Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện - Ophelia và những cảm xúc mông lung

Tiểu thuyết gốc · 2257 chữ

Ophelia ban đầu đã nghĩ rằng cuộc sống học đường của cô sẽ rất vui vẻ, đáng tiếc hiện thực lại không được như mong đợi.

Sáng hôm đầu tiên đi học, cô đang đứng xem xếp hạng của mình thì một cô gái không biết ở đâu đi ra bỗng nhiên đuổi cô đi, và cô gái kia còn tỏ ra một thái độ khá gay gắt với cô.

Trên đường đến lớp Ophelia còn một lần nữa bị cô gái nọ đụng trúng suýt té ngã.

Đến khi vào lớp Ophelia mới biết tên của cô gái đó – Army fou Krezt.

Có vẻ cô ấy và nhóm bạn của Hoàng tử Gerazt-sama rất thân thiết.

Ophelia bước vào lớp mà không một ai chú ý đến, điều đó khiến cô khá lạc lỏng.

Cô nghĩ chí ít họ đều cùng 1 lớp thì nên chào nhau như những người bạn chứ.

Khi Ophelia cố gắng thử bắt chuyện làm quen, bọn họ đều hỏi “Cô là người của gia tộc nào ?”

Sau khi cô nói mình là con gái của 1 gia đình nam tước, bọn họ đồng loạt “xì” một tiếng rồi bỏ mặc cô.

Bọn họ nói những thứ như:

“Con của một nam tước vùng quê cũng muốn cùng tôi kết thân ? Cô nghĩ cô là ai ? Đừng nghĩ mình nhận được học bổng liền có thể đứng ngang hàng với bọn tôi !”

Ophelia đã dự định sẽ cùng tất cả mọi người làm bạn, nhưng có lẽ đó chỉ là ước muốn của riêng cô thôi.

Buồn thật đấy – Ophelia nghĩ.

Trước đó cô đã không hề lường trước được chuyện này.

Chí ít thì họ đều học cùng 1 lớp, tại sao họ lại không muốn làm bạn với cô nhỉ ?

Con của nam tước thật sự đáng phải nhận sự đối xử như vậy sao ?

Ophelia không hiểu.

Nhưng trong lòng cô bắt đầu sinh ra những ý nghĩ tiêu cực.

Cho đến khi…

Cô nhìn quanh lớp học và cô thấy cậu trai đó.

Một cậu trai trông cực kỳ phổ thông, đang ngồi ở dãy gần cuối lớp.

Ophelia nhớ được hình như cậu ta cũng là 1 học sinh học bổng như mình, vì vậy cô đã lấy dũng khí bước đến và làm quen.

Dù khi cô muốn bắt tay thì ánh mắt cậu ta nhìn cô có chút là lạ, và biểu cảm của cậu ta trông rất quái dị.

Nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn chấp nhận làm bạn với cô.

Và tên của cậu con trai đó là… Leon de Fedorov.

--------------------------------------

Trong lớp học, Ophelia thường xuyên thấy cậu trai ngồi cạnh luôn mang vẻ mặt suy tư, sau đó cậu ta sẽ không hiểu thấu thở dài 1 tiếng.

Một cậu trai kì lạ.

Mỗi khi cô chú ý đến và hỏi thì cậu đều không nói.

Hay là tinh thần của cậu ấy có vấn đề nhỉ ?

Chà, đây là 1 chuyện khá nghiêm trọng đấy.

Nhưng nếu cậu ấy có vấn đề thì làm thế nào cậu ta thi đậu vào học viện được nhỉ ?

Ophelia cứ như vậy bắt đầu có những suy nghĩ vẩn vơ.

Những ngày sau đó…

Cuộc sống học đường của Ophelia không mấy vui vẻ, nhưng chí ít cô cũng có bạn và cậu ấy cũng không tỏ ra phiền hà khi phải nghe cô nói.

Ít ra đó cũng là 1 niềm vui nho nhỏ

-------------------------------------

Trong chuyến thám hiểm dugeon.

Như lúc trước, dù là trong chuyến thám hiểm dugeon thì vẫn không có ai muốn lập đội với Ophelia.

Cũng phải, cô có thành tích tốt thật đấy, nhưng cô không phải một mạo hiểm giả thực thụ.

Từ nhỏ đến lớn số lượng dugeon mà Ophelia đi qua đếm không hết 1 bàn tay, chưa kể đều là được trưởng bối dẫn theo.

Vừa không có bạn, lại không giỏi trong việc mạo hiểm, lẽ dĩ nhiên cô bị coi như gánh nặng rồi.

Một lần nữa, trong lúc cô không biết làm sao thì Ophelia lại thấy được cậu ta.

Leon de Fedorov.

Cậu ấy cũng bị mọi người cô lập như cô, nhưng trông cậu ấy không hề có vẻ gì bận tâm.

Ophelia một lần nữa cố lấy hết can đảm để mời cậu cùng mình tổ đội, và cậu cũng đồng ý một cách nhanh chóng.

Thời điểm đó Ophelia đột nhiên cảm thấy như Leon đang phát sáng vậy.

Sau đó…

Đi vào cùng Leon một cách lo lắng bất an, Ophelia cứ liên tục cảnh giác nhìn xung quanh.

Dù sao hoàn cảnh của nơi này khá tối, và cô cũng sợ một con quái vật nào đó sẽ đột nhiên nhảy bổ tới mình.

Sau đó Ophelia liền nghe được cậu trai trước mặt gọi mình.

Vì quá căng thẳng, cô chỉ có thể trả lời lắp ba lắp bắp.

Leon lại thở dài, sau đó cậu ta tiến về phía cô.

Ophelia không biết cậu đang tính làm gì thì cảm giác được bàn tay mình bị một bàn tay khác nắm lấy.

“Ấm áp, và rộng lớn.” – Đó là cảm nhận của cô.

Cô thoáng sững sờ trong 1 giây, thậm chí cô còn cảm giác tim mình bị lệch 1 nhịp.

“Đi theo tôi. Có tôi ở đây không có con quái nào tiếp cận được cậu đâu.”

Cậu trai kì lạ đã nói với Ophelia như vậy.

“Leon-san… cứu tớ.” Ophelia rưng rưng.

Trước mặt cô là 1 con slime.

“Haizzz…..”

Leon thở dài như thể đang từ bỏ mọi hi vọng.

Vớt 1 nhát chém không hề dài dòng, con slime bị cắt làm 2 nửa rồi tan ra thành nước.

“Cậu… yếu thật đấy.”

Trông cậu ấy có vẻ đang thất vọng.

“Xin lỗi.”

Cả chuyến đi Ophelia không giúp ích được gì, nhưng cô lại thấy được một mặt khác của cậu bạn trầm mặc ngồi cạnh mình.

“Cậu ấy thật mạnh…”

Khi cả 2 người đi đến 1 khúc rẽ, bỗng dưng Leon dừng lại làm Ophelia đạp đầu vào lưng cậu ta.

Sau khi được nhắc nhỏ, cô mới để ý rằng con đường phía trước đã bị chặn.

Trước mặt bọn họ là 1 bầy sói.

“Nguyệt Lang” Leon nhanh chóng nhận ra bọn chúng.

Trong khi đó Ophelia chỉ có thể run rẩy.

Cô sợ.

Bầy sói này khá đông, và chúng sắp tấn công.

“Đứng phía sau đi, tôi sẽ lo bọn chúng. Chỉ cần chờ một chút đợi những người khác chạy tới là được.”

Cậu ta nói vậy đấy.

Không biết tại sao, thời khắc đó Ophelia lại đột nhiên yên tâm kỳ lạ.

“Cậu ấy.. thật sự giữ đúng lời hứa.”

Cô nhìn cậu ấy chiến đấu, trông thấy sự mạnh mẽ của cậu, vui vẻ khi cậu hạ được lũ sói, lo lắng khi cậu bị thương.

Cảm xúc của Ophelia cứ chập chùng như đi xe cáp treo vậy.

Sau trận chiến, trên người Leon đầy vết thương, và Ophelia cảm thấy tỏng lòng không thoải mái – cô đang đau lòng.

Ophelia không hiểu được cảm xúc của chính mình nữa.

-------------------

Tháng 5…

Vào kỳ nghỉ lễ tháng năm, cô nghe các bạn nữ trong kí túc xá đều dang bàn nhau về việc tổ chức những buổi tiệc trà.

Ophelia lại lâm vào khó khăn.

Cô không được ai mời cả, và nếu muốn tự tổ chức thì cô không đủ điều kiện…

Với cả cô không biết nên mời ai, vì cô có thân với ai đâu.

Trong lúc đang băn khoăn, bỗng cô nhận được một tấm thiệp mời.

Lại là cậu trai đó, Leon-san.

“Vì mọi người đều tổ chức tiệc trà nên tôi cũng phải làm theo, mà, nếu cậu không đi cũng không sao đâu. Tạm biệt, tôi còn phải đi phát cho vài người nữa.”

Điều cậu ta nói khiến cô buồn cười.

Như thể cậu ấy không phải tổ chức tiệc trà mà là đi kêu gọi từ thiện vậy.

Đã vậy trên tay còn cầm theo cả xấp thư mời nữa.

Cậu trai này toàn làm mấy điều lạ lùng thôi !

….

Cuối cùng Ophelia vẫn mang theo thư mời đến bữa tiệc trà của cậu trai đó.

Tuy rằng cô cũng có chút bất an.

Vừa đi đến cửa căn phòng ghi trên thiệp mời, Ophelia liền gặp được mô cô gái cực kỳ xinh đẹp đứng ở đó.

Cô gái kia còn mặc trang phục hầu gái, và vẻ mặt cô ấy trông rất lạnh lùng.

“Hầu gái.. của Leon-san ? Nhưng không phải cậu ấy là thường dân sao ?”

Ophelia nghĩ.

“C-chào cậu, mình đến đây vì thư mời của Leon-san.”

Cô nói và đưa ra thiệp mời của cậu ta.

Cô gái đứng ở cửa chỉ cầm lấy kiểm tra sau đó bước vào phòng.

Một lúc sau, Leon mở cửa.

Thời điểm nhìn thấy Ophelia, gương mặt cậu ta lại có những biểu cảm kỳ lạ.

“Hay là… cậu ấy không muốn mình tới ?”

…..

Buổi tiệc trà chỉ có 2 người.

“Tại sao cậu lại không tổ chứ buổi tiệc trà, hoặc chí ít cậu nên tham gia buổi tiệc của những người khác chứ ? Không ai mời cậu ?”

Cậu ta hỏi Ophelia.

Tâm trạng cô thoáng chốc trở nên sa sút.

Bỗng nhiên Ophelia muốn nói ra hết những điều mình nghĩ, và cô đã thật sự nói ra.

Và Leon chỉ nói với thái độ rất dửng dưng:

“Tôi không để tâm đến những người mình không thân thiết. Đã vậy mặc kệ họ nghĩ hay hành động thế nào đều có vấn đề gì đâu ? Ban đầu tôi vào học viện chính là để học tập và tốt nghiệp, sau đó tôi sẽ chu du khắp thế giới. Tôi chỉ cần làm đúng những dự tính ban đầu của mình mà thôi, về phần những người khác… nói thật thì họ là ai có quan trọng với tôi sao ?”

Lời của Leon làm Ophelia kinh ngạc.

Thật sự có thể như vậy sao ?

Cậu trai này luôn có những hướng suy nghĩ thật khác người.

Nhưng mà…

“Cậu đặc biệt thật đấy.”

Ophelia đã nói vậy.

“…..tôi không nghĩ những người dùng tiền để vào học viện lại có tư cách xem thường những người dùng thực lực để đạt được nó.”

Những lời nghe có vẻ đương nhiên đó đột nhiên khiến Ophelia thông suốt, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Những lúc cô gặp khó khăn, cậu đều sẽ xuất hiện bên cạnh như một phép màu vậy.

Càng lúc cô càng thấy chàng trai này thu hút hơn.

-----------------------------

Chuyến khảo sát thực địa…

Vì bài thi giữa kỳ, Ophelia và Leon phải vào cùng nhóm với đám người hoàng tử.

Ban đầu cô đã rất lo lắng.

Dù sao bọn họ đều là những quý tộc cấp cao ở vương quốc này.

Nhưng thời điểm đi cùng Leon, cô đột nhiên cảm thấy chuyến đi này cũng không tệ.

Kiến thức của cậu ấy cũng rất rộng nữa.

Ophelia có cảm giác như đối với Leon thì không chuyện gì cậu không làm được.

Bọn họ đã trải qua 1 chuyến hành trình dugeon khó khăn và suýt gặp nguy hiểm, nhưng cuối cùng đều thành công thoát thân.

Chuyến đi này ngược lại để Ophelia rât vui vẻ.

Và 1 lần nữa, cô lại được cậu dắt tay, dù chỉ là hành động bất khả kháng do tình huống nguy cấp.

Nhưng chính lúc dó Ophelia nhận ra…

Có lẽ cô đã thích cậu ta… một chút thôi.

--------------------

Còn 2 ngày nữa là đến Lễ hội trường.

Ophelia đã hỏi dò Leon xem cậu định làm gì ở đó.

“Một quầy thịt xiên nướng… chắc vậy ?”

Một ý tưởng không tệ đâu.

Ophelia nghĩ đến việc cậu ta mở quầy hàng, và mình sẽ phụ giúp cậu bán hàng…

Fufu…

Suýt chút nữa cô đã cười lên.

“Tôi có thể hỏi lý do cậu hào hứng như vậy không ?” – Leon.

Ophelia đã bị Leon làm giật mình

Cô đã quá vui vẻ và đem nó thể hiện ra mặt rồi sao ?

“Eh ? Mình không biết nên làm gì ở lễ hội, và… cậu định mở gian hàng, vậy không phải sẽ cần người phụ giúp sao ?” – cô nói.

“Tôi vẫn còn Kara mà ? Và trường cũng đâu quy định không được để người hầu phụ giúp ?”

Đúng vậy ! Sao cô lại quên mất nhỉ ?

Cậu ấy vẫn còn cô hầu gái của mình mà ?

Nhưng… cảm giác thất vọng mất mát này là sao ?

Trong lòng Ophelia đột nhiên buồn bã, và cảm giác này cô không cách nào xua tan.

“Tôi đùa thôi, nếu cậu muốn làm cùng thì tôi cũng không ngại đâu. Đừng làm ra vẻ như một con cún bị vứt bỏ như thế.”

Bỗng nhiên cô nghe được cậu ấy nói vậy.

Ra là cậu ấy chỉ đùa, cậu ấy sẽ không bỏ mặc cô.

Thoáng vui vẻ, nhưng ngay sau đó Ophelia liền phồng má:

“Leon-san thật xấu bụng.”

Vậy mà cô lại bị một người như cậu ta thu hút, kỳ lạ thật đấy.

------------------------

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Bạn đang đọc Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng sáng tác bởi ToanDinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanDinh
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.