Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Tôi Tái Sinh

2009 chữ

Chương 1: Ngày Tôi Trở Thành Một Quái Vật!

.....

Tôi tên Trần Vũ, học sinh trung học phổ thông, 17 tuổi và....

Tôi có một cuộc sống vô cùng nhàm chán, sáng đi tối về ngủ sau đó lại tiếp tục lập đi lập lại như một vòng tuần hoàn không bao giờ vứt.

6 tuổi tôi bắt đầu được ba mẹ cho đi học, sáng học trưa về phải đi tập karate, ông bà đã đặt kì vọng rất lớn nơi tôi dù rằng tôi vẫn còn rất nhỏ.

khi tôi lên cấp 2 lịch học của tôi càng dài đặt hơn, sáng học, trưa học, chiều học mờ tối mới về đến nhà. Đồng thời tôi cũng chuyển sang học kiếm đạo từ khi lên cấp 2.

Ba tôi là quản lí, mẹ là giáo viên nên ông bà đã đặt ra tất cả những gì tôi phải làm trong tương lai, việc duy nhất của tôi là làm theo và đạt được những gì ba mẹ tôi đặt ra.

Không biết từ khi nào mà tôi lại trở nên cô độc, ít giao tiếp với mọi người, dần thì trong mắt học tôi trở thành kẻ lập dị, một con mọt sách chính hiệu. Không phải là gì tôi không muốn có bạn mà là tôi không có thời gian, đa số thời gian của tôi là dành cho việc học và làm một số việc như rèn luyện và tập kiếm. Dù vậy sự cô đơn ấy luôn bám lấy tôi, tôi ngày trở nên phát cuồng tôi cần thứ gì đó...

Và lần đầu tiên tôi tìm đến truyện tranh, tiểu thuyết, manga, anime và cả game...

Tôi bắt đầu cảm thấy thích thú, nó như là nơi tôi thuộc về, đấm chìm trong những suy nghĩ, những giấc mơ mà không bao giờ có thể thành sự thật. Thật buồn cười khi tôi tin vào nó.

Dù vậy việc tôi có thể dành thời gian cho những thứ tôi yêu thích rất ít, Ba Mẹ rất nghiêm khắc với tôi trong việc tôi sa lãng việc học hành thậm chí tôi bị đánh gì việc này. Thật đau đớn.

Cho đến 1 ngày tôi có một suy nghĩ.

"Sao không để mọi việc lại cho em gái mình nhỉ?"

Vâng, đó là một suy nghĩ ích kỷ thậm chí nó có thể được xem là vô trách nhiệm, là phụ sự kì vọng của Ba Mẹ... Nhưng sau cũng được miễn là tôi được tự do và làm những việc tôi thích.

Việc đầu tiên là thu hẹp tất cả lại, tôi cuốn mình vào căn phòng tối tâm. Đừng suy nghĩ gì đó lạc hướng tôi vẫn đi học, dẫn có điểm số dù nó chỉ ở mức 50/100 điểm, tôi cố dành thời gian nhiều hơn cho những thứ mình yêu thích và bỏ ngoài tai những lời phàn nàng của Ba Mẹ. Dù họ có đánh tôi hay cấm túc, đốt bỏ các thứ tôi thích đi chăng nửa họ cũng không thể trói bỏ rằng tôi có cuộc sống của tôi. Tôi mệt mỏi gì phải làm theo những gì họ muốn và làm ơn hãy dừng nó lại trước khi chuyện gì đó tồi tệ xảy ra.

Hôm nay,

Tôi tiếp tục bị trách mắng và đánh đập nhưng không còn đau nữa. Có lẽ tôi đã dần quen với cay đắng này rồi, họ dành cho tôi lời lẽ cay độc, chỉ trích nặng nề, đòn roi đau đớn nhưng không sau tôi ổn.

có lẻ, em gái sẽ là người thay thế tôi để tiếp tục kì vọng to lớn này của hai người, nhưng nó cũng có quyền chọn lựa... hy vọng là vậy.

Tôi mệt mỏi quá, Chỉ muốn ngủ thôi...

Phòng tôi tan nát cả rồi, hai người này thật quá đáng mà... thật đau đớn hy vọng tôi có thể dành đủ tiền để mua lại chúng.

Giờ thì... Tôi Muốn Ngủ....

Hy vọng khi tôi tỉnh giấc tất cả chỉ là một cơn ác mộng.

.............................................................

Đâu đó trên trái đất hôm nay có kẻ chính thức chết đi bởi buồn bực và sốc...

Nhưng Linh hồn của hắn không hề đến nơi cần đến, ngược lại một vết nứt không gian xuất hiện từ phía trong một bàn tay màu đen to lớn nắm lấy linh hồn này kéo vào.

.....

Thật đau đầu, cứ như ai đó vừa đánh vào đầu tôi vậy.

Tôi mở mắt.

"Eh?"

Và, giật mình khi phát hiện tay mình chỉ còn lại xương trắng tinh.

Tôi cố kiểm tra thứ còn lại tất cả chỉ là xương, không miếng thịt hay giọt máu nào.

"Là mơ sau.."

Tôi cũng cố gắng cho đó là một giấc mơ, tôi cố gắng làm mọi thứ nhắm mắt rồi mở mắt, thậm chí đã tự đập đầu mình xuống đất.

Đáp lại những việc làm vô nghĩa đó là...

"Đau."

Tôi cố lừa dối bản thân mình, đây chỉ là một giấc mơ, sau một giấc ngủ sẽ tỉnh lại.

Tôi cố nhắm mắt, tôi không chắc có nên gọi là nhắm không... gì tôi không nghĩ là mình còn mắt.

Mắt là hư cấu khi tôi giờ là một bộ xương.

[Trả lời. Là Cốt Binh]

"Hử?"

Ảo giác sau? Mình vừa nghe giọng ai đó thì phải.

[Trả lời. Là Hệ Thống.]

Hệ thống? giống mấy bộ xuyên không mà mình hay đọc đó sau, mà cũng chả có gì bắt ngờ dù gì giờ tôi cũng là bộ xương còn gì.

Nhắc mới nhớ thì, cũng có một bộ xương vung tay cái diệt ngàn quân thì phải? chả nhớ đó là chuyện gì nửa.

[Trả lời. Không có thông tin.]

Vậy sao? cả ngươi cũng chả nhớ à...

Nhưng mà cảm giác này cũng không tệ, mình không thấy mệt mỏi, hay tức giận, buồn phiền.

Giờ thì nhân sinh mấy ai như mình.

.....

Hmm, nơi này khá giống một cái hang đây có lẻ là một nhánh nhỏ.

Dungeons? giống mấy cuốn manga mình hay đọc. Nơi được tạo ra bởi một thế lực, thực thể nào đó chứa đầy quái vật sẵn sàng tiêu diệt bất cứ kẻ nào tiếng vào. Ngược lại những kẻ phá đảo được dungeon sẽ có sức mạnh to lớn mà đói với mấy cái dungeon lớn thôi, nơi này khá nhỏ chắc chỉ thuộc loại tép riu.

Và, tôi chính là con tép sống trong đó. Đợi kẻ đến giết.

.....

Khoan đã, nếu là vậy thì...

"Status"

[Status]

Tên: Chưa có

Danh hiệu: Chưa có

Rank: D-

Chủng Loại: Cốt binh

Cấp 3 (0/300)

Khí Lực: 100

Ma Lực: 50

Kĩ Năng:

  • Hệ Thống (Ex)

  • Tương Lai 10s (Ex)

  • Kháng vật lí: 12%

Điểm kĩ năng: 30

"..."

Thật hả trời? nếu vậy thì vui rồi.

Ước mơ bao thằng mà không được, nhưng trở thành quái vật thì có hơi bóp nhau.

Giờ thì tôi tự hỏi ai đã đưa tôi đến đây?

[Không có dữ liệu.]

À, ta không hỏi ngươi.

Mà cái này chắc là do cái kĩ năng có tên Hệ Thống nhỉ? giọng cứ như chị Google ấy, buồn cười thật.

Nhưng ít ra tôi cũng có một người bạn... à chỉ là phân nửa thôi.

Nếu tôi chán, tôi có thể đem nó ra giải phây.

"Này hệ thống ta là gì?"

[Cốt binh.]

"Này hệ thống ta là gì?"

[Cốt Binh.]

"Này hệ thống ta là gì?"

[Cốt Binh.]

.....

.....

Thời gian đã bao lâu, tôi không biết nơi này vốn không có mặt trời, chỉ có ánh sáng của những viên pha lê có màu lam nhạt phát ra ánh sáng như ánh đèn mà thôi.

"Này hệ thống cốt binh là gì?"

Giờ thì tôi thử đổi câu hỏi xem nó trả lời sao?

[Cốt Binh, là sinh vật dungeon. Được tạo ra từ thi thể của mạo hiểm giả, hài cốt binh lính, lâu ngày tích tụ oán niệm và hấp thụ ma lực mà trở thành Cốt Binh.]

Hử? có hơi mâu thuẫn, vậy tại sao một cốt binh như mình lại có ý thức.

"Cốt binh có ý thức không?"

[Trả lời. Không có.]

Ngắn gọn dễ hiểu nhỉ?

"Vậy tại sao ta có ý thức và kí ức."

Giờ thì tôi không hề phủ nhận mình là một con quái mang tên cốt binh, sự thật vẫn là sự thật chỉ thế thôi.

[Không có câu trả lời.]

Nó, đang dấu điều gì đó. Có thể liên quan đến kẻ đưa mình đến đây.

Có nên cám ơn hắn không nhỉ?

Liệu đây là tốt hay xấu với mình.

Tạm thì rác việc này san bên, có lẽ nên di chuyển ở một góc thế này không phải cách.

Tôi bắt đầu di chuyển, con đường này cũng khá rộng tầm 3m dài và 4m rộng, chính xác là một đường hầm dẫn đến đâu đó.

Và, tôi gặp một người bạn...

Có nên chào hỏi không nhỉ? đều là cốt binh mà.

Trước mắt tôi là một cốt binh tay cầm một thanh kiếm, ngoại trừ tất cả đều chỉ xương và xương thì mắt, phái trong hóc mắt chỉ có một hạt màu đỏ nhỏ hơn viên bi, không biết nó có thể gọi là mắt hay không.

Khác với tôi, người bạn này có vẻ bước đi tạo ra tiếng cót két như sắp rả ra từng phần vậy.

[Tương lai 10s tử động kích hoạt.]

Sau giọng nói của chị Google, thì một hình ảnh truyền vào não tôi.

Nói chính xác thì hình ảnh này cho tôi thấy tôi bị anh bạn kia cắt đầu.

Khoan đã, nếu đây là...

Tôi không thê suy nghĩ ngay lập tức cuối người, một nhát chém xé gió chạm vào bức tường tạo nên tiếng.

Ôi ôi, nếu tôi chạm 2s là đầu tôi lìa khỏi cổ rồi.

Nếu đây là ý định của anh bạn thì....

Cốp!!!

Tôi đã nhặt một viên đá không lớn không nhỏ chỉ vừa nắm tay, đập mạnh vào đầu con cốt binh đã tấn công tôi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng xương dở, phần đầu của anh bạn kia xuất hiện một cái lỗ phía sau.

Giờ thì nằm bất tĩnh luôn rồi, không thấy cử động.

[Bạn đã diệt cốt binh!]

[Thăng cấp!!]

[Cấp 3-> 4]

Vậy là ngủm luôn rồi à, tôi vừa giết người... à không giết một cốt binh, có phạm tội không nhỉ?

Chắc không rồi. Giờ thì tôi có thêm một thanh kiếm.

Mà tại sao nó lại tấn công tôi thế nhỉ?

Không biết, ha là tôi đẹp trai hơn nó chăng. Hmm~ Thật khó hiểu.

"Hệ thống, sau tên kia tấn công ta dậy?"

Đành nhờ chị dậy, dẫu là chị hay nói không có câu trả lời nhưng biết đâu chị lại biết thì sau.

[Không có câu trả lời.]

Hú, xem như tôi chưa nói gì đi.

Tiếp tục đi vào phía trong dậy, có cảm giác càng đi vào càng rộng thì phải.

À ha, giờ thì tôi lại gặp bạn nửa rồi... Chắc là...

Úi, mới gặp đã đánh rồi hả? tôi xấu đến dậy sau.

Lần này là hai tên cốt binh có kiếm và mũ đội phía dưới có cái khố thì phải, trong nó tơi tả chứ kìa.

Em xin nhá! tất nhiên là tôi cho hai con này sắp mặt rồi. Nếu không thì uổng phí 5 năm học kiếm của tôi mất.

Chỉ one hit thôi, sau tên đầu tấn công là tôi biết bọn này chỉ cần nát đầu là coi như xong.

Giờ thì tôi có thêm cái mũ sắc và cái quần... Khố nhỉ, thôi kệ che cho có hình thức chứ thật ra chả có gì bên dưới, chắc là rụng mất rồi.

[Bạn Thăng Cấp.]

[Cấp 4-> 5.]

Hơi chạm, mà thôi kệ có thông báo là oke rồi.

........

Bạn đang đọc [isekai] Hoàng Đế Bóng Đêm của I am Monster
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayato
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.