Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 60 : Viên Ngọc Bất Diệt, Và Cầu Nguyện.

Phiên bản Dịch · 2338 chữ

Sau khi phá hủy rào cản jizou, tôi tìm những tên lính quỷ trên google map. Yosh, nó hoạt động rồi, tôi có thể tìm kiếm chúng. Và thế là tôi khóa tất cả những binh lính đeo mặt nạ.

“O- oi, cái gì đây …… !?”

Lở lửng trên bầu trời đêm là những vòng tròn pháp thuật nhỏ từ “Cấp số nhân”và Yamagata-Ossan trông có vẻ ngạc nhiên. Trong khi đang nhìn vào nó, Rin hỏi.

“Cậu muốn làm thế à?”

“Tôi nghĩ rằng cách này sẽ tốt nhất để tránh phiền phức đúng không? Ta sẽ không phải bận tâm chuyện cả đám bị bao vây lúc dịch chuyển đến đó.”

Tôi nắm chặt tay giơ cao lên bầu trời rồi tập trung pháp thuật và kích hoạt tất cả vòng tròn pháp thuật “Cấp số nhân” cùng một lúc.

“Mũi khoan ánh sáng, mũi giáo sáng rực thần thánh. Quang thương.”

Cơn mưa ánh sáng đổ xuống. Nó tỏa sáng lung linh trong bóng tối, nhìn y như một trận mưa thiên thạch. Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng nó lại gây ra chấn động trên toàn chiến trường. Cơn mưa tên ánh sáng đổ xuống khắp xung quanh lâu đài và những tên lính quỷ đổ gục. Dù là bên trong hay bên ngoài, ánh sáng đều đổ xuốngmà chẳng mấy bận tâm. Tệ rồi… tôi chưa tính đến chuyện này. Không lâu sau cơn mưa có thể nghe được tiếng hét vang vọng “Có địch! Có địch!” từ những tên lính đối phương,cũng y như thế tôi chọn mục tiêu là “Lính thù địch Takeda” rồi sử dụng “Tê liệt” vào chúng và tiếng kêu nhanh chóng lắng xuống.

“Được rồi, chúng ta sẽ đi đâu đây?”

“Oi… Cái quái gì thế?”

Từ từ quay đầu lại, Baba-jiisan đang đóng mở mồm liên tục. Hai người kia thì há hốc miệng, nhưng không thể nói bất cứ điều gì, không lâu sau họ cuối cùng cũng bắt đầu ép ra thành tiếng.

“Đây là… thật bất ngờ…”

“Oioi, cậu có thể đánh bại Kanjo với thứ này chứ?”

Bởi vì tôi dự là đã chọn “Lính thù địch Takeda” nên Kanjo cũng có thể nằm trong đó. Nhưng tôi tin chắc rằng ông ta vẫn an toàn. Tôi sử dụng “Tê liệt” vào họ, nhưng nó không thực sự hoạt động với những người có khả năng pháp thuật cao.

“Kanjou có lẽ vẫn an toàn. Bây giờ thì, chúng ta hãy kết thúc chuyện này thôi.”

Tôi mở “Cánh cổng thần kỳ” đến phòng nội đô mà Kanjo đang ở bên trong. Tôi bước ra khỏi cánh cửa ánh sáng rồi vào một khu vườn trên nền đất rộng, và có một người chột mắt đứng đó. Lính của Takeda đều đang nằm trên mặt đất không thể di chuyển.

Gần đó là một đống lửa, nơi mà những cái bóng đang nhảy múa người đàn ông chột mắt, vốn đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi, những kẻ vừa đột ngột xuất hiện.

“Ta hiểu rồi. Ta đang thắc mắc không biết ai đã làm điều này,thì ra là tứ hùng huh? Chẹp, bất ngờ ghê. Làm thế nào mà mấy người đạt tới được trình độ này thế?”

“Vớ vẩn ghê, bọn ta không có nghĩa vụ phải trả lời với ngươi. Chết đi!”

Đưa thanh trường kiếm lên, và Yamagata lao đến tấn công bất thình lình nhằm đâm Kanjo. Wai- ông ấy nhanh quá, người đó! Ông ấy chính xác là cái quái vậy?

Trông như đòn tấn công Masakage của Yamagata sẽ lấy đầu tham mưu trưởng Kanjo của Takeda. Tuy nhiên, có một chiến binh trong bộ giáp gần đó đã nhảy vào và làm chệch hướng đòn đánh.

“Na !?”

Nó đến từ người có mái tóc trắng rối bù dưới giáp trụ đầu và mặc một bộ giáp màu đỏ, ông ta đã làm lệch đòn đánh với tất cả sức mạnh.

Đó là một chiếc mặt nạ quỷ. Ông ấy cao khoảng 2 mét, với bộ lông rậm và cơ bắp có vẻ được tôi luyện. Người này… có lẽ nào…

“Oyakata-sama” (Lãnh chúa / Chủ nhân)

Một giọng nói, phát ra từ Baba-jiisan vốn đang khá căng thẳng, tôi nghĩ là như vậy, khi tôi nhìn lại chiến binh có bộ giáp màu đỏ đó.

Đó là Takeda Shigen. Cựu chúa của nhà Takeda. Bây giờ ông ấy là một con rối sao?

“Kanjo, đồ khốn! Ngươi đang sử dụng Oyakata-sama như là bia đỡ đạn cho ngươi sao ?!”

“Bia đỡ đạn ư, rốt cuộc thì Oyakata-sama chỉ muốn bảo vệ ta mà thôi. Tuy nhiên, có vẻ như những cánh tay của ngài là đồ thất bại vì vậy thần xin lỗi. Để thần gọi người thay thế nha”

Kanjo tập hợp pháp thuật xung quanh ông ta và một vòng tròn pháp thuật lớn xuất hiện ở trung tâm của khu vườn. Đây là… pháp thuật thuộc tính bóng tối, triệu hồi sao ?!

“Hãy ra khỏi bóng tối, trở thành chiến binh ta mong muốn, Khô lâu sĩ.”

Từ vòng tròn xuất hiện một bộ xương, trang bị là một thanh kiếm cong trên tay phải và khiên tròn bên tay trái. Nó là loại chuyên dụng, nhân dạng hoàn chỉnh.

“Chế độ kiếm”

Tôi đưa gun blade Brynhild ra và bắn một phát súng, ngay thời điểm tiếp theo nó chuyển thành một lưỡi kiếm dài. Thế rồi tôi tấn công, chém hai phát vào xương trụ của bộ xương và nó đổ gục. Tuy nhiên, bộ xương đó đáng lẽ ra bị tiêu diễn lại bắt đầu từ từ di chuyển, cơ thể nó nhân đôi. Các cột sống bị vỡ vụn hợp lại lần nữa và nó đứng lên để tấn công. Uo !?

“Triệu hồi ánh sáng, ánh sáng rực rỡ. Quang tên.”

Từ đâu đó tiếng của Rin vọng ra và ánh sáng từ pháp thuật bắn vào bộ xương. Ngay lúc ấy, bộ xương rung chuyển và sụp đổ, và thế là nó không di chuyển nữa, nó cũng không hề tự phục hồi lại như lần trước.

“Cậu biết là Undead rất yếu với quang thuộc tính mà đúng không? Đi chặt một đám mây đen như thế thật lãng phí thời gian quá”

Oh, đúng hề. Tôi chuyển Brynhild sang chế độ súng và nạp đạn, tất nhiên là tôi nạp nó bằng đạn ánh sáng. Ánh sáng chói lòa phát ra cùng tiếng nổ của súng, đầu của bộ xương đã trở thành cát bụi và ngừng chuyển động.

Tôi nhìn quanh và Tsubaki-san, Baba-Jiisan lẫn Naito-san đều đang chặt những bộ xương khác, nhưng dường như họ cứ đánh gục bao nhiêu con là lại cứ nhân bản bấy nhiêu con như thế.

“Đắng mề. Tôi sẽ xử lý cả đám vậy.”

Rin khai triển pháp thuật, và vòng tròn pháp thuật xuất hiện dưới chân cô. Nó mở rộng cho đến khi bao quanh toàn bộ khu vườn.

“Triệu hồi ánh sáng, soi rọi lên những kẻ đày đọa. Trục xuất.”

Khi pháp thuật của Rin kết thúc, những bộ xương trong vườn tan thành ánh sáng và biến mất. Kinh quá, đúng như mong đợi từ gia đình thần tiên vốn nổi trội trong pháp thuật luôn.

“Ku, pháp thuật thanh tẩy hệ ánh sáng huh? Tốt lắm. Nhưng mà không đủ đâu.”

Chiến binh với bộ giáp đỏ chặn đường và bảo vệ Kanjo. Thanh katana của Yamagata-Ossan bị ghìm lại với sự di chuyển của người chiến binh đó.

“Oyakata-sama! Xin hãy tránh ra đi!”

“Fufufu, không có tác dụng đâu. Oyakata-sama đang bảo vệ ta. Ngươi sẽ không dámtấn công takhi Oyakata-sama đang ở trước mặt. Nói cách khác-”

Lời nói của Kanjou bị gián đoạn, Bakin! Và chiếc mặt nạ của Shingen vỡ tung. Vì cảm thấy hơi ngứa mắt nên tôi dùng súng bắn nó luôn.

“Na !?”

Kanjo đã đưa ra một cái nhìn đầy ngạc nhiên, ông liếc nhìn từ Shingen sang khẩu Brynhild và cuối cùng là tôi.

“Chàng trai trẻ, cậu…”

“Đừng lo, tôi không có ý định ghi sổ nợ đâu.”

“À vâng nhưng… nghĩ về cảm xúc của chúng ta với…”

Baba-jiisan và Natou-san nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên, nhưng ngay cả khi ông nói như thế, nó cũng làm phiền tôi lắm.

“Fu, Fufufu, Khá lắm khá lắm. Nhưng, ta vẫn còn có cái này!”

Kanjo vứt đi mảnh vải che đi con mắt trái của mình. Một con mắt màu đỏ tươi, không, một quả cầu nằm ở đó. Nó phát ra ánh sáng đầy tà ác và tỏa sáng một cách kỳ quái như thể theo nhịp đập. Có lẽ nào cái này là “Ngọc”?

“Miễn là ta có “Viên ngọc bất tử” này, ta sẽ không bao giờ có thể bị giết! Ngay cả khi bị chém đầu ta vẫn sẽ tái sinh lại ngay sau đó!”

“Viên ngọc đó đã cho những tên lính quỷ khả năng bất tử sao?”

“Chính xác. Cái khó là họ chỉ nhận được những mệnh lệnh đơn giản nếu ở xa, nhưng kể cả vậy, nó là một tạo tác tuyệt vời cung cấp cho chủ sở hữu pháp thuật và sự bất tử!”

Kanjo đã trả lời câu hỏi của Rin đầy tự hào. Rốt cuộc thì nó là nguyên nhân dẫn đến tất cả mọi chuyện này à?

“Araaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Yamagata chém thẳng thanh kiếm của mình vào cơ thể của Kanjo và rồi hạ thanh kiếm xuống. Đòn đánh xuyên qua toàn bộ cơ thể và lấy đi cánh tay phải của ông ta, cánh tay vừa bị cắt biến thành làn sương mù màu xám và bay rải rác khắp nơi, một cánh tay mới xuất hiện trên vai của Kanjo.

“Na…!”

“Vô ích thôi! Cho dù ngươi có cắt bao nhiêu nó vẫn sẽ luôn luôn tái tạo lại. Miễn là ta có viên đá quý này!”

“Aport”

Tôi lôi cái vật tròn tròn đó về phía mình. Nói cách khác, nếu không có đá quý thì không có tái tạo.

Quả cầu đỏ sáng vụtrời khỏi Kanjo và bay sang phía tôi, tôi bắt lấy nó.

“Na !?”

Kanjo gục ngã và chạm tay vào mắt trái của mình. Tất nhiên là không có viên đá quý ở đó. Bây giờ nghĩ lại thì, nó được gắn chặt vào con mắt đó rồi. Cảm giác chắc cũng thốn lắm đây.

“Thằng ghẻ kia, ngươi đã làm gì !?”

“Tính nghiện ăn cắp là không tốt một chút nào cả bạn hiền, nó là pháp thuật vô thuộc tính sao?”

“Ah, “Aport” có thể kéo các vật nhỏ về phía mình. Nó thật sự rất hữu ích vào thời điểm như thế này.”

Rin đột nhiên nhặt lên và nhìn vào viên ngọc trong tay tôi, cô híp mắt lại và xem nó. Cô ấy xem xét viên ngọc rất kĩ lưỡng, thậm chí còn nhìn chằm chằm đầy chăm chú. Nó bẩn lắm đấy nha.

“Hmph, không ổn tí nào. Nó hấp thụ năng lượng tiêu cực và nguyền rủa trái tim của chủ sở hữu rồi trở thành viên ngọc bị ô uế. Kiểu như bị dính phải một lời nguyền ấy. Đây là lý do khiến ông ta trở nên kỳ lạ. Một trái tim trong sạch sẽ là trở ngại cho việc kiểm soát những xác sống, nghĩ cho cùng thì thấy nó cũng khá là hợp lý đấy.”

“Cô hiểu biết nhiều nhỉ huh?”

“Đừng đánh giá thấp gia của tộc tiên.”

Fufun Rin phồng bổ ngực phẳng lì của mình lên đầy tự hào. Đúng là tộc trưởng tộc tiên có khác. Đôi khi tôi quên béng nó luôn.

“Tạo tác là thành phần pháp thuật của những nền văn minh cổ đại. Nó là một vật rất có giá trị, nhưng khi truyền từ người này sang người khác, nó đã hấp thụ những hận thù và trở thành thảm họa. Tốt hơn hết là nên đập tan nó đi cho rồi”

Sau khi nói xong cô gái nắm lấy viên ngọc trong tay phải và ném thẳng vào tường.

“Cô đang làm gì vậy!? Dừng lại ngay!!”

“Mơ đi con”

Kanjo hét to trong tuyệt vọng và Rin trả lời bằng một nụ cười nham hiểm y như nhân vật phản diện. Người này thật sự rất thích làm cho người khác ghét mình đi thì phải…

Cô ném mạnhhếtsức vào bức tường đá và nó vỡ vụnra thành từng mảnh.

“Ugaaaaaaaaaaaaa !!!”

Kanjo hét lên trong khi phun ra một tràng máu và rồi ông đổ gục. Mặc dù vẫn quằn quại một lúc nữa, cuối cùng thì ông dừng lại và khô đi như một xác ướp.

“Cả-m ơn……”

Một làn bụi bay thẳng lên bầu trời và biến mất cùng một giọng nói.

“Này… cái gì thế?”

“Con người của Yamamoto Kanjo có lẽ đã chết ngay từ lúc bắt đầu. Pháp thuật, năng lượng, sức mạnh, tất cả đã bị viên đá quý hút sạch, chắc thế”

Kanjo biến mất và Rin nhẹ nhàng trả lời trong khi nhìn phần quần áo còn lại của Yamagata. Nói cách khác, khi viên ngọc bị phá hủy, ông ta không thể duy trì cơ thểcủa mình được nữa và trở thành xác chết.

“Aa, Oyakata-sama đã ……!”

Nghe giọng nói của Tsubaki-san, chúng tôi quay lại và thấy Shingen cùng những người lính quỷ khác đều trở về với cát bụi y như Kanjo, sau đó cơn gió thổi họ biến mất vào bầu trời đêm. Sẽ thật tốt nếu họ có thể nghỉ ngơi trong yên bình.

Bốn vị tứ hùng và Tsubaki-san chắp tay lại cùng nhau và cầu nguyện cho những người đã khuất. Có phải vì tôi là người Nhật? Tôi cũng tự nhiên mà chắp tay lại rồi làm theo mọi người.

Bạn đang đọc Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni của Fuyubaru Batora
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.