt tay vào làm mới thấy không dễ, tới buổi chiều thực sự không ghìm được nữa, lại phải gọi tới cho Lã Vọng Thú đang bận tiếp chuyện Tiểu Bạch.

“Lã quản lí phải không?” Mặc Duy Chính ngữ khí bình tĩnh, không chút gợn sóng.

“Đúng vậy. Là Mặc tổng tài sao?” Lã Vọng Thú vừa trò chuyện với Tiểu Bạch, thanh âm không giấu được vui vẻ.

Mặc Duy Chính đương nhiên nghe ra ngữ điệu “tung tăng” của đối phương, lập tức biến sắc, “Chu tiểu thư… vẫn ở đó?”

“Phải.” Lã Vọng Thú làm khẩu hình phát âm hai chữ “Tổng tài”, nói tiếp, “Cô ấy với em tôi hợp tính, đang định buổi tối cùng đi ăn đấy.”

Tiểu Bạch vừa nghe là tổng tài toàn thân chấn động, cả buổi hắn không gọi lại cứ ngỡ đã hết giận, ai ngờ lại chuyển hướng nhắm vào tiểu thụ, bạn đành chỉ biết dỏng tai heo lên nghe lỏm.

“Hai người? Cùng ăn?” Thanh âm của Mặc Duy Chính nhâng lên quãng tám, cặp mày nhíu lại thành một đường, “Tôi còn đang định mời anh tối nay đi ăn bàn chuyện hợp đồng.” Tận lực tỏ ra như không, Mặc Duy Chính phải cố gắng tự kiềm chế.

“A…” Lã Vọng Thú hơi dài giọng, “Vậy thật đáng tiếc rồi, hẹn anh ngày mai vậy.”

“Ai…” Mặc Duy Chính cứ thế bị người ta kiên quyết cự tuyệt còn biết nói gì, ậm ừ hồi lâu đành treo máy, sắc mặt vô cùng quẫn bách.

Đợi tiểu thụ nghe xong, Lã Vọng Nguyệt lập tức hỏi, “Là đế… à quên, tổng tài kia sao?”

Tiểu Bạch khẩn trương hỏi, “Tổng tài nói gì vậy?”

“Anh ta hẹn bàn việc nhưng tôi nói phải đưa Chu tiểu thư đi ăn mất rồi.” Lã Vọng Thú cười đáp, nâng tách trà lên ưu nhã nhấp một ngụm.

“Ai… !” Tiếng kêu ai oán này không phải của Tiểu Bạch , chính xuất phát từ miệng Lã Vọng Nguyệt, “Anh thật quá đáng!”

“Hả?” Lã Vọng Thú ngạc nhiên hỏi.

“Anh phải để tổng tài ăn chung với chúng ta mới đúng!” Lã Vọng Nguyệt nói, “Em nói chuyện với Tiểu Bạch, hai người cứ bàn việc có hơn không!”

“Nhưng thế thì hơi bất tiện.” Tiểu thụ cười nói.

“Chỗ nào bất tiện!” Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Nguyệt đồng thời “phát loa”, bốn mắt nhìn nhau, tác hợp công thụ có phân biệt thời gian địa điểm bao giờ!

Lã Vọng Thú khẽ mím môi, “Vậy… để tôi đi hẹn lại…”

“Tổng tài…” Tiểu Bạch thấy Mặc Duy Chính bước vào phòng bèn kêu nhỏ một tiếng.

Ánh mắt Mặc Duy Chính như đao cắt ngọt qua mặt Tiểu Bạch, ngồi xuống chào hỏi Lã Vọng Thú rồi bắt chuyện với Lã Vọng Nguyệt. Lã Vọng Nguyệt kề tai Tiểu Bạch thì thầm, “Vị công này khí thế mạnh mẽ quá, ta sợ không chơi được.”

“Không mạnh sao thành đế vương công!” Gan của Tiểu Bạch quả nhiên càng ngày càng lớn, mới chọc giận tổng tài còn dám hiên ngang nói vậy.

“Ừm…” Lã Vọng Nguyệt gật đầu tán thành, “Quả là một lời đủ vén mây mờ!”

Rượu vốn không quấn người, người tự say, sắc chẳng mê người, người tự đắm.(1)

Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Nguyệt nhìn hai người đối diện đến không biết trời trăng gì, nói trắng ra là các bạn ý dâm không biết ngừng , công thụ không chê ít. Với đồng chí chung vai gánh vác nhiệm vụ bẻ cong tổng tài như Lã Vọng Nguyệt, Tiểu Bạch không tiếc dâng tin mật, “Ngươi biết không, trong công ty của tiểu thụ có một Hoàng sóng thần đấy…”

“Hm?” Lã Vọng Nguyệt hỏi, “Hoàng quản lí?”

“Phải phải…” Tiểu Bạch gật đầu, “Là cô ta… cùng tổng tài xem mắt rồi.”

“Có thành không?” Lã Vọng Nguyệt hỏi.

“Ta nghĩ là không thành, tổng tài sau đó cũng không thấy hẹn hò ăn riêng gì với cô ta cả.” Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lát, “Có điều cô ta vẫn cực kỳ ân cần quan tâm tới tổng tài.”

“Ừm…” Lã Vọng Nguyệt vuốt cằm “Cô ta không đáng ngại, sau này cứ để ta đối phó, vẫn còn vấn đề khác quan trọng hơn!”

“Là vấn đề gì…” Tiểu Bạch khiêm tốn học hỏi.

“Ý ngươi muốn biến bọn họ thành BI không tệ, vấn đề là bọn họ thành GAY rồi lại không thích chúng ta thì chẳng phải hỏng bét!” Bạn Nguyệt nhắc nhở, “Vì vậy phải vừa bồi dưỡng gian tình hai bên, vừa bồi dưỡng thân tình giữa chúng ta với bọn họ, để họ có gì ghi nhớ sau này còn báo đáp hai ta nữa .”

Tiểu Bạch nghiêm túc tiếp thu giáo huấn, “Thật là nghe ngươi nói một câu, bằng xem mười GV !”

“Sau này, ta sẽ thường xuyên trước mặt anh nói tốt cho ngươi vài câu, ngươi cũng đừng quên trước mặt tổng tài nhắc tới ta đấy.” Lã Vọng Nguyệt dốc lòng đốc thúc, Tiểu Bạch gật đầu, “Đôi bên cùng có lợi, đây là nguyên tắc ngoại giao căn bản mà!”

Mặc Duy Chính dù đang nói với Lã Vọng Thú, nhưng ánh mắt lại như tiếng rên của tiểu thụ trong GV – yếu ớt lại không nhịn được… chầm chậm lặng lẽ hướng về phía Tiểu Bạch, xoay vài giây lại nhẹ nhàng quay về, chỉ không may bị Lã Vọng Nguyệt mắt sắc kinh người phát hiện, bèn khẽ giật Tiểu Bạch bên cạnh đang ăn như rồng như hổ.

“Hả?” Tiểu Bạch đương chìm trong hạnh phúc ăn uống, không biết có phải vì gần đây RP (nhân phẩm) tốt, mỗi ngày đều có ăn không cần đi xin, cả tiểu thụ cũng đối đãi bạn cực kỳ tốt.

“Ngươi nói xem tổng tài đang nhìn ai?” Lã Vọng Nguyệt hỏi, chăm chú đánh giá cân nhắc ánh nhìn kỳ lạ của tổng tài với Tiểu Bạch.

“Chắc chắn là nhìn anh trai ngươi rồi.” Tiểu Bạch không cả ngẩng đầu, chỉ tiện tay nắm một cái đùi gà chuẩn bị tấn công.

“Thật sao… Ta lại cứ thấy là đang nhìn ngươi.” Lã Vọng Nguyệt nói thẳng.

Đùi gà gặm phân nửa trong tay Tiểu Bạch lập tức rớt xuống, “Không… Đúng thật.” Lẽ nào tổng tài còn ghi hận? Sao lại nhìn bạn chứ, ai… Tiểu Bạch ngó một đống xương chồng chất trước mặt, tổng tài nhất định là trách bạn ăn nhiều như heo, làm hắn mất mặt, Tiểu Bạch tê cả người, lưu luyến buông đùi gà chùi chùi miệng, “Ta no rồi…”

“Chẳng phải đang ăn rất hăng sao?” Lã Vọng Nguyệt lấy làm lạ hỏi.

“Ta… tự nhiên thấy no.” Tiểu Bạch cắn cắn môi, chăm chú nhìn Mặc Duy Chính phía bên kia, tổng tài, tôi ăn no rồi, tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt.

Mặc Duy Chính lạ lùng nhìn ánh mắt thành khẩn không gì sánh được của Tiểu Bạch, bạn có ý gì đây, mắt trừng lớn như vậy, lẽ nào là ăn không vào? Mặc Duy Chính khẽ quét mắt qua bàn, đồ ăn nào gần Tiểu Bạch cơ bản đều bị tiêu diệt sạch, cứ lẽ thường mà xét không phải đói bụng, vậy còn chẳng phải…

Mặc Duy Chính hiểu ra hít một hơi, nghiêm túc nói với Tiểu Bạch, “Nhà vệ sinh ra cửa rẽ trái.”


Chú thích:

(1) Gốc là “ Tửu bất túy nhân nhân tự túy, sắc bất mê nhân nhân tự mê” : Rượu không tự nhiên làm người say mà người tự say vì rượu, sắc không tự nhiên mê hoặc người mà người tự đắm chìm vì sắc .

Chương 22

Tổng công đã có lời, ai dám nói một chữ không?

Tiểu Bạch thủy chung không rõ vì sao ánh mắt biểu thị trung thành tột độ của bạn lại bị Mặc Duy Chính hiểu thành muốn đi vệ sinh, có điều… nói cũng nói rồi, để tránh cho tổng tài khó xử, Tiểu Bạch chỉ đành dứt khoát gật đầu, “Tổng tài anh đúng là hiểu tôi!” Nói xong ưỡn ngực thẳng lưng nhằm hướng WC mà tiến.

Nếu đã quyết đem tổng tài trao đổi với Lã Vọng Nguyệt, thì đây chính là chút săn sóc ấm áp cuối cùng Tiểu Bạch dành cho tổng tài, thể hiện trực tiếp bằng cách tổng tài nói gì bạn làm nấy.

Thấy Tiểu Bạch thực sự đi WC, Mặc Duy Chính hơi có chút dương dương đắc ý vì khả năng “thấu hiểu” của bản thân, bỗng nghe di động vang lên, bước ra ngoài nghe mới hay chính là cô trợ lý nằm viện kia.

“Có chuyện gì sao?” Mặc Duy Chính hỏi luôn.

“Tổng tài… Hôm nay tôi xuất viện rồi, ở nhà nghỉ ngơi hai ba ngày là đi làm được.”

Một lời vừa nói, Mặc Duy Chính cả kinh, bản thân khi trước cũng chỉ mong trợ lý mau mau chóng chóng trở về, nhưng giờ chính tai nghe thấy lại có chút sửng sốt, “A… Cô xuất viện là tốt rồi…”

Vốn cũng không có nhu cầu “giải quyết”, Tiểu Bạch dạo lướt qua nhà vệ sinh một vòng rồi quay lại , đang định về phòng chợt nghe thanh âm của Mặc Duy Chính, xuất viện? Tiểu Bạch rón rén núp vào góc tường dỏng tai nghe trộm, tin tức gì cũng phải biết còn cập nhật cho Nữ Vương Nguyệt.

“Vậy tổng tài xem tôi lúc nào đi làm được?”

“Chuyện này, Vương trợ lý …” Mặc Duy Chính quả thực không biết nói sao cho phải.

Vương trợ lý? Tiểu Bạch sửng sốt, chẳng phải là trợ lý “gốc” của Mặc Duy Chính sao? Người nằm viện kia không lẽ sắp trở về?

Xong! Tiểu Bạch lập tức nghe một hồi chuông báo nguy, bạn sắp bị quét khỏi cửa đến nơi rồi!

Mặc Duy Chính ngẫm nghĩ một lát đáp, “Vậy cô… thứ hai tuần sau đi làm nhé.”

Tiểu Bạch bèn tự chỉnh lại, không phải là “sắp”, mà là “đã”…

Đợi Mặc Duy Chính vào phòng, Tiểu Bạch cách một hồi lâu mới nối gót, len lén liếc mắt nhìn hắn, tháng sau phải đi đâu sống đây?

Bữa cơm này với Tiểu Bạch mà nói là cơm miễn phí khó ăn nhất xưa nay, sớm biết rằng tổng tài tuyệt tình bạn đã không thèm giữ mặt mũi cho hắn, ăn càng nhiều càng tốt, đáng tiếc giờ tâm trạng ăn uống cũng chẳng còn, tinh thần sa sút tới cực độ.

Sáng hôm sau Tiểu Bạch đi làm thấp thỏm chờ nghe Mặc Duy Chính bảo bạn cuốn gói, nhưng hết cả một buổi sáng, hắn vẫn không đả động gì.

Tiểu Bạch ngồi trong canteen ăn mì, lòng đầy căm giận bất bình, tổng tài quả nhiên đê tiện vô sỉ, không có cả ý tứ xoa dịu cho bạn, chắc chắn định một câu là tống bạn đi, nếu không phải nghe lỏm được e là chỉ ngây ngốc chờ bị đá cái vèo, đến cơ hội chuẩn bị tinh thần cũng không có.

Tiểu Bạch quyết định có trắc trở tìm đồng minh, lập tức gọi ngay cho Lã Vọng Nguyệt.

“A… Sao có thể!” Lã Vọng Nguyệt lớn tiếng mắng, “Gã này thật quá đáng, có điều quả là rất hợp với phong cách tổng công nhỉ.”

“Ta phải làm sao đây?” Tiểu Bạch nhai mì nói, “Đừng nói làm tay trong, cả việc còn không có.”

“Không sao.” Lã Vọng Nguyệt đáp, “Ngươi tới công ty ta làm, ta nói với anh một tiếng, cho ngươi làm trợ lý là được.”

“A?” Tiểu Bạch lập tức đầy lòng hổ thẹn, “Ngươi sắp xếp cho ta với tiểu thụ, còn ngươi làm sao bây giờ?”

Lã Vọng Nguyệt bên kia dường như chẳng chút hề hấn, “Gần đây hai công ty hợp tác, ngươi theo anh trai ta đi bàn việc, chẳng phải vẫn gặp được hắn sao, này gọi là tình nghĩa không còn buôn bán còn!”

“A..” Tiểu Bạch nghe chăm chú đến nỗi đũa cũng tuột khỏi tay, “Vậy thì thật quá tốt, không biết tiểu thụ…”

“Ngươi cứ yên chí.” Lã Vọng Nguyệt nói như đinh đóng cột, “Ta còn không trị được hắn chắc!”

Lã Vọng Nguyệt đã đảm bảo, Tiểu Bạch lập tức lòng xuân phơi phới, sức lực tràn trề, cũng không thèm để ý Mặc Duy Chính không chịu mở miệng với bạn, chỉ coi hắn như không khí, một lòng mong chờ được cùng tiểu thụ bồi dưỡng gian tình.

Mặc Duy Chính nhìn Tiểu Bạch cả buổi chiều đắc ý dào dạt, gõ chữ lại hưng phấn ngâm nga hát hò, rõ ràng sáng nay còn ủ rũ, lúc đưa văn kiện cho Tiểu Bạch không nhịn được hỏi một câu chua chát, “Chuyện gì mà vui vẻ thế?”

“Đương nhiên là liên quan đến Lã quản lí anh tuấn đáng mến rồi .” Tiểu Bạch không chút giấu diếm đáp, hướng về phía Mặc Duy Chính tuyên chiến, anh khinh tôi, tôi vẫn còn người khác quan tâm để mắt!

Vừa nghe một câu, chua chát cũng lập tức chuyển thành cay nóng hừng hực, “Hắn? Liên quan hắn chuyện gì?”

“Tổng tài…” Tiểu Bạch nhận văn kiện đứng dậy đáp, “Đó là việc riêng của tôi.” Nói xong liền phải đi chuyển văn kiện rồi!

Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy thật quá hãnh diện vì bản thân, oán khí tích tụ xưa nay phóng ra bằng sạch, cả bước đi cũng thấy nhẹ nhàng, thiếu điều mọc cánh bay lên trời thành tiên heo mà thôi.

Ngược lại, tâm tình của Mặc Duy Chính không chút gì lạc quan như vậy, Tiểu Bạch cùng Lã quản lí? Mặc dù lòng hắn tò mò đến hệt như một đám bọt khí nối đuôi nhau nổi lên, nhưng cũng đành nghẹn ở trong lòng, sốt ruột cỡ nào cũng đâu thể gọi hỏi Lã quản lí được.

Dù sao đường nào cũng dẫn đến La Mã (1), Mặc Duy Chính quyết định tới chỗ Cố Nhã bóng gió xa gần, vừa tan sở lập tức một mình đến Bloody Mary. .

Uống hết một ly đắn đo hồi lâu hắn mới mở miệng hỏi Tiểu Hòa, “Người làm trong quán không nhiều lắm nhỉ…”

“Vẫn ổn mà.” Tiểu Hòa quét mắt nhìn quanh.

“Ưm…” Mặc Duy Chính lại cạn thêm một ly, “Ta thấy hơi thiếu, sao Cố Nhã không tới giúp?” Nói gần nói xa, chẳng qua muốn hỏi Cố Nhã ở nơi nào.

“Cô ấy ấy à…” Tiểu Hòa cười nói, “Chỉ nằm dài ở nhà là giỏi thôi.”

“Ở nhà sao…” Mặc Duy Chính đụng phải tường, đành cúi đầu uống rượu.

Tiểu Hòa nói, “Trợ lý kia của ngươi chắc cũng phải xuất viện rồi nhỉ?”

“Đúng vậy.” Mặc Duy Chính đáp, “Hôm qua gọi điện cho ta, ta đã nói thứ hai tuần sau đi làm rồi.”

“Vậy Tiểu Bạch ngươi định thế nào?” Tiểu Hòa hỏi thẳng, hôm nay nghe Cố Nhã nói Tiểu Bạch đêm qua gọi điện “tả oán”, không biết phải đi đâu làm, quyết đinh làm người tốt hỏi giúp bạn một câu.

Mặc Duy Chính trầm mặc hồi lâu, “Ta cũng không biết…”

“Cho cô ấy về nhà?” Tiểu Hòa hỏi.

Bản thân Mặc Duy Chính cũng bối rối, nói ra thì Tiểu Bạch làm trợ lý không đủ tiêu chuẩn, hắn cũng cần trợ lý kia hỗ trợ, nhưng lại không biết sắp xếp cho bạn thế nào, kết quả cả một ngày loay hoay không biết mở miệng nói gì với Tiểu Bạch. Vất vả mãi mới hỏi một câu, ai ngờ bạn lại nói toạc ra bạn có dính dáng với Lã quản lí?

Thấy hắn không nói một lời, Tiểu Hòa lên tiếng, “Hay để cô ấy về chỗ cũ làm?”

“Không được!” Mặc Duy Chính kiên quyết đáp, ra khỏi tầm mắt của hắn ai biết bạn lại làm ra chuyện long trời lở đất gì chứ!

“Vậy cùng làm trợ lý cũng được.” Tiểu Hòa thoải mái nói.

“Nhưng…” Mặc Duy Chính chần chừ, ” Trợ lý của ta vốn là một người phụ trách nội vụ công ty, một người chuyên xử lý chuyện hợp tác với công ty khác, sau khi trợ lý phụ trách ngoại vụ ra đi, ta đã tìm được người làm thay, giờ trợ lý nội vụ đương nhiên quay về xử lý nội vụ, nhưng Chu Tiểu Bạch quả thực không thể đảm nhận việc xử lý ngoại vụ được…”

“Cứ theo lời ngươi Tiểu Bạch kì này phải đi là chắc rồi?” Tiểu Hòa rót cho hắn đầy một ly hỏi.

“Có lẽ vậy.” Mặc Duy Chính nâng ly uống cạn.

“Lòng một đằng nói một nẻo đây…” Nhìn theo bóng hắn bước ra ngoài, Tiểu Hòa mỉm cười lẩm bẩm.


Chú thích :

(1) Mọi con đường đều dẫn tới La Mã : ý chỉ “có rất hiều cách khác nhau để đạt tới cùng một mục đích”, nguyên nghĩa là câu thành ngữ tiếng Anh “All roads lead to Rome”, xuất phát từ việc đế chế La Mã cổ đại đã từng cho làm 50 000 dặm đường cùng một điểm xuất phát là đài tưởng niệm Milliarium Aureum do Hoàng đế Caesar Augustus xây dựng vào khoảng năm 20 trước CN.

Bạn đang đọc Kế hoạch hủ nữ : Bẻ thẳng thành cong của Trừu phong đích Mạc Hề
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.