Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức Tỉnh

Tiểu thuyết gốc · 3202 chữ

Sau ba ngày kể từ lúc Sang và Linh bị bắt, cả hai đã bị đưa đi thí nghiệm không biết bao nhiêu lần. Cơ thể của hai người đã bắt đầu có những hiện tượng lạ, ban đầu là nóng lạnh thất thường, theo sau đó là những cơn đau đầu dữ dội. Những hiện tượng đấy cứ lập đi lập lại, bản thân Sang là con trai nên khả năng chịu đựng vẫn tốt hơn Linh. Cô ấy có vẻ xuống sức hơn cậu rất nhiều, nhưng cậu cũng không thể làm gì vì đây là tác dụng phụ của những việc thí nghiệm kia, cậu không thể nào chống lại việc thí nghiệm đó. Lúc này Sang đang ngồi trong phòng của mình và đang suy ngẫm lại, theo như những gì mà cậu điều tra được trong ba ngày nay ở đây, thì trong cơ sở này được chia ra làm ba khu chính.

[--Khu vực cấm, đây là khu vực mà những tên nhà khoa học trú ngụ, mọi hoạt động nghỉ ngơi và sinh hoạt thực hiện ở khu vực này.

Khu thí nghiệm, như cái tên của nó đây là nơi tổ chức các cuộc thí nghiệm lên những đứa trẻ.

Khu tự do, nó bao gồm cả các phòng giam và những phòng tự do đặc biệt khác như thư viện, phòng ăn, phòng tập luyện, phòng tắm chung,… những đứa trẻ bị bắt có thể tự do ở khu vực này. Ở đây không có một điều luật gì, bọn trẻ có thể làm bất cứ điều gì mà chúng muốn, miễn là không gây hại gì cho tổ chức thì chúng có thể làm gì tùy thích. Chúng có thể làm được những điều trên khi đến “giờ tự do”, có ba “giờ tự do” trong một ngày, mỗi lần có thời gian là hai tiếng. Lần đầu là lúc 10 giờ sáng, tiếp theo là 3 giờ chiều và cuối cùng là 6 giờ tối.

Từ chiếc loa phát thanh, thông báo giờ tự do đã được vang lên, tất cả các cửa phòng đều được mở khóa, Sang đi qua phòng của Linh, cô bé vẫn chưa đi được vì tác dụng phụ của cuộc thí nghiệm. Linh định bước xuống giường nhưng không được, cô bé xém ngã nhưng Sang đã kịp đỡ cô. Cậu đặt Linh nằm xuống và ngồi kế bên--]

- Đừng cố quá…cậu cứ nằm đấy đi… - Linh gật đầu nhẹ, Sang đứng lên và đi lấy một ít nước.

- Người cậu đang nóng lắm đúng không…cậu uống chút nước đi, để nó hạ nhiệt lại một chút… - Linh uống xong thì đưa cái cốc cho Sang, cậu cấm lấy chiếc cốc và đem đặt lên kệ như cũ.

- Tớ thấy……hơi đói…

- Ờ…đúng rồi, tui cũng chưa ăn gì… cũng 10 giờ rồi mà nhỉ… mình đi ăn đi, à mà cậu đi được không đấy? hay để tui mang đồ ăn lên cho… - Linh lắc đầu rồi đứng dậy.

- Không sao đâu…tớ đi được, tớ cảm thấy đỡ hơn ban nãy rồi…

- Nếu cậu đã nói vậy…

Cả hai tiến đến phòng ăn, Sang lấy một phần cơm cà ri và một phần cháo ngũ cốc, Cậu mang đến bàn mà Linh đang ngồi đợi.

- Đây này…cháo ngũ cốc đấy, nó khá tốt cho những người bị suy nhược cơ thể…sách nó nói thế, còn thật hay không thì tui không biết…

- Ơ? cậu nói thế thì ai dám ăn nữa, thật là…mà cậu có đọc sách sao?

- Ờ, tại mấy bữa nay tui có ra vào thư viện ấy mà…mà thôi ăn đi, không đồ ăn nguội hết! - Hai người bắt đầu ăn, được một lúc thì bỗng nhiên có tiếng động lớn phát ra ở bàn ăn phía bên kia.

- Tao kêu mày đem đồ ăn chứ đéo có kêu mày đi lấy mấy cái này đâu hả?! (Tiếng Trung Quốc)

Một tên nhóc khá to con tầm khoảng 14 tuổi đã đẩy một đứa nhóc khác nhỏ hơn nó ngã vào bàn ăn và gây ra tiếng động lớn ban nãy, Sang nghe thấy được cuộc trò chuyện. Ban đầu cậu không hiểu được những người đó đang nói gì nhưng sau một lúc, cậu dần dần hiểu được những câu nói trong nhóm đó.

- Ơ? sao mình…?

- Sao vậy Sang? Cậu không khỏe hả?

- Hả?? sao tui lại để một người đang bị bệnh hỏi mình có sao vậy trời…tui không sao, đang tự hỏi một vài điều thôi…MÀ ẤY, TRỜI ĐÁNH TRÁNH BỮA ĂN, ĐỪNG CÓ LÀM ỒN ÀO TRONG NƠI MÀ NGƯỜI KHÁC DÙNG BỮA CHỨ! - Câu nói lớn đó của cậu đã gây sự chú ý từ phía ồn ào kia.

- Hả?

Tên to con đấy tiến lại gần, hắn đưa mặt lại gần Sang nhìn quanh cậu một lúc thì hắn để ý đến số hiệu chiếc thẻ được đeo trên vòng cổ của cậu.

- Hử? Số 1 luôn à à…nhìn gớm nhỉ!

Hắn ta vừa nói vừa vỗ vào lưng cậu, đột nhiên hắn cười nhếch mép, hắn lôi từ phía sau chai thủy tinh đã giấu chuẩn bị đánh vào đầu Sang. Nhưng đột nhiên hắn ta bị đánh bay đi, khi mà hắn hoàn hồn lại thì đã thấy mình đã bay ra cách chỗ vừa đứng 5 mét, Sang nhìn vào tay mình mà tự hỏi.

- Cái…quái? Mình chỉ định đánh gục hắn thôi mà…sao lại…? - Cậu nghĩ thầm “Vậy ra đây là kết quả thí nghiệm của chúng…”.

- Khụ…khụ…….Thằng khốn! - Hắn ta nói với giọng khó khăn, Sang từ từ đi lại.

- Nè…như tôi đã nói, đừng làm phiền người khác trong bữa ăn…nghe rõ chứ?

- Đừng có giỡn mặt!!

Hắn vung nắm đấm của mình, Sang cảm thấy có gì đó không ổn nên liền nhảy về phía sau để tránh đòn. Đúng như cậu đoán, phát đánh đấy của hắn mạnh đến nỗi tạo ra một luồng gió bay lên và làm hỏng một chiếc quạt trần phía trên, chiếc quạt bị hỏng nhưng vẫn chưa rơi xuống, tên đấy đứng dậy và nói.

- Vậy ra là ngươi cũng đã thức tỉnh rồi à?

- Thức tỉnh?

- Ờ! đó là thứ sức mạnh được thí nghiệm trên chúng ta mấy ngày nay…ai bộc phát được sức mạnh đó thì bọn ta gọi nó là “thức tỉnh”…ta khá khinh xuất khi xem thường ngươi rồi...

- Ra là vậy…cảm ơn đã chỉ bảo…

- Không cần cảm ơn đâu…chết cho khuất mắt ta là được!

Dứt câu hắn liền lao tới với một tốc độ kinh khủng, Sang lập tức nhảy sang một bên nên tránh được. Những đứa trẻ khác xung quanh cố gắn tránh xa cuộc giao chiến, bên trên phía góc tường một chiếc camera quay sang hướng của cuộc giao chiến. Lucifur đang quan sát trên màn hình, một tên bảo vệ đi vào.

- Có cần ngăn chúng lại không thưa ngài?

- Không cần đâu…chúng ta cần phải cho chúng trải nghiệm sức mạnh của mình chứ…cản chúng khi chúng đi quá giới hạn của bản thân mình mà thôi……

- Vâng…

Quay lại nhà ăn, Sang liên tục né tránh các đòn của tên to con đấy. Hắn ta liên tục tấn công về phía của cậu, không gian nhà ăn bị hư hại khá nhiều, Sau một đòn vung tay mạnh thì hắn ta ngừng lại.

- Ngươi chỉ biết né thôi à?….hộc….giỏi thì đánh ta thử xem…!

- Này, này...biết con người với con vật khác nhau điểm gì không? Nó khác ở cái đầu đấy, con người có cái đầu để suy nghĩ…cứ lao đầu vào mà đánh thì chả khác gì tự sát cả?! ta đây yếu, nhưng ta không có ngu…

- Thằng khốn……ĐỪNG CÓ MÀ TỰ ĐẠI!!!!

Hắn tung một cú đấm vào chỗ của Sang, luồng gió thổi bay gần như mọi thứ trên đường đi của nó, nhưng Sang chỉ bước qua một bên là đã né được đòn đấy. Luồng gió bay lên trần nhà và tạo ra một chấn động lớn, đột nhiên một tiếng động lạ làm Sang phải chú ý, cậu ngay lập tức quay lại thì chiếc quạt trần bị hỏng khi nãy đang rơi xuống và không may chút nào khi mà điểm đáp của nó lại chính là nơi mà Linh đang đứng.

- LINH!!!!

Với tốc độ hiện tại của cậu thì cậu không thể nào đến kịp được, những lời hứa hôm trước bỗng vang lên trong đầu cậu, cậu dốc hết sức bình sinh của mình phóng thẳng đến chỗ của Linh. Một chấn động cực lớn phát ra làm toàn bộ căn cứ bị mất điện nhưng được phục hồi ngay sau đó. Những binh lính đạp cánh cửa của phòng ăn tiến vào và đưa những đứa trẻ khác đi về phòng giam của chúng, về phần Sang sau khi cậu phóng đi thì một vết cháy xém trải dài từ nơi cậu đứng lúc trước đến bức tường cậu đang ngồi hiện tại, còn Linh vẫn an toàn và đang ngồi kế cậu. Bức tường mà cậu đang ngồi đã bị lõm vào một lỗ lớn và trung tâm chính là cậu.

- Cậu……không sao chứ, Linh……

- Tớ không sao, cậu có sao không vậy! Cả người của cậu…bị thương hết rồi!

- Ahaha~… tui ổ----

Cậu lấy tay che miệng mình lại và nôn ra một vũng máu, Linh hốt hoảng kêu cứu những người xung quanh. Một toán lính chạy đến xem xét tình hình rồi đưa Sang đi, Linh bị chặn lại và bị đưa về phòng.

Sang được đưa đến khu thí nghiệm để chữa trị, cậu được thả vào trong một cỗ máy có kính trong suốt có thể nhìn thấy bên trong và được đeo một máy thở oxi, sau đó một loại nước màu lục được đổ đầy vào bên trong cổ máy. Khoảng một tiếng sau, những vết thương trước đó của cậu đã hồi phục như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bên trong phòng làm việc của những tên nhà khoa học, Lucifur mở cửa bước vào.

- Báo cáo đi…

- Vâng thưa ngài, hiện tại thì những thương tổn trên người của Thí Nghiệm 001 đã hoàn toàn bình phục và chúng ta đã có được kết quả của các cuộc thí nghiệm trước, những chỉ số cơ bản như sức mạnh, sức bền, phản xạ và những thứ khác đã được tăng lên một cách đáng kể.

- Tốt, vậy th----

- Nhưng cùng với đó đã phát hiện ra một vấn đề ạ…

- Vấn đề?

- Đó là phổi của Thí Nghiệm 001, nó đã xảy ra bất thường…vì những chức năng cơ thể khác đã được nâng cao nhưng chỉ có mỗi phổi là không có thay đổi gì cả, cho nên vấn đề hô hấp của Thí Nghiệm 001 đang gặp khó khăn, bây giờ cơ thể của 001 cần gấp đôi lượng oxi so với người bình thường mới có thể đáp ứng được nhu cầu hô hấp…

- Vấn đề nan giải nhỉ, vậy bây giờ còn cách nào kiềm chế lại việc này không?

- Nếu như 001 không làm gì quá sức của mình thì sẽ không có vấn đề gì ạ…

- Hừm…hết cách rồi, nói với 001 những gì đang diễn ra trên cơ thể của nó, để tự bản thân nó quyết định…

- Vâng…

Mãi đến tối thì Sang bình phục hoàn toàn và được đưa về phòng, vì vẫn còn trong giờ tự do nên Linh lập tức chạy qua bên phòng Sang khi biết cậu đã về, cánh cửa vừa mở một khoảng thì Linh chạy vào thật nhanh và ôm chầm lấy Sang đang ngồi trên giường.

- Ơ, hả? Gì vậy? Linh…? - Cả người của cô bé run bần bật vì đang cố không khóc, Sang thấy vậy đành gượng cười.

- Thôi nào, sao lần nào gặp lại cậu cũng khóc nhè thế này vậy…tui không sao nữa rồi, đây…thấy không, đâu còn bị thương gì nữa đâu!

- Lúc đó…người cậu toàn là máu……trong đầu tớ cứ nghĩ rằng, sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa…

- Haizz…ngốc ạ, tui là một người luôn luôn giữ lời hứa…với lại tui đã hứa là sẽ bảo vệ cậu và cho cậu một cuộc sống hạnh phúc rồi còn gì…tui không thất hứa đâu. - Tiếng loa phát thanh báo hết giờ tự do vang lên cắt ngang cuộc hội ngộ.

- Thôi…cậu về đi, mai gặp… - Linh gật đầu nhẹ rồi đi về phòng của mình nhưng khi ra được đến cửa.

- À mà Linh, mai đi thư viện không? - Linh hơi ngơ người ra một lát.

- Ưm! Vậy mai gặp nha!

Nói xong Linh trở về phòng, còn Sang nằm xuống giường. Cậu nhớ lại những lời nói của tên nhà khoa học nói.

- Không nên sử dụng năng lực nữa à, mà thậm chí mình còn không biết năng lực của mình là gì...haizz…mà, chắc có lẽ nên làm theo lời của bọn họ thôi vậy. Mai vào thư viện đọc sách yên tĩnh chút đã…mấy ngày nay mệt quá rồi…… - Nói xong thì cậu thiếp đi.

Ở một nơi nào đó, không rõ thời gian và địa điểm. Bên trong một căn phòng nhỏ với ánh đèn nến le lói, có một người thanh niên đang viết một quyển sách (vì ánh sáng không được tốt nên không nhìn thấy rõ mặt).

- Xong rồi nhỉ?

Anh ta bắt đầu vẽ một vòng tròn ma pháp bằng một chất liệu màu trắng trên chiếc bàn gỗ kia rồi đặt quyển sách anh ta vừa mới viết xong lên trên đó. Anh ta cắn ngón tay của mình và nhỏ một giọt máu xuống vòng tròn đấy, vòng tròn từ từ phát lên một ánh sáng màu đỏ rực.

- Quyển nhật ký này ghi lại hết những gì mình đã trải qua từ trước đến giờ…một cuộc hành trình không hồi kết, nhưng cũng sắp kết thúc ở thế giới này rồi nhỉ? mong rằng khi có ai đó đọc được nó thì người đó hãy tiếp tục cuộc hành trình còn đang dang dở của “mình”…

Anh ta cười mỉm, bỗng nhiên phía bên ngoài cửa phòng một giọng nói của một cô gái nói vọng vào.

- Này…! cậu xong chưa vậy? Chúng ta khởi hành thôi!

- Ờ! Tớ ra ngay đây!

Vòng tròn phép kia biến thành một lỗ hổng không gian, anh ta cầm quyển sách chuẩn bị đẩy vào thì tay anh bỗng bị đâm bởi một chiếc gai từ quyển sách. Anh ta không để tâm lắm rồi đẩy quyển sách vào trong và lỗ hổng đấy lập tức đóng lại. Còn anh chàng kia thì đi ra khỏi căn phòng, đến khi anh ta rời khỏi căn phòng. Một mái tóc trắng ngắn với ánh mắt đỏ rực, đợi bên ngoài còn có sáu người khác.

- Đi nào! Mọi người!

- Ờ!! - Tất cả cùng đồng thanh.

Quay về với hiện tại, Sang lại tiếp tục với các cuộc thí nghiệm như những ngày trước trong cả buổi sáng. Đến giờ tự do, cậu sang phòng của Linh. Linh đã bắt đầu quen dần với các cuộc thí nghiệm nên cũng không còn các tác dụng phụ sau khi thí nghiệm nữa. Sang đang đứng đợi ngoài cửa để Linh thay đồ rồi cùng đi, sau một lúc thì Linh bước ra.

- Mình đi thôi…

- Ờ!

Cả hai cùng đi đến thư viện, thư viện này khá rộng và được chia ra làm hai khu vực.

Một khu dành cho những đứa trẻ với những mẫu truyện tranh và các sách khác, khu còn lại dành cho các nhà khoa học, nơi đó lưu giữ những kiến thức cần thiết cho bọn họ. Thư viện này gần như có tất cả thông tin trên thế giới, từ lịch sử cho đến hiện tại. Tất cả các thông tin đều được đưa về thư viện này.

Linh đang cố lấy quyển truyện cổ tích trên kệ nhưng vì nó cao quá nên cô bé không với tới được (nói trắng ra là nó lùn đấy…), Sang từ phía xa bước lại.

- Cậu đang làm gì vậy?

- Ừm..không có gì đâu…

- Lấy cuốn kia phải không? - Linh có vẻ ngại nhưng vẫn gật đầu.

- Ừm…

- Để đó cho tui!

Sang với lên định lấy nhưng cậu quên rằng, chiều cao của cậu và Linh giống nhau. Linh quay mặt sang chỗ khác cố nhịn cười, cảm giác khó chịu không thể nào tả được đang dân trào trong Sang.

- Nè cười gì đấy!

- Không có…

- Hai cậu đang làm gì vậy?

Sang và Linh nhìn về phía giọng nói phát ra. Đó là một cậu bé tóc nâu cùng với đôi mắt cũng màu nâu nốt, cậu bé đấy giật bắn người khi hai người nhìn về phía cậu.

- Tớ…tớ tên là Liangzhi…

- Ồ......Mình là Sang còn đây là Linh, mà chúng ta có biết nhau à??

- Tớ là người hôm qua bị Haojin đánh…

- À…ra là cậu, thế có chuyện gì sao?

- Tớ hay vào đây đọc truyện lắm, không ngờ lại gặp lại cậu ở đây…cảm ơn cậu ngày hôm qua đã cứu tớ!

- Gì chứ, tui đâu có giúp gì cho cậu đâu…

- Tại vì nếu như cậu không can thiệp vào thì chắc có lẽ mình lại bị ăn đòn nữa rồi…mà hôm qua tớ thấy cậu bị thương nặng lắm, cậu có sao không?

- Tui ổn, cảm ơn đã quan tâm nha mà......cậu hay bị bắt nạt lắm sao? - Cậu bé ấy gật đầu nhẹ, Sang ra hiệu cho Linh đến bàn ngồi trước, Linh đồng ý rồi rời đi.

- Vì tên kia đã thức tỉnh rồi sao?

- Ừm…

- Mà thôi! Đừng nhắc lại những chuyện đã qua nữa! Cậu muốn làm bạn với bọn tôi không?

- Tớ…được làm vậy sao?

- Tại sao lại không chứ? Đến cả các vị thần còn có bạn mà…

- Sang, cậu đúng là người tốt…

- Muhahaha…tui tốt đó giờ…

- Thôi, cho tớ rút lại lời vừa nói…

- HẢ?! tại sao!? - Trong lúc cả hai còn đang tranh luận thì Linh đang quan sát từ bên bàn đọc sách, Linh cười mãn nguyện.

- Lần đầu tiên mình thấy cậu ấy cười tươi như vậy… - Sang vẫn còn đang đối chữ với lại Liangzhi thì bổng nhiên có một quyển sách từ đâu rơi thẳng vào đầu cậu.

- Oái! Cái quỷ gì vậy? Hở? - Cậu chú ý vào quyển sách với những ký tự kỳ lạ ở phía bìa. Liangzhi khom xuống nhìn.

- Đây là truyện gì vậy nhỉ? Nhìn không hiểu gì cả…

- Nhật……kí…vô tận?

- Cậu đọc được hả Sang?

- Có lẽ, tự nhiên những từ đấy hiện ra trong đầu mình và mình đọc lên thôi…

- Ồh…… - Sang nhặt quyển sách và đứng lên.

- Chả biết sao, tui lại hơi tò mò về cuốn sách này…

- Vậy thì mình đem ra cùng đọc đi! Với Linh nữa!

- Ờ! ý kiến hay đấy! Để xem đây là nhật kí của ai!

Và thế, quyển nhật ký định mệnh đã đến tay của người chủ "mới".

Bạn đang đọc Kazuo Và Cuộc Hành Trình Vô Tận sáng tác bởi Kazuosensei
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kazuosensei
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.