Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23

Phiên bản Dịch · 989 chữ

Sophie nhảy ra khỏi ghế vừa lúc Josh bấm nút mở cửa và lao ra khỏi chiếc Thunderbird màu đỏ. Tay Aoife để trên vai, hơi siết lại một cách duyên dáng, nhưng lời cảnh báo thì đã quá rõ: Cô sẽ không di chuyển. Perenelle bước ra từ sau xe và Nicholas chầm chậm bấm nút mở cửa ở ghế sau. Phải mất vài giây ông mới đứng thẳng lên được.

Niten xuất hiện cạnh Aoife cùng hai thanh kiếm Nhật, một thanh dài và một thanh ngắn, cầm trên tay. “Bình tĩnh nào,” ông ta nói khẽ, và Sophie không biết liệu ông đang nói chuyện với mình hay với Aoife.

“Sophie, chị không sao chứ?” Josh bước tới, nhưng Nicholas chộp lấy cánh tay và dừng cậu lại.

“Chị không sao,” Sophie đáp, giọng cô bé vọng lại trên mặt nước. Cái bến hơi cao hơn so với con thuyền, và Sophie đang ở vị trí ngang với em trai mình, nhưng họ cách nhau đến 10 feet. Không thèm quay đầu lại, cô bé nói: “Tôi đã nói nó sẽ tìm ra tôi mà.”

“Cậu bé thật đáng kinh ngạc.” Aoife lẩm bẩm, rồi cao giọng. “Làm sao cậu tìm ra ta?” Cô nói lớn, ngụ ý hỏi Josh, nhưng Perenelle lại là người trả lời. Bà đang rảo bước cùng chồng và tới gần mép bến tàu.

“Cô có vài người bạn ở Mỹ, Aoife,” Nữ phù thủy nói. “Và ít hơn số đấy vẫn ở trong thành phố này. Cô không có nơi nào để tới… ngoại trừ vị Kiếm sĩ đây, tất nhiên rồi.” Bà hơi cúi mình trước người đàn ông Nhật Bản, hai tay chắp chéo trước đùi.

“Nữ phù thủy,” ông ta xác nhận. “Tôi từng nghe nhiều về bà, và cả chồng bà nữa.” Ông đáp lễ, cúi đầu, dù đôi mắt ông không hề rời Perenelle.

“Chúng tôi đã gọi tới lò võ của ông và được biết ông không dạy lớp sáng nay. Rồi chúng tôi lái qua nhà ông: ngay lúc thấy tờ báo vẫn còn nằm trên đường lái xe vào nhà, tôi biết ông không hề có mặt ở đó.”

“Bà có địa chỉ nhà tôi sao?” Niten đề phòng.

“Tôi biết những gì cần phải biết về ông, Kiếm sĩ.”

“Làm sao bà biết tôi ở đây?” ông tiếp.

“Ông thường đến đây vào cuối tuần để sửa chữa con tàu.”

“Sao bà lại biết?” Niten hỏi.

Perenelle chỉ mỉm cười, không trả lời.

“Tôi không hề nhận ra mình lại có thói quen thường lệ đến vậy.” Niten lại cúi đầu. “Với một chiến binh không có gì nguy hiểm hơn chuyện này. Mà tôi cũng không nhận ra mình bị theo dõi đấy.” Ông nói thêm.

“Không phải trinh sát nào của tôi cũng là người cả đâu.” Nữ phù thủy đáp.

“Dù là thế; lẽ ra tôi phải biết được chúng. Có lẽ tuổi già đã làm tôi trở nên lười biếng mất rồi.”

“Và chúng ta đều biết điều đó nguy hiểm nhường nào, đúng không?” Perenelle hỏi. “Sự lười biếng có thể giết chết cả chiến binh hùng mạnh nhất.”

“Bà sẽ không thể theo đuôi tôi được nữa đâu.” Kiếm sĩ đáp, đầu hơi nghiêng, nở một nụ cười nhạt trên đôi môi mỏng.

“Tôi biết.”

“Tại sao bà lại cho tôi biết chuyện này?” Niten thắc mắc.

“Nicholas và tôi định bụng sẽ theo dõi nhất cử nhất động của ông, một khi chúng tôi biết chắc ông không muốn hại chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không làm hại ông. Nhưng những gì chúng tôi làm, kẻ khác cũng làm được… mà ông và những thanh kiếm huyền thoại của mình là một cái giá hời đấy.”

“Chuyện thật là cảm động.” Aoife cắt ngang một cách thô lỗ, “nhưng chính xác thì bà muốn gì?”

“Chúng tôi đến đây vì cô bé… và để nói chuyện.” Nicholas trả lời.

“Nếu ta từ chối?” Aoife cao ngạo.

Nicholas thở dài. “Hôm nay không phải ngày tốt của tôi, còn Perenelle cũng không vui vẻ gì. Giờ, cô thật sự muốn chọc tức chúng tôi chăng?”

“Ông không làm tôi sợ đâu, Nhà giả kim à,” Aoife gầm gừ.

“Có đấy,” Nicholas thầm thì. “Và Perenelle sẽ làm cô phải kinh hãi.”

“Ta nên nghe họ nói.” Đột nhiên Niten lên tiếng. “Vừa mới đây thôi, cô còn muốn nói chuyện với họ cơ mà.” Ông nhắc Aoife.

“Đúng vậy, nhưng không phải ở đây và không phải bây giờ.”

“Hãy nói chuyện với họ đi.” Sophie nói.

“Im ngay.”

Sophie đi vòng quanh Aoife. “Đừng bao giờ nói chuyện với tôi như thế lần nữa.” Cô bé đáp, đột nhiên cảm thấy nổi nóng. Cô ghét – cực kì ghét – bị người lớn gạt ra.

Aoife nhìn Sophie ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nói gì thì Niten đã tới mạn tàu và nhìn Nhà giả kim cùng Nữ phù thủy. “Hứa với tôi đây không phải trò lừa bịp.”

“Tôi hứa.” Nicholas nói.

“Cả tôi nữa,” Perenelle nói.

Cánh tay Niten di chuyển kiếm biến mất trong lớp bao ông đeo ở ngang hông. “Mời lên tàu”. Ông nói. “Cứ tự nhiên nhé.”

“Này…,” Aoife nói.

“Đây là tàu của tôi.” Niten nhắc nhở. “Và dù nhà Flamel có nhiều chuyện rắc rối, tôi tin họ sẽ giữ lời hứa của mình.”

“Nói điều đó với những người bị họ phản bội và tiêu diệt ấy.” Aoife lầm bầm nhưng vẫn lùi ra sau, nhường chỗ cho Nicholas, Perenelle và Josh lên tàu.

“Cô cần phải học cách tin tưởng một chút nữa,” Kiếm sĩ nói.

“Còn anh cần phải học cách tin tưởng đúng người đi.” Aoife ngắt. “Đây không phải loại người ta tin được đâu.”

“Em gái cô yêu quý và tin họ.”

Aoife nhếch mép. “Tôi không phải nó.”

Bạn đang đọc Kẻ Chiêu Hồn ( The Necromancer ) của Michael Scott
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Teru
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.