Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 37: Công Tước Viếng Thăm Và Yêu Cầu Trực Tiếp.

Phiên bản Dịch · 1854 chữ

Lime-san bước đến và thông báo rằng có một vị khách xuất hiện, không lâu sau đó, công tước và Sue đến sân vườn.

“Ya, xin chúc mừng cậu đã chuyển nhà đến đây. Mong cậu hãy chăm sóc cho chúng ta từ giờ trở đi nhé hàng xóm.”

Công tước cười nói vui vẻ. Mặc dù ông ấy nói là hàng xóm nhưng chúng tôi đang sống ở ngoại thành trong khi ông ấy sống ở khu vực phía bên trong, cũng khá là xa. Chẹp, có lẽ sẽ thực sự hợp lý hơn nếu so sánh khoảng cách giữa hai nhà như là giữa Thủ đô và Leaflet.

“Lâu rồi không gặp, Sue”

“Một ngày tốt lành, Yumina-neesama”

Yumina chào Sue. Oh phải rồi, hai người là chị em họ mà. Khi tôi thấy hai người đứng bên cạnh nhau, cùng một mái tóc vàng, đúng như mong đợi, họ thật sự giống nhau thật. Mặc dù tính cách của họ khá là khác biệt.

“Khi em biết được hôn ước giữa Yumina-neesama và Touya. Em thật sự đã rất ngạc nhiên”

“Anh là người ngạc nhiên nhất đấy em biết không??”

Tôi không thể chối bỏ. Tôi vẫn không thể hiểu được tại sao chuyện này lại thành ra như thế. Khi hai người ngồi trên sân thượng, Lime-san bước đến kèm theo tách trà cho cả hai. Quả là quản gia hạng nhất có khác.

“Ta đã có kế hoạch làm một cuộc hôn nhân giữa Touya-dono và Sue. Thế mà cháu nó đi trước một bước nhanh thật. Yumina và anh trai hoàn toàn thắng ta mất rồi”

“Cha đang nghĩ cái gì vậy hả? Ha, nếu là Touya thì con cũng vừa lòng thôi. Ở với nhau sẽ vui hơn rất nhiều”

“Oh, ta hiểu rồi. Sau đó, cậu cũng sẽ chấp nhận Sue cùng với Yumina chứ, Touya-dono?”

“Okay, đủ rồi đấy. Đừng có xúc động thái quá như thế, mou.”

Mặc dù công tước có thể nói đùa, Sue cứ nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh ánh sao như thế khiến tôi cảm thấy thật phiền. Tôi muốn tránh làm mọi thứ đảo lộn.

“Chẹp, ta sẽ rút lui ngày hôm nay vậy. Nhưng giờ ta có một chuyện muốn nhờ cậu.”

Ý ông là gì khi nói “ngày hôm nay” cơ chứ? Bỏ qua cái nhìn khinh bỉ của tôi, công tước tiếp tục.

“Nói thật với cậu, khoảng thời gian này, chúng ta đã quyết định thành lập một liên minh với vương quốc Misumido. Ta nghĩ là chúng ta cần phải thiết lập sẵn một vị trí cho hội nghị giữa hai nhà vua, nhưng…”

Đất nước của người thú, vua của muôn loài, họ cai trị vương quốc ở phía nam, Misumido. Bộ lạc người cáo cũng đến từ nơi đó, đất nước của Olga và em gái Alma. Tôi hiểu rồi, thế nên ta muốn thành lập một liên minh? Có đồng minh thế này thì tốt quá.

“Để hai vị vua nói chuyện với nhau, sự thật là một trong hai người phải đi đến thủ đô hoàng gia khác, thế nên nó sẽ kéo theo một nguy cơ nhất định. Bên đối lập sẽ có cơ hội can thiệp, họ cũng có thể bị thú quỷ tấn công ở giữa chuyến hành trình. Vậy nên…”

“Touya-san “Gate”, đúng không?”

“Đúng như là Lindsey, phải, chúng ta cần đến kỹ năng đó.”

Công tước cười và cười trong khi uống trà. Chẹp, chắc chắn bằng cách sử dụng “Cánh cổng”, họ có thể di chuyển một cách an toàn. Tuy nhiên…

“Nhưng tôi chỉ có thể sử dụng phép thuật để đến những nơi tôi đã từng đi qua rồi thôi? Thế nghĩa là…?”

Tôi có linh cảm xấu… không, một dự đoán tồi tệ thì đúng hơn đấy.

“Đúng rồi. Ta muốn cậu đi đến Misumido.”

Đúng như tôi nghĩ… tôi hiểu rồi. Tôi thực sự hiểu rồi. Thực tế thì, nó thật sự rất chi là tiện lợi. Tôi có thể tha hồ di chuyển mà gần như không có bất kì hạn chế nào. Đùa chứ, tôi còn có thể thành lập một công ty giao hàng tận nhà nữa kia.

“Phải mất bao lâu để đi du lịch đến Misumido vậy?”

“Èo, để xem nào, khoảng 6 ngày sử dụng xe ngựa…”

Oh? Nhanh hơn tôi nghĩ đấy.

“À, đó mới chỉ là đi đến Đại hoàng giang Gau thôi, từ đó đến thủ đô Misudimo mất bốn ngày nữa. Đặt giả thiết mọi thứ đều suôn sẻ.”

Sẽ mất m\ừi ngày à… Khó nhằn đây… Mặc dù tôi vừa mới mua nhà xong, tôi sẽ phải đi công tác khi mà chưa được sống trong đó sao? Cái đếu gì vậy?

“Ta sẽ giao nhiệm vụ này thông qua hội đoàn, ta sẽ tạo ra một yêu cầu trực tiếp và gán nó cho các cô cậu. Tất nhiên cậu sẽ nhận được phần thưởng, và xếp hạng trong bang của cậu cũng sẽ tăng lên. Ta không nghĩ rằng đây là một thỏa thuận tồi đâu.”

Ông ấy đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi sao? Chẹp, vì là công việc đặc thù nên nó khá là dễ dàng phải không nhỉ? Tôi cũng muốn đi du lịch sang các nước khác. Đây chắc chắn không phải là một ý tưởng tồi. Và tôi cũng muốn nhìn thấy vương quốc Misumido có cái gì nữa.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nhận nhiệm vụ. Mấy cô thì sao?”

Mọi người đều gật đầu đồng ý; có vẻ như không có ai phản đối.

“Ta rất cảm kích, bởi vì đại sứ cần phải trở về nước, cô ấy sẽ hướng dẫn các cậu đến thủ đô của Misumido.”

“Olga-san trở về nhà sao? Sau đó, em gái Alma cũng sẽ trở về với cô ấy luôn à?”

“ Đúng vậy, đại sứ và em gái cô ấy đang trên đường đến đây, hơn nữa cậu sẽ được một nhóm các hiệp sĩ bảo vệ, vậy là quyết định tất cả các bạn sẽ đến Misumido nhé. ”

Tôi hiểu rồi. Như thế yên tâm hơn hẳn. Theo những gì tôi biết được, Misumido vốn không được phát triển nhiều như Belfast, giống như một khu rừng vậy, và có vẻ như sẽ có nhiều thú quỷ lắm. Là nơi kiểu như Nam Mỹ hay Đông Nam Á nhỉ?

Tôi thắc mắc không biết liệu nơi đó như thế nào. Quốc gia của tộc người thú chưa có ai nhìn thấy, vương quốc Misumido. Chúng tôi sẽ đến đó.

“Nhưng… tại hạ tự hỏi, nó sẽ ổn chứ de gozaru?”

“Có gì sai sao? Yae?”

“Họ sẽ biết rằng ngài có thể sử dụng “Cánh cổng, de gozaru. Đây là một pháp thuật có thể xuất nhập đến bất cứ nơi nào mà không ai biết de gozaru? Nếu không thận trọng, tại hạ lo sợ rằng ngài sẽ bị ám sát vì là một người nguy hiểm… ”

“Thôi nào, đừng nói mấy lời đáng sợ như thế chứ.”

Tuy nhiên, chính xác thì họ đang sợ hãi sao? Tôi không thể ngăn giữ được những nghi ngờ như vậy được.

“Không, sẽ không sao hết? Ta đã xác nhận với Charlotte-dono rằng có những nơi cậu không thể sử dụng “Cánh cổng” để đến, chẳng hạn như Rào chắn ma thuật… cậu sẽ không thể đi vào khu vực bên trong. Trong trường hợp đó, ta không nghĩ rằng sẽ phải quá thận trọng về nó như thế đâu.”

Công tước dễ dàng hóa giải mối lo lắng của Yae.

“Có đúng không? Touya?”

“… Đây là lần đầu tiên tôi biết về việc này đấy.”

Sau khi nghe câu trả lời, Elise đã nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Không, yep, tôi nhớ khi tôi sử dụng “Cánh cổng”, tôi không biết hết được hiệu ứng hay tất cả các chi tiết về nó!

“Có vẻ như ngay cả một rào cản pháp thuật nhỏ cũng có thể ngăn chặn được nó. Ví dụ như, nếu có một hàng rào nhỏ xung quanh thủ đô hoàng gia, mặc dù cậu có thể đi ra khỏi lâu đài, cậu có thể sẽ không quay trở lại thủ đô hoàng gia được nữa. Bằng cách này, ngoại trừ phòng của Yumina bên trong lâu đài, một rào cản đã được thiết lập bởi Charlotte rồi.”

Whoa, cô ấy tạo ra được một biện pháp bảo vệ như vậy sao? Mặc dù cái vẻ bề ngoài của cô (thô lỗ) như thế, đúng mong đợi quả là pháp sư triều đình có khác. Cô không hề cẩu thả một chút nào.

“… Nhưng nếu Touya san đi đến bất cứ đất nước nào, có thể gửi được một đội quân lớn qua “Cánh cổng” để tấn công mà …. Tôi nghĩ vậy, mặc dù tốt hơn hết là họ không nên biết về nó. Đó là ý kiến của tôi.”

“Hmm… dĩ nhiên là vậy. Cũng giống như cái kính mà cậu đã cho Charlotte dono, yêu cầu họ cung cấp cho cậu một cái gì đó để cậu triển khai pháp thuật “Cánh cổng” vào đó vậy.”

Vậy à. Thế thì tôi có thể yêu cầu họ sử dụng một chiếc gương dài đầy đủ để sử dụng trong các cuộc đàm phán, sau đó, họ có thể phá vỡ nó để loại bỏ đi sự lo lắng của họ về phía bên kia được đấy.

Nếu tôi tạo ra gương A và gương B có thể sử dụng để đi lại, và, với lý do đó, có lẽ nó sẽ ổn thôi. Mặc dù cần phải làm một trong hai cái gương sau khi tôi đến được đến vị trí mới.

“Vậy, chúng ta sẽ làm vậy nhé? Khi nào thì đi vậy?”

“Để xem nào? Ba ngày sau được chứ?”

“Tôi hiểu rồi.”

Bây giờ thì chúng tôi sẽ rất bận rộn lắm đây, vì chúng tôi phải chuẩn bị cho một cuộc hành trình dài mà.

“Chúc anh may mắn, em cũng muốn đi đến lâu đài thành phố Misumido lắm.”

Sue cắn ngón tay ghen tị. Tôi hy vọng cô ấy không nói rằng cô muốn đến ở với chúng tôi. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể xử lý thêm nổi một rắc rối nào được nữa đâu.

“Khi anh quay trở lại, anh có thể đi du lịch đến đó bất cứ khi nào, thế nên thời gian tới, anh sẽ đưa Sue đi với anh nhé.”

“Thật sao!!? Như em nghĩ Touya thật sự rất đáng tin cậy lắm đấy!”

Trong khi tựa vào cái bàn, Sue quay về phía tôi và nở một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt. Bởi vì em ấy đã rất hạnh phúc, tôi phải giữ lời hứa của mình với em ấy mới được.

Sau khi gặp mặt, chúng tôi đã thảo luận chi tiết về chuyến đi đến Misumido với Công tước cho đến tận chiều tối.

Bạn đang đọc Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni của Fuyubaru Batora
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.