Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 31: Đứa Trẻ Đi Lạc Và Một Điều Mới Mẻ.

Phiên bản Dịch · 2298 chữ

Khoảng ba ngày sau, nó được giải thoát khỏi cái được gọi là “Địa ngục lông mượt”. Nó muốn đi cùng tôi và khám phá thị trấn. Chúng tôi đi bộ ra ngoài quán trọ và hướng về con đường chính. Giờ thì cùng đến khu buôn bán nào vì đó là nơi mọi người tập trung đông nhất mà.

Đủ những mặt hàng trên đời được bày bán. Từ thực phẩm đến những hàng tạp phẩm rồi quần áo và trang bị, không thiếu thứ gì cả. Chẳng biết có được món hời nào không nhỉ? Mọi người chen chúc nhau khi tìm kiếm món đồ mình muốn mua.

“Mọi thứ ở đây thật sôi động đúng không?”

“Đây được coi là trung tâm của thị trấn. Mọi người có thể mua hàng với giá rẻ ở đây, vì thế ai ai cũng muốn ghé qua nơi này.”

Kohaku và tôi không hề nghe thấy nhau nói chuyện. Vì chúng tôi là triệu hồi sư và Linh thú, không ít thì nhiều chúng tôi có thể hiểu những gì người kia đang nghĩ. Chúng tôi không thể nói to thành lời vì mọi người sẽ nghĩ tôi bị dở hơi.

Dù ở dạng này nhưng Kohaku vẫn là một con hổ. Sau cùng thì nó vẫn khá nổi bật. Nhưng mọi người chỉ nhìn từ xa và cho rằng mình đang chứng kiến một cái gì đó hơi khác thường một tí chứ không hề phản ứng một cách thái quá. Thỉnh thoảng lại có mấy cô gái đi ngang qua và vỗ đầu nó. Vì đang ở trước mặt mọi người nên nó làm ra vẻ mình là một chú hổ con và kêu mấy tiếng dễ thương “Gau gau”, làm mấy gái ấy vô cùng hạnh phúc và thích thú xoa đầu nó nhiều hơn. Vì mấy ẻm trong nhóm tôi không để ý đến nó nữa nên thật là thảm họa mà…

Nhưng thật sự rất là đông đúc phải không? Chúng tôi không nên để lạc mất nhau. Ờ thì, dù có bị chia cắt thì tôi vẫn có thể cảm nhận được nó ở đâu và đi tìm nó một cách dễ dàng thôi.

Mọi người cứ chen chúc xung quanh tôi và Kohaku bắt đầu mang vẻ bồn chồn, điều này có thể sẽ trở nên tệ đây. Tôi cũng đang cảm thấy lo lắng, vì vậy tôi bế nó lên và ôm lấy nó. Ban đầu nó cũng không thích vậy đâu nhưng được một lúc thì ngoan ngoãn nằm im.

Chúng tôi cứ thế mà tiến bước. Rồi đột nhiên, Kohaku nhìn về phía bên phải trong đám đông đang chen chúc nhau.

“Chủ nhân, đằng kia có phải là Yae không nhỉ?”

“Eh?”

Ngay lập tức tôi nhìn theo ánh mắt của Kohaku về phía đám đông và thấy Yae đang ngồi sụp xuống ở rìa bên ngoài, phía bên cạnh dòng người chen chúc. Có một đứa trẻ tầm bốn tuổi đang khóc nức nở trước mặt Yae. Yae đang rất nỗ lực dỗ dành bé ấy.

“Em đang làm gì vậy Yae?”

“Touya-dono? Có cả Kohaku đi cùng à, degozaru?”

Sau khi gặp chúng tôi, Yae trông có vẻ rất nhẹ nhõm. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đó là một biểu hiện không thường thấy ở Yae.

“… Đứa bé đó là?”

“Em ấy có vẻ như đã đi lạc rồi, degozaru.”

Một đứa trẻ lạc? Giữa đám đông thế này thì chuyện ấy có vẻ khá dễ xảy ra. Vừa nghĩ vậy tôi vừa nhìn ngó xung quanh. Sẽ rất khó khăn để tìm được bố mẹ của ẻm khi có quá nhiều người thế này.

“Được rồi, tên em là gì vậy?”

“Uku… Feeee… Mẹ ơi…”

Vô ích rồi. Có vẻ như đây không phải chỗ thích hợp cho mấy vụ tên tuổi rồi. Nếu ẻm không nín khóc thì chúng tôi sẽ chẳng thể hỏi bất cứ điều gì cả.

“Em cũng đã cố gắng hỏi tên và nơi ở của em ấy nhưng em ấy không trả lời degozaruyo.”

Yae thở dài và mang một khuôn mặt rầu rĩ. Fumu, chúng ta cần kiếm thêm một vài thông tin đây. Tôi đặt Kohaku đối diện với cô bé. Ẻm liền giật mình nhưng lại mếu máo và chuẩn bị khóc lần nữa. Tôi thầm ra lệnh cho Kohaku.

“Tên em là gì?”

Kohaku nói với đứa trẻ. Cô bé mà tưởng chừng như lúc nào cũng có thể khóc, nhìn vào chú hổ con và chớp mắt, rồi lại chớp mắt lần nữa và làm một vẻ mặt bối rối.

“Tên em là gì?”

“…….Rimu……”

“Ta hiểu rồi, Rimu phải không nào?”

Cô bé khẽ gật đầu trước câu hỏi của Kohaku. Tuyệt lắm, sự dìu dắt của Kohaku đã đi đúng hướng. Tất nhiên khi được một chú hổ con bắt chuyện, ai cũng sẽ chết lặng mà thôi. Giờ thì, cùng ngó qua một chút xem sao nhé?

“Tìm kiếm: Người thân của Rimu.”

Tôi kích hoạt Vô tính phép thuật “Truy tìm”, tôi sẽ nhận biết được nếu họ ở trong bán kính 50m…..Không có phản ứng nào cả. Họ không ở gần đây sao?

“Có được không ạ, degozaru?”

“Không, ít nhất thì họ không ở trong bán kính 50m quanh đây.”

Un, tôi nên làm gì đây? Vừa đi vừa sử dụng “Truy tìm” sao? Điểm yếu của phép thuật này chính là phạm vi tìm kiếm khá nhỏ.

Huh… mà từ từ đã. Đối với tôi, nếu chỉ nhìn vào một người bình thường thì chẳng thể nào biết được đó có phải ‘người thân của Rimu’ hay không. Chẳng phải đã quá rõ ràng rằng cách này sẽ không hề mang lại kết quả gì sao? Do tôi không nhận ra họ hoặc thực sự không có ai ở đó, nếu dùng phép này tôi sẽ không thể biết rõ được nguyên nhân vì sao cả.

Cũng giống như khi tôi điều tra về chất độc trong lâu đài của Nhà vua. Tôi không biết nó là loại độc dược gì, nhưng nếu tôi nếm phải thứ khiến tôi mất mạng thì đó sẽ là chất độc và đấy là cách nó được tìm ra sao? Cũng tương tự như vani vậy, vì tôi biết vani có mùi hương như thế nào nên tôi có thể tìm được nó… đại khái là như vậy. Nếu một người nào đó tự nhủ “Thế là sai rồi” thì sẽ chẳng thể nào đánh giá nó được cả, điều này hoàn toàn đúng mà.

Kiếm thêm tí thông tin nữa nào.

“Em đến đây cùng với ai vậy?”

“Mẹ ạ.”

“Mẹ em à…Em có biết mẹ em mặc đồ màu gì không?”

“Um…màu xanh lục ạ.”

Kohaku đưa ra những câu hỏi và từng chút một, Rimu lần lượt cho chúng tôi biết thêm về mẹ của mình. Tóc dài màu nâu, mặc đồ màu xanh, đeo vòng tay bạc, có mắt xanh và không mập mạp. Tốt đấy, tôi có thể hình dung một cách tổng quan về hình ảnh của người đó trong đầu mình. Chừng ấy thông tin sẽ giúp tôi nhận ra được mẹ của Rimu. Thử lại lần nữa nào.

“Tìm kiếm: Mẹ của Rimu.”

Không có một phản ứng nào hết. Vậy là vô ích rồi sao huh?

“Có được không ạ, degozaru?”

Yae hỏi nhưng tôi lắc đầu đáp lại Phạm vi tìm kiếm vẫn quá nhỏ. Giá mà tôi có thể dùng con smartphone để mở rộng phạm vi thì tốt biết mấy. Không biết liệu rằng có người nào sẽ phát triển cho tôi một ứng dụng “Tìm kiếm” không nhỉ… Từ từ đã.

Google map và “Truy tìm”. Có lẽ nào… Cứ thử xem sao đã. Tôi rút con smartphone ra.

“Cường hóa: Tìm kiếm.”

Tôi sử dụng phép thuật “Truy tìm” lên google map ở trong con smartphone. Một tia sáng bắn từ đầu ngón tay tôi vào màn hình và biến mât. Được rồi, giờ thì sao đây.

Tôi bắt đầu dùng google map và toàn bộ bản đồ xung quanh tôi hiện ra. Không chỉ có mỗi khu buôn bán mà nó còn hiển thị toàn bộ thị trấn Leaflet trong phạm vi tìm kiếm…! Tôi nhập “mẹ của Rimu” vào thanh công cụ và một cái ghim xuất hiện, cung cấp cho chúng tôi về vị trí đó.

“Ngon! Có phản ứng lại rồi!”

Rimu, đang ôm Kohaku, hơi giật mình khi tôi đột nhiên la to nhưng không có vẻ gì là lại khóc thêm lần nữa cả. Tôi đứng dậy và xoa đầu Rimu

“Cùng đến chỗ mẹ em nào.”

“Mẹeeeeeeeeeeeeeeee!”

“Rimu con!”

Thật là một cảm xúc khó có lời nào diễn tả được khi chứng kiến hai mẹ con đoàn tụ và ôm chầm lấy nhau sau vài tiếng đồng chia xa. Mẹ của Rimu đang ở trong phòng bảo vệ của thị trấn, một nơi khá giống với đồn cảnh sát ở thế giới kia. Sau khi đến đó và thông báo về “đứa con đi lạc”, người mẹ bắt đầu hy vọng rằng con mình sẽ sớm được tìm thấy và đưa trỏ về. Cuối cùng thì mọi chuyện đều êm đẹp.

Tôi và Yae vẫy tay từ biệt Rimu và người mẹ đang cúi chào của ẻm.

“Yae này, có một việc anh muốn thử làm, không biết có được không?”

“? Em không phiền đâu, degozaru?”

Chúng tôi đi thẳng đến quán cà phê “Phụ huynh”, sau khi gọi món tôi hỏi Yae rất nhiều điều, những thứ về nơi ở của em ấy. Từng chi tiết nhỏ về bên ngoài và phía trong của phòng gym, hỏi xem nhà ẻm có nuôi chó hay không, có trồng những cây anh đào trong vườn không, có cái cột với những mốc để so sánh chiều cao với anh trai hay không.

Sau khi nghe ẻm trả lời, tôi sử dụng google map với từ khóa “Nhà của Yae”. Trên đông lục địa, một cái ghim xuất hiện ở một phần của Ishen. Tôi phóng to địa điểm đó lên.Nó nằm ở phía đông vùng Edo của Ishen, Hashiba.

“Yae, nhà bố mẹ em ở Hashiba gần Edo sao? Có một ngôi đền Thần đạo gần đó phải không?

“Dạ đúng thế, degozaru… nhưng sao anh biết nhiều vậy ạ?”

Yae ngạc nhiên nhìn vào tôi. Được đấy, có vẻ như ứng dụng này khá là xịn đấy. Tôi có thể dùng nó để tìm kiếm cả thế giới này luôn. Dù cho tôi không có đủ những thông tin chi tiết thì kết quả cho ra vẫn không bị hạn chế.

Sau khi giải thích cho Yae, tôi có gắng tìm kiếm anh trai của em ấy. Yae đã nói cho tôi đặc điểm của anh trai mình nên tìm ra lão cũng sẽ dễ dàng thôi.

“Có một võ đường phải không? Hình như anh ấy đang ở trong một trận đấu vì có rất nhiều chuyển động.”

“Thế mới đúng là anh ấy chứ.”

Yae mỉm cười khi nhìn vào màn hình của con smartphone.

“Anh trai em thường rất điềm tĩnh nhưng khi đụng đến kiếm thì anh ấy trở nên vô cùng mê say. Anh ấy thực sự yêu thích kiếm đạo, nhiều đến mức quên cả ăn.”

Yae vui vẻ nói về anh trai mình với một cái nhìn đầy mong mỏi vào chiếc ghim đang tiếp tục chuyển động trên màn hình.

“Em rất yêu anh trai, phải không Yae?”

“… Dạ, degozaru. Anh ấy rất mạnh mẽ và tử tế, một người anh trai tốt mà em rất yêu thương.”

Chỉ nhìn qua tôi cũng có thể hiểu điều ấy, rằng đối với Yae anh trai quan trọng đến nhường nào.

“Không biết làm sao nhưng anh gợi cho em nhớ tới anh trai mình. Anh là một con người điềm tĩnh và tốt bụng degozaru.”

“Anh thật là vinh dự khi được so sánh với anh trai yêu dấu của em.”

Tôi cười gượng gạo khi uống ly nước của mình. Tôi có thể không so bì được với ảnh về kiếm đạo nhưng về tính cách thì chắc không thua kém gì đâu nhỉ.

“Đúng đó, degozaru… yêu dấu à….”

Trong khi đang lẩm bẩm, Yae ngừng lại, rồi nhìn vào tôi, đỏ mặt và hoảng hốt nói

“Kh-không phải như thế đâu, anh biết chứ hả!? Em chỉ muốn nói rằng anh Touya và anh trai em giống nhau, thế thôi, không phải em yêu anh trai mình mà là anh rất giống anh ấy, ý em là em không phải không thích anh nhưng, um… Anh trai là người thân, đúng rôi, người thân trong gia đình, degozaru! Tình yêu trong gia đình thôi…tình yêu? Nh-như em đã nói, không phải thế đâu, degozaru, anh biết chứ hả!?”

Yae nói những lời ấy trong một nốt nhạc. Tôi éo hiểu sao ẻm lại hoảng hốt như vậy. Tôi nghĩ yêu anh trai mình là một điều tốt đấy chứ.

“Xin lỗi đã khiến quý khách chờ đợi—”

Một núi đồ ăn được mang đến bàn ăn (phần lớn là của Yae). Yae, vẫn còn đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, bắt đầu ngấu nghiến thức ăn một cách tham lam trong yên lặng. Em ăn nhiều thật đấy…

Chắc em ấy vẫn còn ngại vì nói rằng ẻm yêu anh trai mình. Thôi thì, tôi sẽ khóa chặt trong tim mình cái cảm giác nghi ngờ rằng em ấy là một bro-con vậy.

——————————————-

Yae với mọi người thân với nhau rồi nên để Yae xưng em được không bác :v

Bạn đang đọc Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni của Fuyubaru Batora
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.