Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liễu gia bối cảnh (1)

Tiểu thuyết gốc · 1518 chữ

" con mẹ nó lão tử....... " đang máu liều nhiều hơn máu não, Liễu Linh đang chỉ vào người va vào mình mắng được nửa câu thì những con chữ trong đầu hắn như thể mọc chân chốn mất làm hắn rất túng rất xấu hổ đến nỗi cả ngón tay hắn cũng run run không nghe lời

người mà Liễu Linh tông phải không phải là một đại hán cao to đen hôi cũng chả phải bà lão răng chả đến mấy chiếc mà la một thiếu nữ cũng trạc tuổi như hắn người diện một bộ cẩm phục màu lam nhạt thêu ra những đoá hoa mùa xuân đầy thơm ngát, lúc này cô đang ngồi dưới đất hai tay ôm lấy đầu khuôn mặt thì nhăn lại tua hồ cực kỳ ủy khuất khiến cho ai cũng muốn che trở cưng chiều, chắc cũng là do tư thế nên hai cái bánh bao ngoại cỡ của cô bị đè ép như thể xắp phá áo mà ra lợi hại hơn nữa là chiếc pansu màu trắng tinh khiết của cô đập thẳng vào mắt Liễu Linh chắc do trời mùa hạ nên cô mặc ra chiếc váy nên.... khụ khụ lạc đề hơi xa

" Liễu Xuân muội muội! " thu hết cảnh xuân vào đấy mắt rồi tỏ ra là một người Anh đúng nghĩa quan tâm hỏi han

" ưm! Liễu Linh ca ca " nghe thấy tiếng kêu quen thuộc cô bé từ từ mở ra đôi mắt trong veo to tròn giờ đang thấm đẫm nước mắt nhìn vào Liễu Linh, khi xác nhận thấy đó là vị biểu ca của mình thì cô chỉ đưa ra một cái cánh tay trắng nõn nhỏ bé thon dài kết hợp thêm tuyệt chiêu quay đầu chín mươi đọ nữa tỏ vẻ giận dỗ muốn hắn đỡ lên

" ách! muội muội không sao chứ! " ngựa quen đường cũ, trong lúc đỡ Liễu Xuân đứng lên hắn có một cái tay vô tình bắt lấy một bên mông đẹp của cô, một tay còn lại cũng không chịu thua kém cũng trong lúc sơ ý chạm vào một trong hai con thỏ ngọc ngoại cỡ, từ hai bộ vị quan trọng truyền đến xúc cảm khiến cho Liễu Xuân mặt mày không biết đã đõ lên từ lúc nào đồng thời còn len lén ngước lên nhìn vị biểu ca mẫu mực thấy hắn vẫn cực kỳ nghiêm túc thì cô mới thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại bị gieo chộm lấy một cái hạt giống cảm tình trờ ngày thu hoạch

còn vị biểu ca mẫu mực lúc này trong lòng đang không ngừng cảm thán lấy như là " to thế! mềm thế " " đàn hồi kinh thật " " thật vừa tay "..... nhưng là lão lái xe lâu năm thì sao có thể để lộ ra ngoài mặt được, buồn thay cho một cô bé đã rơi vào miệng của một lão sói sám mà không hay biết gì

" lão tam! ngươi đây không biết xấu hổ à! Liễu Xuân biểu nguội còn nhỏ như vậy mà ngươi cũng không tha " trong lúc bầu không khí cực kì ám muội thì có một Liễu Như chả biết ở chỗ nào phóng ra chen vào giữa Liễu Linh và Liễu Xuân

" con bà nó chứ! ngươi là khắc tinh của ta sao lúc nào có truyện tốt thì ngươi cũng có mặt hết vậy! " tất nhiên đấy chỉ là lời nói thầm thôi, hắn vẫn còn chưa quên hôm nọ bị đánh đâu, mặc dù tức nhưng vẫn phải du trì một nụ cười mà hắn cho là đẹp trai nhất đồng thời hướng Liễu Như hô một tiếng

" nhị tỷ ngươi tốt! "

sau khi bị Liễu Như chen ngang thì Liễu Xuân lui lại vài bước đồng thời lấy hai tay ôm tại trước ngực làm cái thủ thế, ánh mắt không thể tin nổi nhìn vào Liễu Linh

" cạch " không biết là cái răng nào bị hắn cắn gãy, Liễu Linh cực kì nghẹ uất hắn chưa được nên bữa cháo gì mà phải ở đây gánh lấy tiếng xấu , khôn g có thiên lý a!!!!, ngược lại là Liễu Như thấy được phản ứng của Liễu Xuân thì vô cùng đắc ý quăng tới cho Liễu Linh mấy chục cái ánh mắt khiêu khích, tực hồ nhìn thấy bộ dáng nghẹ uất của Liễu Linh làm cô rất vui vẻ

" không cần phải để ý đến hắn! chúng mình đi thôi " sau khi đã cảm thấy thoả mãn thì Liễu Như tay trong tay cùng Liễu Xuân bỏ lại vẫn muốn nói mà không lên lời Liễu Linh ở lại, hắn thầm thề trong lòng sẽ có ngày đem Liễu Như hung hăng dặt ở dưới thân làm cô phải nài nỉ xin tha mới thôi! hừ hừ! ( tác mặc dù là cái ăn mặn nhưng ae yên tâm sét theo triết lý đạo Đức thì con mẹ nó là loạn luân nhưng theo tư duy 4.0 của tác thì sau này hai đứa nó chả có tí huyết thống nào cả nên quất thôi )

cùng thời điểm đó, tại đại sảnh Liễu phủ ,bình thường như khúc gỗ nghiêm túc Liễu Phong lúc này cũng mặt mày nở hoa vui không ngậm được miệng lại, không có ý tứ Liễu gia hắn miễn cưỡng có vài phân lượng không đánh đồng được với các đại thế gia nhưng bọn họ lại có được một thứ khiến họ tự hào chính là

Đoàn kết

đúng vậy, liễu gia bọn họ từ trên xuống dưới đều đồng lòng là một đại gia đình to lớn không có cái gì gọi là âm mưu tranh đấu, kể ra thì là do Liễu Sơn ông cố của Liễu Linh cha của Liễu Phong người dựng lên Liễu gia tạo ra tổ huấn, lão xuất sinh ở một gia tộc tương đối to lớn mặc dù không theo kịp tam đại gia tộc nhưng cũng có lịch sử vài trăm năm đại tộc nhưng lại do nội bộ mất đoàn kết ,từng thành vien đều kiêu căng hống hách lại đắc tội nhiều thế lực thế là một đại thế lực nhanh chóng bại suy, lão cũng chải qua một thời gian dài lưu lạc nên cảm nhận rõ tầm quan trọng của gia đình nên sau này thành gia lập thất mới lưu lại tổ huấn như thế

cơ hồ hôm nay tất cả thành vien Liễu gia đều tề tụ, trừ có một số ít cá nhân ở quá xa không thể về tới được cùng với lão tổ Liễu Sơn đang bế quan thôi, nói đùa gì vậy chứ có ai thấy tên lão già lụ khụ đi chúc thọ cho một cái trung niên nhân không!

" đại ca! cố gắng thêm vài tiểu tử nữa cho gia tộc thêm vài phần náo nhiệt đi! ha ha ha! " một đại hán lưng hùm vai hổ mặc vào quan phục trông hung mãnh dị thường đang cầm một chén rượu hướng về phía một cái trung niên nhân cười nói trêu chọc

hiển nhiên vị trung niên nhân kia chính là nhân vật chính của buổi tiệc này Liễu Phong, mà tên đại hán mặc quan phục kia chính là đệ đệ của hắn cậu của Liễu Linh Liễu Hoàng tu vi một thân cũng là một tinh đấu linh để ý hơn nữa chính là hắn giữ chức Đô úy thống ngự cả vạn cái quân nhân quyền cao chức trọng, thế nhưng không đợi Liễu Phong trả lời thì một ánh mắt hướng tới hắn khiến hắn và Liễu Hoàng như quả bóng xì hơi cúi thấp đầu xuống không giám ho he gì

cái ánh mắt nguy hiểm đấy chính là của Nạp Lan Cung Uyển đang ngồi cùng với Lư Thị vợ của Liễu Hoàng mẹ của Liễu Xuân, khi bà nghe thấy lời nói không đứng đắn của Liễu Hoàng thì quăng luôn một cái ánh mắt tới hai người, Liễu Phong cũng thật là tai may vạ gió, hhắnắn cái gì cũng tốt chính là cáo hơi chút kính nể vợ..... Ừ thì sợ vợ nhưng không phải hắn kiêng dè Nạp Lan gia mà là hắn thật sự rất yêu vợ mình ( nghe hơi sến nhưng đấy là sự thật) ,về phần Liễu Hoàng cũng có một giai đoạn lịch sử tăm tối bị bạo hành nên giời có tu vi cao hơi bà rất nhiều nhưng khi đối mặt với cô cũng chả giám nổi lên tí bọt nước nào

bên dưới bọn họ là rất nhiều thành vien Liễu gia khác nữa nhưng thân phận là hậu bối chỉ dám ngồi phía dưới cùng với một số người cùng bối phận như mình nhưng chắc là do tuổi trẻ khí thịnh nên tạo ra một mảnh hài hoà náo nhiệt cảnh tượng

Bạn đang đọc Isekai Tai Dau Pha sáng tác bởi goodguy5615743
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goodguy5615743
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.