Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Trận Đấu và Quay phim.

Phiên bản Dịch · 2251 chữ

Có một sàn đấu tập trong sân sau của nhà Sodric. Được dẫn đến đó tôi không khỏi mở to đôi mắt ngạc nhiên… Không thể nào, đ-đó là một cái võ đường kiếm thuật của Nhật dù có nhìn như thế nào đi nữa.

Có một vài thanh kiếm gỗ được treo trên tường của sàn gỗ sáng bóng. Từ từ đã, thậm chí cái nhà này còn có đền thờ riêng á?

“Võ đường này được cha ta dựng lên và được thiết kế bởi Thủ lĩnh Hyouei. Nó được xây theo phương pháp của Ishen.”

“Thật độc đáo như võ đường nhà tại hạ vậy de gozaru. Iyaa, cũng đã lâu phết rồi đấy.”

Đột nhiên tôi cũng cảm thấy nhớ nhớ. Cứ thế, sự thôi thúc tôi đến Ishen đã tăng lên.

“Chọn bất cứ thanh kiếm gỗ nào cô thích đi. Chúng được xếp theo thứ tự tăng dần của độ dày cán kiếm.”

Tử tước đã đổi sang đồng phục luyện tập (dougi), lấy một thanh kiếm gỗ trong khi đang sửa đai lưng. Yae, người sẽ đối mặt với ông ấy, nhấc vài thanh lên mà thử độ bám của chúng trong khi vung thử vài lần. Cuối cùng, họ đứng đối mặt nhau ở giữa võ đường với vẻ mặt tập trung cao độ.

“Trong số cô cậu ai có thể sử dụng phép hồi phục?”

“Tôi và cô ấy có thể sử dụng nó.”

Tôi giơ tay nói với Tử tước và hướng về phía Lindsey.

“Vậy thì, đừng khách sáo. Đánh hết sức đi!”

Khi Tử tước đã tuyên bố thế. Chúng tôi chỉ việc ngồi ở bên võ đường để không cản trở hai người họ.

Nhân dịp này, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng. Lôi chiếc smartphone ra từ túi. Umm, nếu tôi nhớ chính xác…

“Anh đang làm gì thế desu?”

Lindsey hỏi tôi với khuôn mặt tò mò.

“À, thu lại chút tài liệu tham khảo cho tương lai thôi mà.”

Trong khi tôi đang trả lời như vậy, Elsie đã tình nguyện làm trọng tài và đứng giữa hai người họ.

Xác nhận rằng việc chuẩn bị đã được hoàn tất cho cả hai bên, cô lên giọng.

“ Vậy thì ─── bắt đầu!”

Với hiệu lệnh của Elsie, Yae di chuyển chớp nhoáng đến Tử tước như một viên đạn. Cô lao tới tấn công liên tục và Tử tước không vừa, đỡ mọi đòn đánh với thanh kiếm gỗ.

Từ từ ổn định lại hơi thở của mình khi Yae nhảy về phía sau trong giây lát, chỉ có điều… ngược lại với cô, Tử tước không hề tấn công lần nào. Ông chỉ theo dõi sự chuyển động của Yae với đôi mắt của mình.

Họ di chuyển xung quanh nhau thật chậm như cố gắng vẽ ra một vòng tròn.Từng chút một khoảng cách được rút ngắn, dường như họ đã đi qua một đường ranh giới nào đó và hai thanh kiếm gỗ lại va chạm với nhau. Chỉ có thế, một loạt giao đấu dữ dội lại bùng nổ.

Tuy nhiên, chỉ có Yae tấn công liên tục, Tử tước không tấn công mà chỉ né các đòn đánh, lẫn tránh hay gây trở ngại từ các đòn đánh của cô.

“Hiểu rồi… hiểu rồi…”

Tử tước di chuyển kiếm xuống vị trí thấp. Yae đang thở hổn hểnh khi cô đang giữ thế đứng với đôi mắt chưa đầy sự kiên quyết. Em ấy đã cạn kiệt sức lực.

“Thanh kiếm của cô là thanh kiếm chuẩn. Cô có thể nói đó là mẫu, không có chuyển động thừa. Nó cũng giống như kiếm pháp mà tôi học được tù thủ lĩnh Hyouei vậy.”

“…Nó tệ lắm sao?”

“Nó không tệ. Tuy nhiên đối với cô, không có gì hơn nó từ đó cả.”

“Naa…!?”

Tử tước chuẩn bị đưa thanh kiếm mình lên, chỉ lúc này tinh thần chiến đấu bắt đầu sôi sục. Sự nhiệt tình như một cú sốc điện đã được chuyển đến hướng của chúng tôi.

“Làm thôi.”

Tử tước bước một bước lớn và rút ngắn khoảng cách với Yae trong chớp mắt. Thanh kiếm vung đến Yae từ phía trước. Để chặn đòn đánh, Yae giữ vững thanh kiếm ở phía trên cô ấy.

Ít nhất đó là kế hoạch.

Trong nháy mắt, Yae ngã xuống với một tiếng rầm. Cô ôm lấy hông của mình rên rỉ.

“D-Dừng lại tại đây!”

Elsie thông báo về việc kết thúc trận đấu. Nếu đây là trận đấu bằng gươm thật thì… thân của Yae đã bị chia làm hai.

“Uguu…..”

“Em không nên di chuyển. Có lẽ gãy mất vài cái xương sườn rồi. Di chuyển bất cẩn nó có thể đâm vào phổi đấy. Em cứ ở yên đó, để anh chữa cho.”

“Ah, vâng.”

Tôi nắm lấy cánh tay Yae về phía mạn sườn giờ đây đã bị biến dạng và sử dụng phép hồi phục. Có lẽ cơn đau đã dịu đi bởi biểu hiện của Yae dần trở nên bình tĩnh hơn.

“……. Tại hạ ổn rồi de gozaru.”

Yae đứng lên và cúi đầu cảm ơn tử tước đang đứng ở đầu sân.

“Tại hạ rất cảm ơn sự chỉ dẫn của ngài.”

“Lưỡi kiếm của cô không có bóng tối. Pha lẫn sự thật với dối trá, rút lui mà như tiến công, thả lỏng rồi bất chợt dũng mãnh. Kiếm pháp không thể bị giới hạn bởi phái của võ đường. Ta không nói rằng nó tệ đâu, sức mạnh là tùy thuộc vào mỗi người mà.”

Ánh mắt sắc sảo của Tử tước như nhìn thấu Yae.

“Cô kiếm tìm điều gì từ thanh kiếm?”

Yae không trả lời. Chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm gỗ trong im lặng.

“Trước nhất hãy bắt đầu từ đó đi. Nếu làm thế có lẽ cô sẽ mở ra được con đường của chính mình. Và một khi cô đã tìm thấy nó rồi, lúc đó hẵng quay lại đây.”

Tử tước rời võ đường bỏ lại những lời đó phía sau.

“Ơ, bình tĩnh nào. Đừng lo lắng quá! Kết quả trận đấu đã được định sẵn, lý do cậu thua là vì dù có làm thế nào đi nữa thì nó vẫn thế thôi.”

“……Elsie-dono…… điều đó không giúp được gì nhiều đâu de gozaru…”

Ahahahaha, Elsie nở một nụ cười khô khốc dưới ánh nhìn chằm chằm của Yae.

Với khả năng điều khiển xe của Lindsey, chúng tôi tiến đến phía trạm kiểm soát, rời khỏi khu phận của giới Quý tộc.

“Vậy giờ cậu định làm gì đây Yae? Chúng tôi định quay về thị trấn Rifflet.”

“Tại hạ cũng đang tự hỏi mình câu đó de gozaru…..”

Ah, cô ấy có vẻ như đang chán đời…. Trông mà chẳng khác gì một con nhỏ làm công ăn lương đang tuyệt vọng cả, cứ chống cằm lên thành xe mà hờ hững nhìn khung trời xa xăm.

[Edit 2: Đôi lúc mình cũng như thế :))) ]

“Yae, nếu cậu không biết đi đâu thì cứ việc đến Rifflet với bọn tôi. Chúng ta sẽ gia nhập bang hội, lập nhóm, thỉnh thoảng cũng có thể tập luyện cùng nhau nữa.”

Cô nàng thi thoảng lại nói thế. Ý của Elsie tôi cũng hiểu thôi. Cả bọn vừa mới đi chung với sau trong một quãng thời gian dài, thật sự rất buồn khi phải chia tay ở đây.

“Tôi không biết đó có phải là một ý tưởng tốt không…”

“Được rồi! Cứ vậy đi!”

“Ép buộc hơi quá đó…”

Tôi cười gượng khi nghe quyết định của Elsie. Lợi dụng việc Yae đã trở nên nhút nhát… không, không hẳn mà là cô ấy lo lắng theo cách riêng của mình.

Trong khi hãy còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì đoàn xe đã đến gần trạm kiểm soát.

Lindsey hồi hộp trưng ra những chiếc huân chương nhận được từ Công tước và họ ngay lập tức cho chúng tôi đi qua.

“Cơ mà thế giới này cũng rộng lớn thật đấy de gozaru…. Cứ nghĩ rằng vẫn còn một con người mạnh như thế ở đây, tại hạ vẫn còn một chặng đường dài de gozaru…”

Yae lẩm bẩm sốt sắng.

“Đặc biệt là đòn kết thúc. Tại hạ tự hỏi điều gì đã xảy ra… Chắc chắn Ngài ấy đã vung thanh kiếm từ trên cao nhưng… rốt cuộc nó lại đến từ phía bên hông…”

“Điều đó thật đáng kinh ngạc. Tôi hoàn toàn không nhìn thấy nó mặc dù đã đứng ngay bên cạnh quan sát. Trước khi mọi người kịp nhận ra, thì Yae đã nằm trên sàn rồi.”

Yae phân tích lại tình trạng lúc đó, Elsie cũng theo thế mà phấn khích chêm vào.

“Thật đáng tiếc de gozaru. Nếu tại hạ có thể nhìn thấy kiếm pháp đó một lần nữa…”

“Muốn nhìn không?”

“……Hả?”

Yae chớp mắt ngạc nhiên với khuôn mặt ngốc nghếch khi tôi trả lời dễ dàng.

Tôi lấy smartphone ra khỏi túi và mở lại trận đấu mà tôi đã ghi lại lúc trước cho Yae xem.

“Đây là… Như thế nào de gozaru !? Ah! Tạ… Tại hạ ở đó de gozaru yo!? Cả tử tước! Elsie-dono cũng ở đó!”

“Uwaa, đây là gì! Tôi đang di chuyển! Mặc dù tôi đang ở đây! Eh,đây không phải là tôi nhưng Lindsey!? Không, Lindsey cũng ở đây !? Làm thế nào điều này xảy ra?”

[Edit: Khoa học đấy lũ b&^#!@]

“Im lặng cái coi!”

“Ouch!!”

Tôi mắng hai người đang hoảng loạn với một cái cốc đầu. Họ hấp tấp, nhưng cũng khá ư là thú vị.

“Đây là ma thuật Vô tính của tôi để ghi lại sự kiện của một thời điểm nào đó và có thể sử dụng để xem lại một lần nữa… thứ gì đó giống như vậy. Tôi đã ghi lại trận đấu này lúc trước.”

“Thật tuyệt quá de gozaru! Đây là ma thuật sao…”

“Đây là Phép thuật gì thế?”

“À, smartphone?”

“Sumaartohon…Đây là ma thuật mà tôi chưa bao giờ nghe ne. Mà thôi, chắc mình cũng chẳng làm gì được nếu đó là một Ma pháp tính Vô cả.”

Elsie khoanh tay lại và cố gắng để suy nghĩ. Trong khi đó, Yae cầm điện thoại và tập trung nhìn vào màn hình. Đó là khung cảnh Yae bị đánh gục xuống.

“Đây này de gozaru!”

Thanh kiếm đúng ra được vung xuống từ phía trước đã vung đến cơ thể ngay từ đầu. Hử? Chắc chắn, nó nhắm vào đầu của Yae.

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Ai biết…?”

Elsie nhìn màn hình bên cạnh tôi nghe thấy lắc đầu không biết.

“To, Touya-dono! Cái này, tại hạ có thể xem lại lần nữa chứ de gozaru!?”

“Được chứ. Bao nhiêu lần cũng được. Tua lại từ đầu? Hay từ lúc cô bị đánh?”

“Từ lúc tại hạ bị đánh!”

Tôi chỉnh cho nó lui lại một chút rồi đưa cho Yae xem. Tử tước tiếp cận Yae ở ngay eo của cô ấy. Đúng như tôi nghĩ dù cho có làm thế bao nhiêu lần, chẳng có bất kỳ chuyển động nào. Nhưng, nhất định là thời điểm đó…

“Kiếm ảnh…”

“Kiếm ảnh?”

Yae lẩm bẩm.

“Đó là một kiếm kỹ để nâng cao tinh thần chiến đấu de gozaru. Tại đó không hề có vật chất bởi nó chỉ là một ảo giác mà thôi. Tuy nhiên, bởi vì nó được tạo ra từ tinh thần nên vẫn có sự hiện diện nên chỉ có thể ngẫu mà nhận ra nó thôi de gozaru. Tử tước chắc hẳn đã dùng Kiếm ảnh ở phía trên nhưng thanh kiếm thật thì lại vòng sang bên hông. Nếu đại nhân cảm thấy có chiến khí và di chuyển theo nó, đó là ảnh kiếm. Thanh kiếm thật sự không có chiến khí thì lại nhằm vào bên lườn. Tại hạ… đúng là đã bị nắm thóp thật rồi de gozaru…”

Vì vậy, nó… là một thứ gì đó giống như là ảo ảnh. Tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ thấy chán nản khi biết được thực tế, nhưng đó lại là một nụ cười?…. và không phải là một nụ cười gượng, cô đã nắm bắt được thứ gì đó, dần nghiêm mặt lại và lẩm bẩm…

“Kiếm của tại hạ không có bóng… hm.Tại hạ thấy lý do rồi de gozaru. Không phải chờ đối phương để lộ sơ hở mà bắt hắn phải để lộ… Vả lại…”

“Này này, Yae? Cậu ổn chứ?”

“Vẫn ổn de gozaru.Tại hạ rất biết ơn Touya-dono. Ngài đã giúp tôi de gozaru.”

Với khuôn mặt rạng rỡ Yae trả lại tôi chiếc smartphone, tôi đón lấy và cất nó vào túi. Thôi thì, tôi vui vì em ấy đã có cơ hội trở lại với chính mình.

“Tại hạ sẽ luyện tập nhiều hơn để trở nên mạnh mẽ hơn nữa de gozaru. Cùng với các hạ.”

“Tinh thần phải thế chứ!”

Chúng tôi cười lớn khi Yae và Elsie đập tay nhau. Ôi, tuổi trẻ~

“Làm ơn tính cả tôi nữa…”

Một giọng nói dường như trách móc đến từ chỗ ngồi của lái xe. Ah. Nó không giống như chúng ta quên mất cô bé ấy nhỉ? Xin lỗi nhé Lindsey.

Bạn đang đọc Isekai Wa Smartphone To Tomo Ni của Fuyubaru Batora
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.